Chương 133: Hạ Độc Khí Vận

Vì không có hệ thống cảnh báo nguy hiểm, nên ngoài huyết mạch siêu cường, Chân Tổ Thần Long và Tiên thể của Tiên nhân bình thường ra thì Mạc Luân Tuần chả khác một tên người bình thường gì mấy. Nên dù Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt có phóng thích ra bao nhiêu sát khí thì chỉ là tên điếc không sợ súng, Mạc Luân Tuần hoàn toàn không để ý.

Hai nàng cũng không tự nhận thức được hành động của mình của mình, chỉ một mực muốn giết khí vận chi tử mà thôi.

Điều này khiến cho Trạng Quang vô cùng sợ hãi, hắn không ngờ chỉ là hai tiểu nữ tân binh mà thôi lại có thể có được sát khí tầm cỡ này. Điều này nói lên thực lực của Diệt Yêu Ma đoàn không phải là thứ ở trong truyền thuyết, mà là một thứ có thật ngoài đời!

Trạng Quang ngồi bệch trên ghế, run rẩy nói:

- Hai vị đạo hữu, đừng dọa ta, ta sợ!

Thế nhung Trạng Quang vì quá sợ hãi thế nên lệch giọng làm mất đi chữ hai, trở thành vị đạo hữu. Chuyện này khiến cho Mạc Luân Tuần ảo tưởng về bản thân mình đã dọa nạt được cái tên Trạng Quan này, thế nên liền rất cao hứng nói:

- Người tu đạo, nên lấy chữ nghĩa làm trọng. Ô quan biết quay đầu thì cũng là quan, là người có học thức, có trình độ, nên ta tha cho ngươi một lần.

Trạng Quang cũng không tính toán với cái tên tiểu tử này, người khôn luôn là kẻ im lặng đến cuối cùng, hắn đối với Phạm Linh Nhi đã là khiếp sợ vô cùng rồi, hắn không muốn bị liên lụy.

Trạng Quang nói:

- Thôi thôi, ta thua, ta thua, tam vị đạo hữu, ta nhất định sẽ báo lên cao tầng về chuyện này một cách nhanh nhất, hai người không cần phải lo

Lã Thanh nghe nói như thế thì vô cùng vui sướng nói:

- Đại nhân, nhất định ngươi phải bẩm lên phía trên thật nhanh đấy!

Vừa nói xong câu này Trạng Quang không nển mặt cái tên đầy Mạc Luân Tuần nữa mà trực tiếp ra lệnh tiễn khách, không muốn tiếp khách nữa, hắn cũng không muốn nể mặt nữ đế Yết Nhi. Đối với mặt mũi cùng với tính mạng mà so sánh, thì hiển nhiên tính mạng vẫn là quan dọng hơn.

Sau khi bị đuổi ra khỏi quang phủ thì Mạc Luân Tuần tức giận đứng bên ngoài nói lớn:

- Đúng là con mèo cục đuôi mà, có sai thì dám nhận, đúng là tiểu nhân chỉ biết núp trong mai rùa mà thôi!

Chửi người cho hả giận thì hắn với bản tính chân thực của một tên nam nhân là hám gái này của mình, quay sang thăm hỏi hai tiên nữ như thế nào.

Mạc Luân Tuần dùng vẻ mặt anh tuấn của mình nở ra một nụ cười thật là rạng rỡ nói:

- Ta xin lỗi vì đã làm phiền nhị vị cô nương. Thé nhưng ta không thể nào chịu được cảnh bất bình, thế nên mới hành động như thế.

Mặt mũi của Mạc Luân Tuần phải nói là vô cùng anh tuấn, vô cùng tiêu soái, mặt trắng hồng hào, thế nhưng không yếu mà ngược lại rất mạnh mẽ, mắt sắt, ngài mỏng trong vô cùng khí khái. Chỉ với một nụ cười này của hắn thôi là đã khiến cho một nam nhân Lã Thành phải điêu đứng không thôi rồi, đúng là một vẻ đẹp phi giới tính mà!

Thế nhưng khi nhìn vào khuôn mặt này của Mạc Luân Tuần, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt lại muốn nôn, không hiểu sạo lại cái khuôn mặt này của hắn kinh tởm đến mức không thể nào kinh tởm hơn.

Đã xấu như thế, lại còn bắt chước phu quân, tướng công của hai nàng, bày đặt bày ra mộ bộ mặt anh tuấn cười với hai nàng nữa chứ! Đúng là quỷ xấu không gương thì trở thành công phụng mà!

Trinh Hoa Cốt truyền âm nói với Phạm Linh Nhi:

- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cái tên kinh tởm ấy, đã vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta rồi!

Phạm Linh Nhi nghĩ ra một cách nói:

- Hay là chúng ta hình dung giôn mặt tởm lợm của hắn trở thành khuôn mặt tiêu soái của phu quân đi!

Trinh Hoa Cốt truyền âm nói:

- Không được, như thế thì bất công với tướng công lắm.

Phạm Linh Nhi nói:

- Nếu không làm như thế thì chúng ta nôn mất.

- Tướng công, muội xin lôi chàng!

Thế là hai nàng nuốt xuống cơn buồn nộp nhìn thẳng vào khuôn mặt của Mạc Luân Tuần mà tưởng tượng ra mặt Trần Tuấn. Thế nhưng hiệu quả thì không thấy đâu, chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của phu quân, tướng công cách nàng đã bị khuôn mặt tởm lợm ấy phá hủy.

Tức nước vỡ bờ, kot hể nào chịu được nữa, mà hai người ngay ở đầu đường mà nôn ọe ra.

Lã Thành thấy như thế thì lại đỡ hai người nói:

- Này này, sao thế, thân thể không quen với Nguyên Thần sau khi trở về à?

Phạm Linh Nhi ói ra một lần thì cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mồ hôi nhẽ nhại hết cả ra, nàng nói:

- Chắc là ăn uống có vấn đề, ngươi không cần phải lo.

Mạc Luân Tuần thấy như thế thì vô cùng thương tâm, cũng không nghĩ là cái khuôn mặt được xem là tiêu soái anh tuần của mình là nguyên nhân gây nên vụ khó chiệu này cho hai yêu nữ.

Hắn lại gần chìa tay ra nói:

- Đạo hữu, ngươi khỏe không, để ta đem ngươi đi bắt thuốc!

Thế nhưng Phạm Linh Nhi không nắm lấy tay của hán mà kéo lên, mà nắm lấy tay Trinh Hoa Cốt lấy đà đứng dậy, nàng nói:

- Đa tạ không cần đâu.

Nhân cơ hội này, hai yêu nữ bắt đầu thỏa luận về chuyện hạ sát Mạc Luân Tuần.

Phạm Linh Nhi nói:

- Hình như hắn không hề biết chúng ta định giết hắn thì phải?

Trinh Hoa Cốt gật đầu nói:

- Đúng vậy, hắn không hề biết. Hay là chúng ta lợi dụng cơ hội này mà tiếp cận hắn, hạ độc hắn, ngươi nghĩ sao?

Opln nghe thế thì kêu lên motojt iếng:

- Đúng là ý kiến hay, đến lúc đấy dù chỉ là mười thành thất bại, chúng ta cũng sẽ biến thành mười thành thành công!

Sát khí của hai yêu nữ một lần nữa kích phát, khiến cho hệ thống mới vừa khởi động lại ba giây thì lại quá tải, trực tiếp đống lại, hại cho Lã Thành một phen hú vía, vì tưởng Yêu thú đột phá bình phong bay lên Thiên giới.

Hai nàng sửa soạn lại y phục tương tất, chuẩn bị luôn cả một tinh thần thép để có thể chịu đựng được cái khuôn mặt anh tuấn tởm lợm đó của Mạc Luân Tuần nói:

- Chúng ta không sao!

Thấy hai nàng cười tươi như thế, với kinh nghiệm được đo bằng trình độ tán gái còn thua cả Trần Tuấn, chỉ dựa vào kinh nghiệm của hệ thống thì Mạc Luân Tuần khẳng định một điều, đó chính là điểm hảo cảm của hai nàng lại được cộng thêm hai điểm thân thiện, nếu không thì không thể nào hai nàng lại trưng ra vẻ mặt đó với nam nhân lạ mặt được.

Được đà tiến tới, Mạc Luân Tuần liền ói:

- Nếu dã không sau nếu ba người không phiền thì ta mời một bữa rượu thịt, thấy thế nào?

Là người thông minh, biêt suy nghĩ thế nên Lã Thanh biết là câu nói này không dành cho mình, mà dành cho hai người Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi, Mạc Luân Tuần rõ ràng là đang có tình ý với hai nàng.

Thế nhưng Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt thường ngày khó tính, nhưng hôm nay lại tỏa ra dễ gần, dễ mến một cách lạ thường. Phạm Linh Nhi híp mắt cười tươi nói:

- Nếu được như thế thì tốt quá rồi, dạo gần đây đoàn chúng ta toàn bộ bị diệt, không cách nào có thể thông qua được tướng quân mà có thể nhận được lương bổng được, nên giờ đang rất đói.

Nghe cái đó, Mạc Luân Tuần tự tin nói:

- Tuy là ta không có quá nhiều bạch kim trong người, thế nhưng cũng được thuộc hàng dư dả, có thể bỏ túi được một ít.

Mạc Luân Tuần tươi cười khởi động hệ thống lên, đinnhj lấy túi bạch kim được hắn cất trong kho đồ hệ thống để bao ba người bọn họ ăn một bữa ngon lành. Thế nhưng... Hệ thống hồi nãy đã bị sát khí của Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đối với hắn đã phá vỡ rồi, căn bản là không cách nào có thể khởi động lên được.

Mạc Luân Tuần thấy cơ hội trang bức trước mặt nữ nhân của mình sắp mất như thế, hắn liền tức giận mà chửi thầm:

- Hố cha hệ thống nhà ngươi, toàn là lúc cần thiết mới hỏng không hà, ngươi có tình hệ thống không vậy? Hệ thống người ta thì đưa người ta lên đỉnh phong thực lực, còn hê thống nhà ngươi thì lại hố chết cha người khác!

Mặc dù hệ thống không có cảm xúc thế nhưng Thượng Hoàng Yên vẫn là có cảm xúc. Thân là Thiên Đế được mọi người khúng trọng, người người kinh sợ, mà giờ đây đến cả một con sâu, cái kiến này cũng có thể lên mặt dạy đời hắn, đúng là không biết tự lượng sức mà. Nhất định phải trừng phạt Mạc Luân Tuần một phen mới được.

Sau lời chửi đó, hệ thống cuối cùng cũng được khởi động trở lại. Đề phóng việc quá tải, nó liền khóa, không cho truy cập vào bất kỳ thông tin nào về Trinh Hoa Cốt cùng với Phạm Linh Nhi nữa, hệ thống xem hai nàng như không tồn tại để tánh nguy cơ một lần nữa quá tải mất kết nối.

Mạc Luân Tuần không nghĩ nhiều liền thấy hệ thống được khởi động trở lại thì đưa vào kho đồ mà lấy ra túi bạch kim.

Thế nhưng ừa mới đưa tay vào thì hắn đã bóp phải vào ô trúng thúi để mấy ngày trước, làm cho tay của hắn hôi một mùi kinh khủng, chả khác nào phân lại còn phân hủy.

Bóp lấy trứng thối, Mạc Luân Tuần liền lập tức rút tay ra nói:

- Hố cha nhà ngươi hệ thống, ngươi đúng là bị lỗi nặng rồi. Ta mà tìm ra hệ thống gia gia của ngươi thỉ ta nhất định sẽ nói với hắn, ngươi chính là một hệ thống siêu cấp lỗi!

Sau lần này thì Mạc Luân Tuần mới có thể thuận lợi lấy được túi bạch kim ra khởi kho đồ hệ thống.

Hắn nói:

- Nào, cả ba người chúng ta cùng nhau đi thôi.

Phạm Linh Nhi ngửi thấy mùi trứng thối tựa như phân trên tay của hắn thì bụi mũi lại nói:

- Đạo hữu, ngươi mơi làm gì mà tay nhà ngươi thế kia?

Nghe câu nói này của Phạm Linh Nhi, dựa vào kinh nghiệm cày phim của mình, họ Mạc chắc mẫn là nàng đã mất thiện cảm với hắn rồi. Nữ nhân ai ai cũng thích nam nhân thơm tho tươm tất, nam nhân cũng vậy, thế nên việc hắn bóp phải trứng thối là một điều vô cùng cố kỵ!

Mạc Luân Tuần cười khổ, lấy ra khăn tay của sư tôn hắn tại nơi này là Nạp Lan thần quân lau lau vài cái rồi vứt ra bên đường, tránh giữ lại, để cho mùi trứng thối ám lại tại người.

Mạc Luân Tuần cười tỵ tươi một cái thật mê người nói:

- Được rồi chúng ta đi, ta biết tại gần đây có một chỗ uống ngon lắm đấy!

Nói rồi hắn cười cười nói nói dẫn ba người cùng nhau đến tửu lâu để mà uống rượu.

Vào bàn, Mạc Luân Tuần giơ tay một tiếng gọi:

- Khôi lỗi!

Một cọn khôi lỗi do một Tiên nhân ưa thích chế tạo khôi lỗi lập ức bay ra, nó mang hình dạng là một nữ nhân rất xinh đẹp, với hai búi tóc dài hai bên, trong rất là dễ thương thuận mắt.

Chứng kiến khôi lỗi mang đồ ăn như thế này, Trinh Hoa Cốt tỏ ra vô cùng kinh ngạc nói:

- Ồ, ta không ngờ tại Thiên giới lại có chuyện khôi lỗi giao đồ ăn như thế này đấy.

Mạc Luân Tuần nhìn thấy biểu cảm thích thú của nữ nhân mặc lam bạch y phục, trên trán có tam cánh liên hoa đỏ chót tuyệt sắc như thế thì không cần hệ thống, hắn cũng tự nhận biết được rằng mình đã được cộng một điểm hảo cảm với nàng.

Hắn tự tin nói:

- Chuyện này chỉ là bình thường thôi, nếu đạo hữu thích, ta có thể thông qua mối quan hệ với ông chủ tại nơi đây, cho hai người, mỗi người hai con thayasthees nào?

Trinh Hoa Cốt thấy biểu cảm mawtjd ày tởm lợm của tên này thì truyên âm nói với Phạm Linh Nhi hỏi:

- Này... Tên ngốc đó định cưa cẩm chúng ta thật à?

Phạm Linh Nhi khinh thường truyền âm đáp lại:

- Đúng, cái tên ngu đó thực sự đang muốn cưa cẩm ta. Ta thực sự không thể nào bỏ qua cho hắn! Hắn dám cưa cẩm ta, ý nói chính là ta không chung thủy với phu quân, biểu hiện ta là người thuộc về chàng ấy là chưa đủ, ta vẫn còn điểm thiếu sót!

Trinh Hoa Cốt nghe như vậy cảm thấy cũng rất đồng tình nói:

- Đúng vậy, phu quân tuy chơi chúng ta một vố này khá đau, thế nhưng chúng ta đa xòa người của chàng ấy rồi. Để cho nam nhân khác để ý rồi cưa cẩm đúng là mất mặt mà.

Hai nàng truyền âm nói xong thì trong lòng lộ lên một vẻ mặt vô hồn, lạnh lùng, tựa như ác quỷ mới vừa được xổng chuồng vậy, đáng sợ cực kỳ.

Khi rượu thịt được khôi lỗi mang ra, Mạc Luân Tuân nói:

- Mời hai vị đạo hữu trước!

Trinh Hoa Cốt cười tươi nói:

- Không phải hồi nãy đạo hữu đã bị bốc phải trứng thối hay sao? Chúng ta đã quen ăn sạch uống sạch, điều này có chút không tiện.

Nghe thấy Trinh Hoa Cốt nói như thế, Mạc Luân Tuần liền đoán được nàng chính là một tiếp người vô cùng sạch sẻ, có quy củ trong việc ăn uống với người ngờ. Đối với loại nữ nhân này thì hắn nhất định phải giữ hình tượng thật là tốt, không được để lộ ra điểm yếu thất phu (Vô học) của mình được.

Mạc Luân Tuần đứng lên nói:

- Đúng vậy, ta nên đi rửa tay thôi.

Lã Thành nói như thế thì cũng nhận ra hai vị đồng bạn bên cạnh mình cũng muốn hắn đi theo rửa tay, thế nên cũng cùng lúc đứng dậy, đi cùng Mạc Luân Tuần mà không cần hai người ra ám hiệu nhắc nhở.

Hai người vừa đi, Trinh Hoa Cốt lợi dụng lợi thế là hồn thể có kha rặng hành động cực kỳ nhanh, cực kỳ chớp nhoáng của mình mà lấy ra Tán Cơ Đồng, rải vào bát cơm cùng với rượu của Mạc Luân Tuần.

Tán Cơ Đồng chỉ là một loại thuốc sổ bình thường mà thôi, hai nàng tại lần này rất cẩn thận, muốn thử xem coi rốt cuộc là vận khí của hắn cao đến mức nào để mà còn có kế hoạch hoàn chỉ.

Rất nhanh, hai người đã rửa tay xong rồi đi ra, Mạc Luân Tuần kéo ghế ngồi xuống nói:

- Được rồi, mời mọi người ăn cơm!

Hắn vừa nhấc bát đũa lên thì một con khôi lỗi đang đi ngang qua bàn hắn, để mà đưa đồ ăn lên đột nhiên gặp trục trặc. Nó ngã một cái uỳnh, khiến cho cả bàn ăn của Mạc Luật Tuần nát bét hết cả ra. Kể cả bát cơm trên tay hắn cúng bj khôi lỗi ấy đè nát bét.

Mạc Luân Tuần rất muốn chửi đổng, thế nhưng trước mặt hai vị tiên nữ này không được một chút thất thố nào, thế nên hắn liền nhẵn nhặt dựng con khỗi dậy hỏi:

- Này này, nhà ngươi bị gặp trục trặc gì thế? Lỗi năng lượng à?

Khôi Lỗi rè rè đáp:

- Trật bánh răng rồi.

Chứng kiến một cảnh này khiến cho Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi cảm nhận được hết sự đáng sợ của vận khí. Cái tên Mạc Luân Tuần này đúng là sở hữu vận may tề thiên mà, khó thế mà cũng có thể phá rối ngay được, đúng là quá mức kinh diễm rồi!

...

Tại Thiên Cung, đại điện, Thiên Đế Thượng Hoàng Yên ngồi trên long ỷ, mặt mài tối sầm lại, mồ hôi chảy khắp trên trán.

Hắn tự nói:

- Thánh phẩm linh căn chi nhân sao lại nhắm vào hắn ta rồi. Cái họ Mạc đó gây thù chuốc quán gì với hai con quái vật đó à?

- Không được, tiểu tử đó mà chết hiện tại thì kế hoạch mà ta bày ra chắc chắn sẽ sụp đổ!

Thiên Đế khua tay một cái, triệu lên chiến thần của tam giới, Tam Nhãn thần quân tới.

Thiên Đế nói:

- Trên người của một tiểu tử có một thứ cực kỳ quan trọng đối với Thiên Đình chúng ta, ngươi phải hảo hảo bảo vệ hắn. Nếu để hắn phát hiện, bảo vật đó bị tổn hại, dù có đến mười cái mạng, ngươi cũng không đủ để mà đền đâu!

Tam Nhãn nghe lệnh, không nói một từ nào liền dẫn theo toán quân của mình âm thầm bảo vệ Mạc Luân Tuần