Cao Thiên Thượng trố mắt nhìn nữ nhân trước mặt nói:
- Yêu mẫu?!
Thủy Hoàng Ngọc gật đầu nói:
- Đích xác là ta! Nạp mạng đi!
Cao Thiên Thượng mặc dù là Tiên Thiên Thánh Nhân cao vị, sở hữu trong tay mình chính là một phần toàn quyền Thiên Đạo, chấp chưởng tam giới, vô cùng bá đạo. Chỉ cần là việc diễn ra trong tam giới, đều không cách nào có thể thoát khởi tay mắt hắn được.
Thế nhưng việc nắm giữ này đối với một nhân vật ở cảnh giới Thiên Đạo Thánh Nhân trung vị trở lên thì không cách nào nhìn thấu được, vì căn bản là bọn hắn quá nhanh!
Thủy Hoàng Ngọc phóng tới. Hai tay ngưng tụ ra pháp lực, phóng thích ra một chiêu Hàn Ban Thiền Trọng Chưởng.
Hàn khí ngưng đọng trong lòng bàn tay, xoáy sâu, tạo nên một cái lam cầu dẹp.
Uỳnh một cái, một chưởng của Thiên Đạo Thánh Nhân đánh văng Cao Thiên Thượng ra mấy chục dặm.
Thế nhưng tồn tại Thánh Nhân là một sự tồn tại cực kỳ trâu bò, nên khi thụ một chưởng nhẹ nhàng này của Thủy Hoàng Ngọc, Cao Thiên Thượng chỉ bị trọng thương mà thôi, chứ không hề chết.
Cao Thiên Thượng tức giận gầm lên nói:
- Đại Đạo! Tiên Vũ Quán Nhật!
Một sát chiêu Đại Đạo kích phát, từ phía đằng sau của Cao Thiên Thượng mở ra một con mắt cực lớn.
Con mắt này chính là Chân Tuyền Tuệ Nhãn, không những có thể nhìn rõ vạn vật trong tam giới, mà còn có thể hủy diệt đi toàn bộ những thứ mà nó quan sát được.
Với sức mạnh Thiên Đạo Thánh Nhân dù chỉ là hạ vị đi chăng nữa thì cũng có thể một chiêu miễu sát Tiên Thiên Thánh Nhân.
Tuy vậy, Thủy Hoàng Ngọc lại có một kế hoạch hoàn toàn khác. Tại Hữu giáo không chỉ có Cao Thiên Thượng nắm mà còn có Hoàng Cực Nam là đối trọng với Ngọc Nam Đế cùng tồn tại nữa.
Kết hoạch của Trinh Hoa Cốt chính là muốn diệt đi hoàn toàn Hữu giáo, mà muốn diệt Hữu giáo thì dù là một trong hai người cũng không được sống sót. Có Thánh Nhân tọa trấn, dù Hữu giáo có tan vỡ bao lần cũng có thể hồi phục lại.
Thủy Hoàng Ngọc bấn một ấn quyết, pháp lực luân chuyển hình thành nên vô số lớp khiên lam đục ngầu.
Cao Thiên Thượng nói:
- Ngây thơ!
Đại Đạo Chân Tuyền Tuệ Nhãn của hắn từ phía sau bắn ra một tia kim quang vào thẳng đám lam thuẫn của Thủy Hoàng Ngọc. Thế nhưng Thủy Hoàng Ngọc không hề lo lắng mà ngược lại còn nở ra một nụ cười hết sức là quỷ dị.
Kim quang bắn ra nhưng khi va vào lam thuẫn của nàng thì không cách nào chấn vỡ được cả. Không những thế còn bị phân tán ra xung quanh.
Cao Thiên Thượng nói:
- Không thể nào!
Thủy Hoàng Ngọc nãy giờ đang dạo chơi, thế nhưng đòn này là chơi thật. Nàng rơi vào trạng thái bế cảnh, tản mác đi tu vi của mình chỉ còn Thiên Tiên Thánh Nhân thượng vị. Rồi lập tức bay lên, hóa tay mình thành Long trão, cuồn loạn chém tới một đòn.
Cao Thiên Thượng lách người tránh được, Thủy Hoàng Ngọc ôm ngực nói:
- Không được rồi, ở trong phong ấn quá lâu, khiến cho pháp lực của ta suy yếu rồi.
Cao Thiên Thượng thấy Thiên Đạo Thánh Nhân bị phong ấn ở Phong Ngư đảo làm cho suy yếu thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng hết sức táo bạo.
Hắn âm thầm kết một đạo pháp ấn bắn thẳng về dưới Hạ giới.
...
Tại Hoàng Thiên Chung Tiên sơn, một lão già râu tóc một dàu đen tuyền. Mặc một bộ hắc bào y phục, tay cầm phất trần màu trắng, khuôn mặt tuy thoát trần thế tục, thế nhưng vẫn dính tới dục vọng nơi thế gian, thế nên có ba bốn phần nhan hiểm hung ác.
Hoàng Cực Nam đang ngồi trên đỉnh núi mà ngắm nhìn tu chân giới, một đám dê béo mà hắn đa nuôi lớn thì phiền não thở dài.
Bất chợt từ trên trời phóng xuống một đạo kim quang. Hoàng Cực Nam thông qua khí tức của đạo kim quang ấy biết người bức kim phù này chính là sư đệ mình Cao Thiên Thượng thì liền vung phất trần, thu nó lại.
Mở kim phù ra, vô số pháp tự bay lên xếp thành một dòng chữ:
- Yêu mẫu tấn công, yêu mẫu suy yếu, cầu sư huynh
Nhìn thấy nội dung bức Hoàng Cực Nam nở ra một nụ cười vô cùng hiền từ rồi vận pháp đạp không, nhẹ nhàng đi trên không khí, tiến ra khỏi dãy tiên sơn của mình.
Nhưng khi nhớ ra khỏi nơi che mắt thánh của bản thân mình, Thủy Hoàng Nguyên đã đứng ở phía dưới chân núi phục sẵn. Ngay khi Hoàng Cực Nam bước ra, thì hắn lập tức thuấn di đến trước mặt hắn.
Hoàng Cực Nam tấy Thủy Hoàng Nguyên thì bất ngờ liền lập tức thoái lui thủ thế, nói:
- Ngươi, ngươi là ai? Không thể, Yêu tổ!
Thủy Hoàng Nguyên nở ra một nụ cười đầy tà dị nói:
- Ta ở tại đây hơn mười mấy năm mà cuối cùng cũng không biết là ngươi trốn tại nơi này. Không ngờ chỉ vì một mồi nhử nhỏ của nương tử ta lại ra khỏi nơi trú ẩn của mình.
Hoàng Cực Nam biết mình bị trúng kế, thế nên liền lập tức quay trở thánh địa. Nhưng giờ đã muộn rồi, Thủy Hoàng Nguyên đã bấm quyết.
Hắn hô lên một tiếng:
- Đại Đạo! Hàm Thiên Trọng Thủy!
Phía sau lưng của Thủy Hoàng Nghệ tưng ra vô số cột nước. Hắn vung tay một cái, cột nước ngưng tụ lại tạo thành một khối nước khổng lồ.
Thủy Hoàng Nguyên nhẹ nhàng triệu ra pháp khí bản mệnh của mình Tam Xoa Hải Kích, một chiêu vận dụng Đại Đạo miễu sát Hoàng Cực Nam, trước khi hắn kịp trở tay chống đỡ.
Chênh lệch giữa Thiên Đạo Thánh Nhân với Tiên Thiên Thánh Nhân cũng thật là lớn đi.
...
Trở lại Thiên giới, nhận được thông tin Thủy Hoàng Nguyên miễu sát được Hoàng Cực Nam thì Thủy Hoàng Ngọc nở ra một nụ cười hết sức quỷ dị.
Cao Thiên Thương lúc này thuận thế tấn công liên tục bằng chiêu Lôi Điêu Hắc Điểu, Tá Hoàng Phá Cung làm cho lam thuẫn run lên từng hồi.
Thế nhưng lam thuẫn của Thủy Hoàng Ngọc chỉ run lên mà thôi, chứ nếu nói về tổn thương là gần như không có. Cao Thiên Thượng chỉ có thể làm xướt vài vết nhỏ trên nó mà thôi.
Cao Thiên Thượng thấy như thế thì tức giận gào lên, bấn ấn, niệm quyết:
- Nhất Khí Liên Vạn Hoa, Tiêu Thám Vạn Ngọc Phù!
Lúc này một điều kỳ dị đã diễn ra. Đó chính là từ trong người của Cao Thiên Thượng đột nhiên phóng ra một thanh phi kiếm mang hắc ám kim quang.
Thanh phi kiếm ấy khá lớn, dài hơn một chút những thanh phi kiếm bình thường, kích thước tuy có lớn hơn nhưng vẫn không cách biệt là mấy.
Thế nhưng đó không phải là điểm đặc biệt của nó, điểm đặt biệt của nó chính là tòn thân phát ra một cỗ hào quang màu den... Y hệt khí tức Đại Đạo.
Thủy Hoàng Ngọc nhìn món pháp khí Hắc Dung Trường Kiếm này vô kinh ngạc, liền nói ra nguồn gốc của nó:
- Hắc Dung Trường Kiếm, đại bút của tên Thiên Hoàng đó?! Hắn dùng đầu bút mà tặng cho ngươi sao?
Cao Thiên Thượng hừ lạnh đáp:
- Đây không chỉ là một cái đầu bút đơn thuần đâu. Đại Đạo! Tiên Vũ Quán Nhật! Pháp Khí Đại Đạo! Hắc Đoản!
Một cỗ hắc ám từ thanh kiếm được phóng thích ra, bao trùm lấy toàn bộ hang động này, nhít chửng đi toàn bộ ánh sáng tại nơi đây.
Ngay khi Hắc Đoản được phóng ra, Trinh Hoa Cốt lo lắng nhìn xuống bàn tay của mình, nhiên không còn thấy nữa. Xung quanh thì tối đen như mực, bốn bề đều là một màu đen tuyền không thền nào nhìn được.
Trinh Hoa Cốt cố bộc phát pháp lực của mình ra, để tạo ra kim quang soi sáng. Thế nhưng khi pháp lực vừa mớ kích phóng ra, thì toàn bộ đều bị Hắc Đoản nuốt mất, hoàn toàn mù mịt không thấy gì.
Cao Thiên Thượng niệm quyết nói:'
- Đại Đạo! Dung!
Hắc Đoản Đại Đạo với Tiên Vũ Quán Nhật lập tức dung hòa. Hắc Đoản biến thành năng lượng của Tuệ Nhãn, Tuệ Nhãn như một cái nỏ còn Hắc Đoản tựa như mũi tên, ngưng ra tại ánh mắt, một đường bắn ra một cỗ hắc quang về phía Thủy Hoàng Ngọc.
Thủy Hoàng Ngọc thấy nguy hiểm liền hô lên một tiếng:
- Thiên Đạo!
Tâm trí của nàng hoàn cùng với Thiên Đạo. Nàng khua tay vận dụng thuần thục thiên đạo chi khí, kết với hợp với pháp tắc lực lượng ngưng ra một cây trường bang kích.
Thủy Hoàng Ngọc nói quyết:
- Thủ Hư Hằng Toàn! Xuyên!
Nàng cầm lấy băng kích mạnh mẽ phóng tới. Một tiếng vút cực nhanh vang lên. Băng kích cùng với hắc quang cùng nhau giao chiến. Với sức mạnh của mình hắc quang dần dần ăn vào băng kích, bắt đầu biến nó thành màu đen.
Đang lúc đôi co, Trinh Hoa Cốt liền lập tức truyền âm cho Thủy Hoàng Nguyên nói:
- Yêu mẫu, có thể không giết Thánh Nhân ở đây được không?
Thủy Hoàng Ngọc thắc mắc truyền âm hỏi:
- Sao lại thế?
Trinh Hoa Cốt truyền âm đáp:
- Chuyện này còn nhiều bất cập, ta không tiện nói!
Thủy Hoàng Ngọc tuy chưa rõ lắm thế nhưng đã nắm được ý tưởng của nàng, nàng liền nói:
- Ngươi nha, ngươi muốn vượt qua chính bản thể của mình sao? Ha ha, nữ nhân các ngươi tranh đấu như thế, thì khổ Trần đệ quá!
Trinh Hoa Cốt hừ lạnh truyền âm nói:
- Thì sao? Ta có lợi té hơ nữ nhân đa thì có gì là xấu.
Thủy Hoàng Ngọc cười ha hả truyền âm nói:
- Trần đệ đúng là có phúc mà. Có đưuọc hai nữ nhân yêu thương hắn đến như vậy!
Thủy Hoàng Ngọc lúc này lập tức phản công. Nàng hít một hơi thật sâu, thiên địa chi khí của theo hơi thở của nàng mà dẫn truyền vào bên trong rồi bế khí, dưỡng thần.
Nàng canh lúc Cao Thiên thượng sơ hở, liền nén hơi thở của mình lại thành một khối cầu khí nhỏ. Phụt một tiếng bắn ra.
Quả cầu khí ấy mặc dù không có mấy sát thương, thế nhưng trong lúc tình thế dằng co căng thẳng căng như dây dàn như thế này thì hiệu ứng phá rối vô cùng kinh khủng. Cao Thiên Thượng thấy quả cầu khí đó phóng tới, liên lập tức giơ tay lên chống đỡ, phá đi.
Chớp lấy thời cơ, Trinh Hoa Cốt liền hóa thành chân thân của mình, bay vút, đâm thẳng vào mi tâm của Cao Thiên Thượng, khiến cho hắn không kịp phản ứng.
Vào bên trong thức hải của Cao Thiên Thượng, Trinh Hoa Cốt từng bước từng bước tiến tới Nguyên Thần của Cao Thiên Thượng.
Y hệt Lạc Đại Dương, nàng giơ tay lên, để Hồng Phấn Hỗn khí chui vào bắt đầu quá trình thôn phệ.
Nguyên thần xanh lam của Cao Thiên Thượng dần dần chuyển thành màu hồng, rồi hoàn toàn bị thông phệ, tự nhiên tỏa ra hồng khí.
Ở bên ngoài thức hải, Cao thiên Thượng vẫn đang đánh nhau rất hăng với Thủy Hoàng Ngọc thì đột nhiên dừng lại.
Hắn tựa như con rối bị đứt dây, hai tay liền buông lỏng xuống, đôi mắt thì trắng dã vô hồn.
Chứng kiến một cảnh thôn phệ này Thủy Hoàng Ngọc, Ngao Hồng, Phạm Linh Nhi rất là kinh ngạc. Nhất là Phạm Linh Nhi, nàng từ xưa đã khinh thường Trinh Hoa Cốt vì nàng ta không cách nào có được thiên tư quỷ dị như nàng, thế nào nàng cũng có thể dễ dàng vượt qua nàng, thế nhưng quay ngày hôm nay cái tự tin ấy liền đã bị phá bỏ.
Bí mật của nữ nhân này đã được tiết lộ, Phạm Linh Nhi không thể nào khinh suất được nữa.
Bất ngờ, Cao Thiên Thượng giơ tay lên niệm pháp quyết, mở ra một thông đạo. Từ thông đạo ấy, đi ra một thân ảnh già nua, mọt lão già râu tóc đã điểm bạc, khuôn mặt thì hốc hác, thế nhưng khí thế thì lại ngược lại vô cùng cường đại, hắn không ai khác ngoài Thiên Tiên Thánh Nhân trung vị, Lạc Đại Dương.
Trinh Hoa Cốt trong lốt Cao Thiên Thượng nở ra một nụ cười vô cùng tà ác.
Nàng cùng với Lạc Đại Dương như thể tay chân, một đường phối hợp mà đánh ra một đường máu.
Hữu giáo Thánh Nhân đã có năm chục, thế nhưng tất cả đều là từ trung vị trở xuống, địa vị tuy có thể ngang bằng, thế nhưng thực lực không cách nào so găng được với Tiên Thiên Thánh Nhân cao vị.
Với lại khi đã thôn phệ được thêm một vị Thánh Nhân nữa thì thực lực của Trinh Hoa Cốt đã đại phát, mở ra một năng lực vô cùng cường đại, đó chính là thả ra Hồng Phấn Hỗn khí mị hoài toàn bộ Tiên gia, bất kể thực lực cường đại như thế nào, chỉ vầng Nguyên Thần sơ sẩy một chút, là thân thể liền có thể bị câu dẫn, nghe theo lệnh của nàng.
Phạm Linh Nhi cũng không chịu thua nữ nhân Trinh Hoa Cốt này, nàng liền dựa vào ký ức đột phá Cảnh giới Kim Tiên trong huyễn mộng để mà đột phá.
Trong chiến trường đầy máu vào xương. Phạm Linh Nhi lẳng lặng ngỗi chính giữa, bắt đầu hô hấp tu luyện.
Có một tên Đại La Kim Tiên tên là Ỷ Long thấy cơ hội béo bở giết con ác quỷ này, liền dùng dùng một cấm thuật, Tương Sinh Tử Phách của mình phóng về phía Phạm Linh Nhi.
Hắn dù phải tự tử để kéo theo con ác quỷ này chết cùng mình cũng đáng.
Thế nhưng Ngao Hồng sớm đã nhìn ra điểm này của Ỷ Long liền vung thiết bảng mình lên, hóa lớn, đập xuống uỳn một cái vào đầu hắn, khiến hắn trự tiếp tử vong.
Ngao Hồng tức giận nói:
- Sư tỷ là do ta bảo vệ, ai dám đả thương sư tỷ, ta sẽ giết người đó.
Đối với một đám Đại La Kim Tiên này, Ngao Hồng đánh rất đã tay.
Đã từ lâu lắm rồi, kể từ khi nàng thỏa khỏi màn ma luyện cuối cùng của Trần Tuấn để luyện nên một thân kim cương bất hoại thể như thế, nàng chưa được đánh nhau bất kỳ trận nào ra trò cả, binh tôm, tướng rùa cũng thế, thủy tộc cũng thế, không có ai là có thể chịu được một gậy của nàng cả. Thế nên một trạm tàn sát đệ tử Hữu giáo này, nàng rất là thích thú.
Gậy sắt vung lên đập xuống, không kỹ xảo, không làm màu, chỉ đơn thuần là lực lượng thân thể của một Long nhân sở hữu kim cương bất hoại thể mà thôi, thế nhưng lại gây ra sát thương cực kỳ lớn. Một gậy có thể đánh bay Đại La Kim Tiên, đánh chí mạng Đại La tiên, trọng thương Thái Ất Kim Tiên, nói chung vô cùng đáng sợ.
Bấy giờ người có tu vi cao nhất trong đám hạ tầng của Hữu giáo, là Không Hoang, tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh phong liền ra lệnh cho mọi người cầm kỳ vung lên, lập lên một siêu cấp đại trận khốn cùng Ngao Hồng.
Trận vừa tạo nên đã tạo nên một cỗ bạc quang bao lấy người Ngao Hồng khiến cho nàng không tài nào cử động dược.
Không Hoang hét lớn:
- Ả TA DỪNG LẠI RỒI! TẤN CÔNG!
Một tiếng hô như thế, tất cả Tiên gia của Hữu giáo tập hợp lại liền tung ra vô số chiêu số đập thẳng vào Ngao Hồng. Ngao Hồng bị vây vào một tình cảnh như thế thì thầm kêu lên một tiếng:
- Toang rồi!
Những chiêu số như Tứ Trục Chu Tước, Hoàng Kỳ Bát Quy Quyền, Thái Sơn Luân Dương cước,... Ầm ầm đánh tới cùng một lúc. Tạo nên một cơn chấn địa vô cùng lớn trong hang động hẹp này.
Không Hoang thở phù một cái nói:
- May quá, giết được ả rồi. Các ngươi nhanh nhanh thiết lập Diệt Thiên trận, vây lại tất cả Thánh Nhân bị nữ kia điều khiển.
Ngao Hồng khi này từ đống bụi mịt mù bước ra. Chiến giá của nàng vì không thể nào chịu nổi những công kích liên tục của đám Đại La Kim Tiên thế nên bị chấn nát đến vỡ vụn thành từng mãnh, nàng chỉ đàng dùng bộ tóc dài của mình mà quấn lấy phần ngực cứng rắn mà tiếp tục đi ra.
Cũng may là vẫn còn cái quần nếu không là mái tóc hồng trắng dài đến chân của nàng đã bị cắt ra làm quần rồi.
Ngao Hồng trong bộ dạng bán lõa thể mạnh mẽ đứng ra nói:
- Ai nói các ngươi là ta chết! Mẹ kiếp nhà các ngươi, đây là chiến giáp mà sư phụ tặng ta đấy. Nó mà vỡ thì sư tỷ sẽ giết ta đấy biết không?
Nghe một tiếng nói vang như sá như thế thì Khôn Hoang cực kỳ kinh hãi mà lùi lại.
Được đà đối thủ lùi, Ngao Hồng lại tiếng. Nàng bứt nhẹ vài sợi tóc (lông mao) của mình rồi thổi phù một cái, hóa ra trăm phân thân Ngao Hồng.
Những phân thân Ngao Hồng này có khí tức vô cùng giống với bản thể, kể cả sức mạnh, khí tức cũng giống y hệt nhau, không thể nào phân biệt được, thế nên một khi đã phân ra thì đối thủ co thể nằm im chịu trận mà thôi.
Hơn trăm Ngao Hồng cùng lúc quăng gậy lên, dùng pháp quyết nói:
- To ra!
Vô số tấn thiếng nặng hơn trăm vạn cân lập tức đè xuống, làm chả cả một mảnh Thiên giới run nhẹ lên. Một chiêu toàn sát đám người hạ tầng.
Phạm Linh Nhi trong ngộ cảnh của mình cũng tồn ra được mấu chốt đột phá. Nàng nhè nhẹ hô hấp, dẫn truyền pháp lực đang đệ cuồng thất thỏa của mình quay ngược lại cơ thể, nhưng như thế thì vô cùng mất sức, thế nên nàng dùng chính pháp lực để tạo nên một màn bọc tránh cho việc thất thoát nữa.
Cảnh giới Kim Tiên nhờ vào màn bọc như thế mà đột phá!
Phạm Linh Nhi đứng dậy, pháp lưucj trong cơ thể của nàng không còn cộng như trước nữa, mà bình ổn chảy trong cơ thể. Nàng thử dùng một chiêu thuấn di ra sao một tên Đại La, rồi dùng một cú chặt tay, chặt vào gáy của hắn, chấn vỡ Kim Thân hộ thể, đập thẳng vào chân thân, khiến cho hắn trực tiếp ngất đi.
Phạm Linh Nhi sau khi nhẹ nhàng hạ sát được một Đại La thì thuận thế nắm được mấu chốt, sử Hồng Phấn Hỗn khí thông phệ thiên địa chi khí, tái nhập vào mọi thể chân thân của mình, gia tăng pháp lực một lần nữa đột phá cảnh giới Thái Ất tiên!
Chứng kiến một người đột phá nenahngf hai đại cảnh giới như Phạm Linh Nhi thì Thủy Hoàng Ngọc vô cùng kinh ngạc. Năm xưa dù phu quân của nàng cúng sở hữu thánh phẩm linh căn, thế nhưng cũng không thể nào có thể nhẹ nhàng tấn cấp như Phạm Linh Nhi được. Nàng ta quả đúng là tư chất nghịch thiên, linh căn ngoại giới nghịch thiên mà!
Quá mức cường đại, quá mức nghịch thiên!
Đột phá xong cảnh giới, Phạm Linh Nhi liền dùng một chiêu Kiếm Vực, đem tất thảy thần tiên ném vào trong thần vực của nàng.
Nàng trong Kiếm Vực chỉ nhẹ nhàng niệm quyết:
- Tru Thể, Diệt Sát!
Từ sợi không khí mỏng manh trong Kiếm Vực chịu ảnh hưởng liền hóa thành kiếm khí hư hư ảo ảo, những kiếm khí ấy cùng nhau được kiếm ý cường đại, siêu quần của Phạm Linh Nhi cường hóa.
Nàng nhẹ nhàng chỉ tay vè phái trước là trăm vạn kiếm khí liền như là mưa tên lập tức vùn vụt xuyên qua. Từng nhục thể cường đại, kim cang bất hoại, Nguyên Thần bất tử bất diệt, dưới kiếm khí của nàng đều bình đảng, đều nhẹ nhàng dùng một chiêu liền có thể diệt hết.
Thế nhưng lúc này Trinh Hoa Cốt tự tiện bước vào Kiếm Vực của nàng.
Nàng ta đưa tay lên dùng hồn thể tương thông, phá bỏ đi vô tận kiếm khí của nàng, nói:
- Nhà ngươi không cần phải giết bọn chúng đâu.
Phạm Linh Nhi âm trầm hỏi:
- Tại sao?
Trinh Hoa Cốt nhìn thấy biểu hiện âm trầm như thế này thì cười khanh khác nói:
- Ngươi ghen tị với ta à? Sợ ta cướp lấy tướng công của ngươi sao?
Phạm Linh Nhi khó chịu nhăn mặt nói:
- Không, không phải!
Trinh Hoa Cốt nói:
- Thôi thôi, ta cũng không muốn đấu khẩu với ngươi đâu, mục tiêu tối thượng của chúng ta chính là leo lên vị tí Thiên Đế. Mà muốn leo lên chức vị Thiên Đế thì cần phải có thế lực. Ngươi làm một chuyện như thế thì hỏi đâu thế lực của chúng ta ra nữa?
Phạm Linh Nhi nghĩ ngợi một chút nói:
- Hợp lý. Thứ lỗi, thứ lỗi, xém nữa ta vì hối thúc quá mà quên mất!
Trinh Hoa Cốt cười khểnh đày khinh bỉ đáp:
- Không sao, dù sao ngươi cũng đâu nhớ được giờ giấc sinh hoạt của tướng công đâu.
Phạm Linh Nhi chọc vào điểm nhạy cảm của mình đó chính là Trần Tuấn, liền nổ giận phồng má lên nói:
- Ta nhớ nhé, năm giờ là phu quân dậy, năm giờ mười phút chàng ấy lại ngủ tiếp đến mười giờ,...
Trinh Hoa Cốt lập tức ngắt lời nói:
- Thôi thôi ta biết rồi.
Nàng giơ tay lên, xử ra Hồng Phấn Hỗn khí của mình, khiến cho cả đám người này liền lập tức chìm vào mê sảng. Sau tám khắc thì bọn họ tỉnh dậy, thế nhưng toàn bộ Nguyên thần đều đã bụi Hồn Phấn Hỗn khí thốn phệ hoàn toàn, hoàn toàn biết thanh con cờ của Trinh Hoa Cốt.
Hai người sau đó thoát ra khỏi Kiếm Vực. Thủy Hoàng Ngọc lúc này cũng đã trở về dưới Hạ giới, chỉ còn lại Ngao Hồng cùng với Mạc Luân Tuần mà thôi.
Mạc Luân Tuần bị đả kích vô cùng lớn bởi việc Chung Tôn hãm hiếp xong Yết Nhi của hắn, rồi nhân lúc Trần Tuấn đá bay Cao Thiên Thượng mà trốn thoát, để lại mộ Yết Nhi tan vỡ bên hắn.
Hắn ôm Yết Nhi đang ngất ở trong lòng của mình mà gào khóc:
- Yết Nhi, Yết Nhi...
Phạm Linh Nhi nhìn thấy nam nhân không có cách hư thế này thì vô cùng kinh tởm, thế nhưng nàng không cườm cách nào nữa, Mạc Luân Tuần là nước cờ quan trọng của các thế lực phía trên, muốn xung kích Thiên Đế Chi Vị chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.
Thế là Phạm Linh Nhi bảo Ngao Hồng:
- Này sư muội, ngươi tạo ra một cái phân thân của ta, sốc lại tinh thần của hắn dược không. Chuws ta không muốn tiếp xúc với hắn.
Ngao Hồng nghe lệnh của Phạm Linh Nhi mà nhổ ra một sợi lông mao của mình thổi một cái háo thành nàng. Thế nhưng Phạm Linh Nhi này đặc biệt ở chỗ là trên đầu của nàng mọc lên hai cai sừng hưu nhỏ, y hệt với nữ hình của nàng ở trong lốt Hắc Long vậy.
Phạm Linh Nhi kia đi đến chỗ Mạc Luân Tuần đang ôm Yết Nhi nữ đế đang vô cảm nàm trong lòng hắn nói:
- Mạc quân, ngươi đừng buồn. Còn nước còn tát mà. Ta nghĩ hứa là trên Thiên giới này vẫn còn có người chữa được cho nàng ta mà.
Mạc Luân Tuần mặc đù trải qua hơn vạn năm sinh sống tại nơi tu chân giới này, thế nhưng hắn vẫn chỉ là gà trong trứng, chưa bao giừo gặp phải sống gió gì quá lớn. Toàn bộ con đường hắn đi đều đã được vạch dằn, đều đã được hệ thống dọn hết, hắn chỉ có hai việc đó chính là lên cấp và thu hậu cung mà thôi. Nên khi gặp phải trường hợp này Mạc Luân Tuần dường như đã quá dau đớn mà hóa điên.
Thấy Phạm Linh Nhi an ủi mình như thế, Mạc Luân Tuần tưởng rằng khi nhìn vào cái cảnh hắn đau khổ như thế, thanh hảo cảm vì thương hại của Phạm Linh Nhi đối với hắn như thế mà đã đầy, nên liền lập tức lao lên ôm vào phân thân của Ngao Hồng nói:
- Cảm ơn đạo hữu, cảm ơn đạo hữu đã an ủi ta!
Phạm Linh Nhi cùng hai người còn lại nhìn thấy một cảnh này thì sởn hét da gà. Tên nam nhân này dối với nàng đúng là quá chứng mắt, quá kinh tởm mà