Chương 131: Chúng Ta Muốn Làm Thiên Đế

Nhìn thấy một ánh mắt này của Phạm Linh Nhi, Chung Tôn không dám phản kháng nữa mà trực tiếp im lìm không nói gì.

Phạm Linh Nhi vung cự côn lên, một đòn mạnh mẽ uỳnh giáng xuống. Côn đập người hắn khiến cho sắc ảnh của Trinh Hoa Cốt lại găm vào người hắn, khiến cho hắn càng thêm đau đớn.

Đây là lần đầu tiên mà Chung Trôn cảm thấy đau đớn đến như thế, nên hắn không tìa nào kìm giữ được bản thân mà la lên một tiếng:

- A!

Nghe thấy một tiếng hét đầy đanh tai như thế này, Trinh Hoa Cốt cảm thấy cực kỳ khó chịu, nàng ngoáy ngoáy lỗ tai rồi nói:

- Nam nhân cốt khí? Nam nhân cố khí duy ngứa chỉ có tướng công ta mà thôi! Ngươi quá yếu duối rồi. Lần trước chàng ấy không ngại nguy hiểm mà ôm lấy vô số thương tích, đao kiếm xuyên tâm, thương tên găm vào thế nhưng vẫn bế ta mà chạy thoát!

Nghe những lời nói này của Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Ngươi được phu quân cứu? Sao chuyện này ta lại không nhớ được cơ chứ?

Trinh Hoa Cốt nghe thấy Phạm Linh Nhi thắc mắc như thế thì không kìm được bản thân mà cười nhếch mép một cái đầy tự đắc nói:

- Đương nhiên là ngươi không nhớ rồi. Ta lúc nào cũng đề phòng ngươi đánh úp, chiếm lấy lại ký ức của ta, thế nên ta đã phong ấn lại ký ức đó rồi, chỉ duy nhất có tướng công và ta nhớ được chàng ấy đã luồn tay qua eo ta thế nào, đã bế ta theo kiểu công chúa ra làm sao mà thôi.

Nghe đến đây Phạm Linh Nhi tức giận nói:

- Không công bằng!

Trinh Hoa Cốt thản nhiên đáp:

- Tất nhiên không công bằng!

Biết mình với Trinh Hoa Cốt giờ giao phong chỉ là đồng cấp, hoàn toàn không thể gây ra thương tổn, cũng như bị thương tổn, nên Phạm Linh Nhi không có cách nào trút giận lên người nàng ta mà chuyển cơn giận của mình xuống Chung Tôn.

Nàng vung cự công, miệng gầm lên từng tiếng:

- Tại sao? Tại sao? Tại sao cơ chứ? Ta cũng muốn được chàng ấy bế lên như thế, ta cũng muốn đươc chàng ấy cứu mạng!

Từng côn, từng côn ích kỷ của Phạm Linh Nhi, muốn Trần Tuấn yêu thương mình hơn đập vào người Chung Tôn. Sức lực vốn đã trâu bò, giờ đây còn giận dữ, uất ức khiến cho nó tăng mạnh lên gấp hàng chục lần. Điều này khiến cho Chung Tôn không còn cảm thấy đau đớn bởi vì sắc ảnh của Trinh Hoa Cốt nữa mà, chuyển sang đau đớn bởi vì cự côn của Phạm Linh Nhi giáng xuống uỳnh uỳnh.

Con giun xéo lắm cũng quằn, hắn không thể nào chịu được nữa mà miệng tích tụ pháp lực gầm lên một tiếng vang trời:

- Gào!

Một chiêu sư tử hống được kích xuất, khiến cho dây cước trói hắn bị bung ra.

Chớp lấy thời cơ ngàn vàng có một, Chung Tôn liền lập tức đạp không chạy thoát, nhưng trước đó hắn còn chửi một câu:

- Mẹ kiếp, chắc cái tên tướng công gi đấy của hai con điên này khổ lắm đây!

Thế nhưng mục tiêu tối thượng của Chung Tôn đó chính là phi thăng lên Thiên giới, thế nên hắn không thu lại pháp trận mà lợi dụng sự bất ngờ, sử ra hai ám chiêu cuối cùng của mình là khí độc làm bất ngờ, suy yếu đám thiên binh, cùng với đoản đao kết liễu bọn chúng.

Ám chiêu của Chung Tôn vô cùng hiệu quả, thế mà chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi đã đạt đủ mục tiêu hấp thụ đó chính là một trăm tròn thiên binh.

Thông thiên chi lộ mở ra một cột sáng, hút hắn bay cực mạnh lên trên. Ách Vô Lượng cảm thấy vô cùng bị xúc phạm, cái tên Chung Tôn này võ công khá đến như thế lại lựa chọn ám chiêu để giết người, quả đúng là khinh người quân tử mà!

Hắn giơ tay lên, một cỗ nội khí hình thành xuất hiện. Phụt một tiếng, một kiếm khí dài ba mươi trượng như tên bắn, lập tức phóng ra, dâm xuyên qua người Chung Tôn, chặn hắn lại, không chó hắn phi thăng lên Thiên giới.

Đại La Kim Tiên không phải hư danh, dù không thể dùng được pháp thuật, thế nhưng võ công của Ách Vô Lượng sớm đã vượt ra phạm trù của nhân loại, có thể ngưng khí lại kiếm, nhất kiếm xuyên tâm, bách phát bách trúng.

Thế nhưng Chung Tôn theo Thiên Đạo chính là một trong những mấu chốt cực kỳ lớn trong sự đổi thay của tam giới ngày mai, thế nên trong thời khắc mấu chốt nhất, thông thiên chi lộ chửa bị thu lại thì hắn đã bẻ gãy được kiếm khí của Ách Vô Lượng mà chạy thoát.

Ách Vô Lượng thấy thế thì liền đuổi theo, thế nhưng khi này bụi sương đã tan, khiến cho Phạm Linh Nhi cùng với Trinh Hoa Cốt, ôm trọng thương bước ra.

Thấy hai báu vật của đoàn quân mình chưa chết, Ách Vô Lượng vui như vớ được vàng mà tha cho Chung Tôn, dù sao lên Thiên giới ắt hắn khó sống được, không cần phải lo toang quá nhiều, điều hắn cần lo đó chính là hai người này không chết, điều này chứng tỏ họ không phải hạng thiên binh bình thường.

Trinh Hoa Cốt ôm vết thương gướm máu do Phạm Linh Nhi tạo nên, đến trước mặt của Ách Vô Lượng, tạ tội ôm quyền nói:

- Tướng quân là ta vô dụng, ta không thể nào chiến thắng được đên tiểu tặc đó, ngược lại còn để sổng hắn ra, làm hại biết bao nhiêu quân ta.

Việc Phạm Linh Nhi cùng Trinh Hoa Cốt tham gia trận chiến với Thủy Hoang Nguyên hồi nãy đã vượt ra ngoài dự định của Ách Vô Lượng rồi, thế nhưng hai nàng lại có thể sống sót trước một tên đầy thủ đoạn như Chung Tôn, không những thế còn khiến hắn ta bị thương nữa, như thế là quá mức kinh diễm rồi.

Ách Vô Lượng an ủi nói:

- Không sao, không sao. Võ công hắn ta rất khá, ta không trách hai người các ngươi được.

Thế nhưng bọn họ không thể tính được rằng khi Chung Tôn vừa đi thì pháp trận sẽ lập tức thu lại. Ngay khi màn đen được dỡ bỏ, thì nỗi ác mộng thực sự của Diệt Yêu Ma đoàn mới thực sự bắt đầu.

Ách Vô Lượng lập thực đứng ra, chắn trước mặt hai nàng, bảo vệ hai nàng trước Thủy Hoàng Nguyên.

Ách Vô Lượng nói:

- Yêu tổ...

Thủy Hoàng Nguyên nhìn thấy biểu cảm tức giận pha lẫn chút sợ hãi này của Ách Vô Lượng thì vô cùng thưởng thức, đả kích nói:

- Thân là thiên binh thế nhưng lại bị một tiểu tán tu đánh cho không biết đường nào mà lần. Đúng là mất mặt Thiên giới mà.

Nghe câu nói khích bác này của Thủy Hoàng Nguyê, Ách Vô Lượng vô cùng tức giận, hắn bây giờ không còn bị cái pháp trận kia chế áp pháp lực nữa, thế nên tự nhiên phóng thích toàn bộ sức mạnh của mình.

Ách Vô Lượng cầm Bang Thuẫn đọc quyết:

- Thái Sơn Uy Hùng!

Bang Thuẫn trên tay lập tức hóa thành hai tòa thiên sơn, cao tới mười mấy dặm, khiến cho thân ảnh của Thủy Hoàng Nguyên so với nó chỉ là cỏ rác.

Thiên sơn ầm ầm phóng tới, Thủy Hoàng Nguyên cùng với Thủy Hoàng Ngọc đem một chiêu Thái Thủy Áp, đem pháp lực của mình biến hóa ra hai khối nước khổng lồ, trực tiếp chấp vỡ hai tòa thiên sơn của Ách Vô Lượng. Một chiêu nhẹ nhàng miễu sát (giết ngay lập tức) gần vạn thiên binh, chỉ chừa lại đúng ba người, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, và một tên thiên binh đề về báo lại công trạng cho hai nàng mà thôi.

Thủy Hoàng Nguyên tuy. Tiếp xúc nhiều với Phạm Linh Nhi, thế nhưng thông qua huyễn mộng, hắn có thể biết được nàng là một loại người cực kỳ tàn nhẫn. Trong mắt nàng chỉ có duy nhất hai người là Trần Tuấn, cùng với mẫu thân yêu nữ của nàng là Ngọc Như Hoa mà thôi, ngoài hai người đó ra, dù có tàn sát cả tam giới cũng không khiến cho nàng động tâm một tí nào. Vì thế hắn cũng không lo lắng là tương lai rằng nàng sẽ trả thù mình.

Phạm Linh Nhi thấy Thủy HOàng Nguyên tàn sát tất cả thiên binh như thế thì căm phẫn nói:

- Yêu tổ, ý ngươi là sao? Sao ngươi không giết oách bọn ta đi luôn! Chúng đã là thiên binh của Diệt Yêu Ma đoàn, là người trảm Yêu, trừ Ma, mang lại sự bình yên cho tam giới. Chỉ cần bọn ta còn một hơi thở cuối cùng, cũng dùng nó để đánh chết ngươi!

Thấy nét diễn căm phẫn đầy chân thật này của Phạm Linh Nhi, Thủy Hoàng Ngọc vô cùng bất ngờ, nàng không ngờ nàng ta lại có thể diễn đạt, dạt dào cảm xúc như thế. Thôi thì nàng ta đã có lòng diễn, Thủy Hoàng Ngọc cũng không thể nào phụ lòng hai nàng được.

Thủy Hoàng Ngọc cười đầy khinh bỉ nói:

- Ta thả các ngươi về nói với Thiên Đế lão nhi là muốn giết hú ta thì phái cao tầng bọn hắn kìa, chứ đám nhãi nhớp các ngươi đến cả sợi lông còn chưa chạm vào được thì làm sao có thể tiêu diệt được. Về mà tu luyện thêm đi!

Trinh Hoa Cốt nghe thế thì tức giận nói:

- Ngươi!

Thấy ý chí chiến đấu của hai tiểu bối quá mức dũng mãnh như thế, đối với một đại nhân vật như Yêu mẫu, Yêu tổ cũng dám đứng lên ngạnh khánh đã để lại một ấn tượng kỳ sâu sắt với Lã Thành.

Thế nhưng bây giờ không phải là thời điểm để dũng cảm mà phát huy tính cứng đầu của mình, hắn liền can ngăn hai nàng:

- Thôi thôi, không được không được, bọn chúng đã tha cho chúng ta rồi. Chúng ta nhất định phải trở về, không thể lều mình mà đối chiến với bọn chúng được!

Phạm Linh Nhi nghe thế thì xui tai nói:

- Được, Yêu tổ, các ngươi đợi đấy. Trảm yêu, trừ mà, Diệt Yêu Ma đoàn!

Nói rồi Phạm Linh Nhi nhanh chóng thu lại Nguyên Thần của mình mà quay lại Thiên giới.

Thế nhưng trước đó nàng còn đưa ngón tay cái lên (hình dấu like) cho Thủy Hoàng Ngọc, biểu thị cho nàng là diễn giỏi lắm, rất đáng để được biểu dương. Đối với điều này Thủy Hoàng Ngọc cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thôi.

Khi nàng trở về rồi thì Thủy Hoàng Ngọc hỏi Thủy Hoàng Nguyên:

- Chả lẽ bọn họ tương lai chính là Thiên Đế sao?

Thủy Nguyên nở ra một nụ cười vô cùng thâm thúy nói:

- Thánh phẩm linh căn, tương lai, quá khứ đều là cường giả một phương, điều này là chắt chắn!

Lúc này, Trần Tuấn mới vừa đi "vệ sinh" xong, mới bước ra khỏi hư động, trở lại Tuấn Bạch Phong, hắn cười sảng khoái nói:

- Ồ Yêu tổ, ta tưởng ngươi sẽ để ta dọn đám kiến này chứ, hóa ra ta đi một chút, là ngươi đã dọn sạch rồi.

Thủy Hoàng Nguyên thấy Trần Tuấn xuất hiện cũng chỉ có thể cười ngượng mà thôi. Trần Tuấn, hắn đúng là một tên tiểu nhân mà, khi chiến sự đã rồi, nương tử, bà xã của hắn đã về lại lồng giam thì hắn mới xuất hiện, không những thế lại còn biểu hiện cao ngạo nữa! Đúng là tiểu nhân ngàn năm mới thấy một tên như hắn.

...

Trở lại Thiên giới, Nguyên Thần của Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đã được thu lại thân thể của hai nàng, khiến cho hai nàng trực tiếp tỉnh dậy.

Phạm Linh Nhi khó chịu thở dài nói:

- Haiz, phu quân rõ ràng đã ở

cùng vứi Yêu tổ trong đó, thế nhưng chàng ấy lại cảm nhận khí tức chúng ta mà chạy rồi.

Trinh Hoa Cốt cũng gật gù não nề nói:

- Đúng vậy tiếc quá. Nhưng bù lại trong vài canh giờ, ta đã được cùng với chàng ấy hít chung một bầu không khí,như thế thỏ mãn lắm rồi.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì tỏ ra vô cùng bất ngờ, khinh thường nói:

- Chỉ mới nhiêu đấy mà ngươi đã thỏa mãn rồi à, xem đây!

Phạm Linh Nhi nhân lúc Nguyên Thần xuất khiếu đã thu liễn lại toàn bộ dữ liệu của các máy ảnh theo dõi mà nàng đặt ảo Tuấn Bạch Phong, đề phòng trường hợp Trần Tuấn đi về mà không có nàng ở đó, để mà quan sát hắn.

Trinh Hoa Cốt nhìn thấy cái bảng đồng trong vắt như gương trên tay của Phạm Linh Nhi thì thích thú nói:

- Xem nào, chàng ấy làm gì?

Toàn bộ Tuấn Bạch Phong đều được bao phủ bởi tần tần lớp lớp những chiếc máy nhỏ như thế này, nó ghi lại từng khoảng khắc nhỏ nhất của Trần Tuấn, từ việc ăn cơm, ngủ nghỉ, đến cả chuyện riêng tư của hắn cũng không thể nào thóa khỏi được hai nàng.

Hai mắt của Phạm Linh Nhi in hình trái tim, trong vô cùng là dâm đãng mà nhìn vào Trần Tuấn đang khỏa thân, cởi đồ trong phòng tắm, nàng nói:

- Nhìn kìa, cơ bắp cứng rắn của chàng ấy kìa. Khuôn mặt anh tuấn, tiêu soái kìa, nhìn thôi mà ta đã muốn đè chàng ấy xuống rồi.

Thế nhưng xem tới đây Trinh Hoa Cốt lại suy nghĩ vô vơ rồi lâm vào trầm lặng nói:

- Ngươi có thể dễ dàng theo dõi chàng ấy như thê, thì không biết các trưởng lão cao tầng mà ngươi quản lý có thể xem được không? Không những thế, có những kẻ thông minh, có thể mang những hình ảnh tuyệt vời này của tướng công mà đi phát tán thì sao?

Phạm Linh Nhi vỗ nhẹ lên vai Trinh Hoa Cốt nói:

- Ngươi yên tâm đi, bất kỳ kẻ nào trong Đông Vực dám làm phiền phu quân thì tứ chi của hắn sẽ được từ từ cắt ra rồi xát muối, chanh vào. Nhất hai là hai nhãn cầu sẽ bị trực tiếp bóp nát! Ngươi nên ghi nhớ, phu quân là nam nhân của chúng ta, bất kỳ người nào dám hại chang, ta nhất định sẽ ngũ mã phanh thây, lăng trì tám ngày tám đêm!

Nghe đến đây khuôn mặt của Trinh Hoa Cốt bỗng lạnh dần, trầm lặng đến vô cảm, nàng nói:

- Đúng vậy, tướng công là nam nhân của chúng ta, chàng ấy đã bảo vệ chúng ta rồi, chúng ta nhất định không được phụ lòng chàng ây!

Lã Thành sau khi Nguyên Thần nhập lại thể thì lấy lại ý thức, thế nhưng bất chợt hắn lại cảm thấy vô cùng sợ hãi vậy, tựa như là có hai con siêu cấu Yêu thú đang đứng bên cạnh hắn mà gầm gừ vậy.

Hai nữ nhân này càng lúc càng điên cuồng hơn, hai người dần dần hình nên một khẩu hiện, giáo lập Thiên Đế, diệt trừ hiểm họa! Tất thảy nữ nhân trong tam giới dám quấy rối Trần Tuấn đều phải bị diệt trừ, toàn bộ nam nhân trong tam giới sỉ nhục hắn là tiểu bạch kiểm nhất định phải bị phanh thây, bỏ vào tầng 18 của địa ngục!

Lã Thành chứng kiến hai nữ nhân phản ứng như thế này thì liền không nghĩ là bọn họ chỉ vì một nam nhân mà biến thành một bộ dạng a tu la như thế, mà chỉ nghĩ là bọn họ sau khi chứng kiến đồng đạo của mình chết nhiều như thế thì căm phẫn đối với Yêu Ma tăng lên đến cực độ mà thôi.

Lã Thành bước đến chỗ hai nàng vỗ vai nói:

- Hai vị đạo hữu đừng quá đau buồn, chúng ta nhất định sẽ khiến cho hai tên Yêu quái đó trả giá!

Thế nhưng vừa nói xong câu này, Lã Thành đã bị Phạm Linh Nhi từ phía đằng trước, quay lưng lại, tóm lấy cỗ áo hắn lên, dùng cặp mắt vô hồ như thế nàng nhìn thấy Trần Tuấn đi cùng với nữ nhân khác nói:

- Trả giá? Ngươi muốn giết hại phu quân của ta sao?

Lã Thành lần đầu tiên chứng kiến Phạm Linh Nhi giận dữ đến mức lạnh lùng vô cảm đến mức như thế, hắn liền dãy dự nói:

- Đại tỷ, là ta, là ta đây mà!

Chứng kiến điều thất thố này, Phạm Linh Nhi liền trở lại thành một nữ nhân bình thường, bỏ Lã Thành xuống, giải thích nói:

- Xin lỗi tiền bối, xin lỗi tiền bối. Ta hồi nãy vì chịu đả kích quá lớn, thế nên mới hành động như thế thôi, xin tiền bối tha thứ!

Lã Thành hoàn hồn lại thở phù một cái, lấy lại tác phong của mình khẩn trương nói:

- Không được, chúng ta phải mau mau đi báo với Thiên Đế, chân quân, thiên tôn. Thời gian ở đây cùng với Hạ giới chênh lệch rất lớn, Yêu quái kia mà có thời gian lọng hanh thì Hạ giới nguy mất!

Nói rồi hắn cùng với Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi ba chân bốn cẳng bay một mạch không ngừng nghĩ thẳng đến Thiên Cung.

...

Chung Tôn sau khi bị trúng đòn của Ách Vô Lượng thì thông thiên chi lộ của hắn đã gặp vấn đề, đưa hắn vào Huyền Hỏa Lâm, một khu rừng mà lúc nào cũng luôn rực cháy một ngọn lửa đỏ hỏn, không thể nào dập tắp.

Nằm dưới đống lửa với Tiên thể bị trọng thương cực kỳ nặng, Chung Tôn hấp hối, sinh tử đến từng hơi thở của mình, thế nhưng hắn hoạch định là một nhân vật quan trọng, nên không thể nào chết tại đây được.

Bất chợt có một Tiên nhân trẻ tuổi với mái tóc đen dài đi đến. Trên tay hắn chính là Cấm Hỏa phù, ngăn không cho lửa xâm nhập vào thân thể của mình.

Hắn bứa gặ CHung Tôn, bất chợt nở ra một nụ cười nói:

- Không ngờ lại có người giáo ta lại đến đó