Chương 130: Phản Phái Chi Tử

Chung Tôn, một nhân vật trên Thiên giới mặc dù không có chút uy danh gì, những điển tịch về hắn cũng chỉ có một mình khí vận chi tử khá nổi danh, Mặc Luân Tuần, nhắc đến mà thôi. Thế nên trước sự xuất hiện của hắn, khiến cho cả một mảnh thiên binh vô cùng kinh ngạc.

Độc Tánh Lang, thân là một trong Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, là đội trưởng của tiểu đơn Khu Lục của Diệt yêu Ma đoàn, hằ giọng hét to:

- Tiểu tử to gan, chỉ là một Độ Kiếp Kỳ bé nhỏ mà dám cả gan ngăn cảng thiên binh làm việc! Ngươi muốn bị Thiên lôi giáng xuống à?

Khác với vẻ kinh ngạc bất ngờ của đám thiên binh, Thủy Hoàng Nguyên đặc biệt trầm lặng. Hắn không ngờ là hiện tại Hữu giáo, Tiên Thiên Thánh Nhân, Cao Thiên Thượng, Hoàng Cực Nam lại chơi một quân bài như thế, trực tiếp dùng một tên muốn xung phá Thiên Đình.

Vì sao Thủy Hoàng Nguyên nhìn ra được điều này ở chỗ Chung Tôn là vì linh căn của hắn, không những có thể tiên đoán, nhìn thấu được tương lai, mà hắn có thể tường tận quá khứ vị lai của toàn cõi tam giới. Tất thảy mọi thứ đều gần như không thể nào thoát khỏi tay mắt hắn được, trừ ba người, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, Trần Tuấn mà thôi.

Hắn thấy dược trên người của Chung Tôn có lưu lại một quyể sắc cấm của Hữu giáo, đùng để ghi chép lại những sự kiện bí mật của đại giáo này. Hẳn là trong đó có thứ mà Chung Tôn đã tìm được, con đường thông thiên ngắn nhất, diệt thiên binh, cướp lấy Nguyên Thần rồi dùng Nguyên Thần đó trực tiếp bay lên Thiên giới.

Chung Tôn với ánh mắt dữ tợn tựa như mãnh sư nhìn thẳng vào đám thiên binh trước mắt, nói:

- Ra đấy chính là thần tiên sao?

Hữu giáo, Lan Trương Nam bị đánh tới mức sưng cả mặt mài gật đầu nói:

- Vâng, đúng vậy.

Chung Tôn hít một hơi thật sâu, rồi thở phì một cái thật là mạnh. Hắn nở ra một nụ cười vô cùng cùng phấn khích nói:

- Đúng là không phí công ta tìm lại truyền tống trận mà. Lần này ta có thể đột phá bình phong, phi thăng được rồi.

Thủy Hoàng Nguyên nghe hắn ta nói như thế liền truyền âm nói với Thủy Hoàng Ngọc, lập tức rút lui, không thể tùy tiện đối chiến được.

Thủy Hoàng Ngọc nghe thế tuy có chút khó hiểu, thế nhưng nàng vững tin vào phu quân của mình, nên liền lùi lại.

Chung Tôn lấy từ trong người ra một tấm gương đồng tròn nhỏ, bên trên là vô số phù vặn pháp trận, chính giữa còn đính thêm một viên hông ngọc vô cùng đẹp nữa.

Đây chính là Thiết Đồng Trùng Văn, một pháp bảo được tạo ra bởi đại luyện khí sư của Hữu giáo. Món đồ này tương truyền năm xưa vì bản thân chỉ là một đệ tử nhỏ yếu, không phải là Tiên nhân thế nên không thể bảo vệ được bản thân mình trước sự khắc nghiệt của Đại Đạo Chân Lộ, từ đấy cái món pháp bảo này được tạo ra, để có thể giúp luyện khí sư này tự bảo vệ bản thân nhỏ yêu của mình trước những độc lang, hùng sư.

Chung Tôn cầm Thiết Đồng Trùng Văn bằng một tay, tay kia dương thẳng hai ngón trỏ, giữ lên, niệm khẩu quyết:

- Chư pháp luân chuyển, vô tận chuyển hồi. Khai!

Niệm xong pháp quyết, từ phía dưới chân hắn mọc lên vô số tơ nhện màu đỏ. Lấy chỗ đứng của Chung Tôn làm trung tâm, huyết tơ ấy lan rộng một cách cực kỳ nhanh trong bán kính hơn mười trượng xung quanh hắn. Cũng may là Thủy Hoàng Nguyên và Thủy Hoàng Ngọc đã lui từ trước, thế nên liền tránh né được phạm vi pháp trận, nhưng xui xẻo thay đó chính là Phạm Linh Nhi cùng với Trinh Hoa Cốt đã bị kẹt lại nơi đây, không kịp trốn thoát.

Thế nhưng đối với chuyện đấy Thủy Hoàng Nguyên cũng không vội vàng tý nào cả, hắn thông qua lần giao chiến khi nãy với Phạm Linh Nhi cùng Trinh Hoa Cốt, đã đánh giá được thực lực của hai nàng. Hai nàng hoàn toàn có thể thượng phong miễu sát Chung Tôn.

Khi trận pháp được bày ra thì thì cả đám Thiên binh bị giam vào một cái vòng màu đen. Bên trong chính là một mảnh không gian đỏ đen luân phiên vận chuyển.

Độc Tánh Lang thấy tình hình không ổn lắm thì lấy bán nguyệt song đao của mình ra. Một đường xông lên, chém ra hai đạo đao cương bay thẳng về phía Chung Tôn.

Thế nhưng đao cương đang vùn vụt bay đến thì lập tức tan biến vào trong hư không, không khí.

Thấy như thế thì Độc Tánh Lang liền nhận ra điều bất ổn mà cảnh báo với mọi người, nói:

- Huynh đệ, cẩn thận, không được manh động. Tại nơi đây, pháp lực luôn bị hút đấy!

Nghe thế cả đám thiên binh liền niệm pháp quyết phong ấn lại pháp lực của mình. Tiên nhân mặc dù dựa vào pháp lực để mà đối chiến là chinh, thế nhưg thiên binh trong Diệt yêu Ma đoàn thì cần phải tinh thông cả hai loại, vừa võ công, vừa pháp lực, nếu bị phong bế một cái, hoàn toàn cso thể sử dụng cái thức hai để chiến đấu.

Chung Tôn đối với đám Tiên nhân này cũng không khiêng nao núng tí nào. Pháp bảo Hắc Cương Phần Thủ của hắn lập tức được rót vào chân nguyên, bắt đầu khởi động bao lấy toàn bộ hai cánh tay hắn, biến hai cánh tay trở thành màu đen.

Độc Tánh Lang cầm bán nguyệt song đao liền lập tức lao lên cùng nhau giao đấu với Chung Tôn. Hai người cứ như thế mà đơn phương độc mã lao vào nhau trước sự chứng kiến của ngàn thiên binh.

Những đương đao của Độc Tánh Lang vô cùng ảo diệu, khó lường, công thủ chuyển hóa, gần như không thể nào bị nhìn thấu. Thế nhưng võ công của Chung Tôn cũng không tôi, quyền đấm, trải thủ vô cùng điêu luyện, không phải là vì đối thủ là Thái Ất Kim Tiên còn mình chỉ là một tu chân giả mà nao núng.

Chung Tôn đánh bật song đao của Độc Tánh Lang ra, rồi hai tay thủ thế, nửa nắm nửa nửa hở, hô lên:

- Toái Thủ Toàn Long!

Song quyền lập tức bắn ra, hắc Long cuồng bạo bay lên, tạo nên một tiếng đùng vô cùng đanh tai.

Độc Tánh Lang liền lập tức loan đao, xoay hai thanh đao bán nguyện thành hình tròn vô cùng nhanh, tạo thành một tấm khiên phòng thủ.

Đoàn một cái, hắc Long va chạm với song đao liền lập tức bị chấn nát. Thế nhưng Chung Tôn lại không hề tỏ ra thất vọng, mà ngược lại còn đắc chí nở ra một nụ cười vô cùng xảo trá. Từ trong hắc Long bạo nổ, phóng ra vô số kim châm hướng vào cổ của Độc Tánh Lang mà bắn vào.

Độc Tánh Lang lập tức thu đao, vượt qua chính giới hạn của bản thân mà khởi động thần thức, cùng với nó xách địch vị trí của ám châm, cùng với song đao thân tốc mà chém gạt.

Keng keng, kim châm ám hại của Chung Tôn như thế mà bị chém nát.

Nhưng sau khi chém nát xong ám châm của Chung Tôn, Độc Tánh Lang liền không thể chịu được nữa mà đau đớn la lên một tiếng:

- A!

Rồi ngã phịch xuống đất. Thế nhưng không vì thế là Độc Tánh Lang bỏ cuộc, hắn cô ngượng dậy nói những lời cuối:

- Ngươi, ngươi hạ độc!

Chung Tông không nói mà chỉ bước tớ sút một cước vào thẳng mặt Độc Tánh Lang, tàn bạo c đạp, giết chết hắn.

Thông qua pháp trận, hồn phách của Độc Tánh Lang không đi luân hồi mà lại bị trận này hấp thụ, tạo thành năng lượng cho chủ nhân trận này là Chung Tôn hấp thụ.

Mặc dù có cơ chế hấp thụ như linh căn của Ma Thánh, Ma La Đầu, thế nhưng hiệu quả lại kém hơn rất nhiều, chỉ có thể hấp thụ một phần nhỏ, tăng tiến thực lực mà thôi, còn phần không thể hấp thụ lại thất thoát ra. Nhưng như thế thì cũng đủ rồi.

Chung Tôn lấy thế thắng làm đà, như mãnh hổ, cuồng sưng trực tiếp vung quyền đấm tới. Diệt Yêu Ma đoàn lập từ bay lên nghệ chiến với hắn.

Mặc dù là thiên binh liên tục được mài dũa, thế nhưng đám thiên binh này chỉ giỏi đối phó với Ma thú, Yêu thú là giỏi, còn đối với người có võ công cao cường, sinh trưởng tại nơi coi thường quy tắc của thiên địa như Man Hoang Vực như Chung Tôn thì có chút khó khăn.

Chung Tôn lại càng không phải là chính nhân quân tử, Hắn là một tên vô cùng bản thỉu, một chiến binh đích thực, dùng mọi cách để giết chết đối thủ mình, dù đó có là thủ đoạn bỉ ổi đê tiện nhất.

Thế là Thiên binh bị phong ấn pháp lực, cộng thêm vứi việc non nớt kinh nghiệm khi đối đầu với Tà tu như Chung Tôn liền có chút thất thủ, bị giết mười một nhân mạng. Còn Chung Tôn sau khi hấp thụ được mười một nhân mạng thì cũng xung phá được cảnh giới bán Tiên, Địa Tiên bán giả, điều này khiến cho hắn có thể khởi động được một chút pháp lực, khiến cho thiên binh đã khó đối phó, nay còn khó khăn hơn.

Cuối cùng thì sau khi bốc hết đám thiên binh kia ra, chỉ còn lại Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi thì Chung Tôn nở ra một nụ cười đầy tà ác nói:

- Ha ha, Thiên binh? Tiên nhân? Hóa ra cũng chỉ là một đám nam nhân không có cốt khí,q úa mức yếu đuối, bọn chúng không xứng đáng được gọi là nam nhân! Đến cả nữ nhân còn dám đứng trước mặt ta ngạnh khánh, còn đám các ngươi chỉ biết núp vấy phái sau!

Nghe câu nói này của Chung tôn, Phạm Linh Nhi cùng với Trinh Hoa Cốt cảm thấy vô cùng xúc phạm. Bọn họ để cho đám sâu kiến kia núp váy khi nào? Nam nhân duy nhất mà hai nàng uốn chở che chỉ có một người, tên là Trần Tuấn mà thôi! Chung Tôn nói như thế chả khác nào đang xúc phạm danh dự của hai nàng, nói hai nàng không chung thủy với hắn!

Khuôn mặt của Phạm Linh Nhi bỗng chỗc lạnh toát, hai mắt đen của nàng nở rộng ra, tựa như hỗn độn hư không vậy, nàng nói:

- Ngươi nói gì? Bọn ta phản bội phu quân để cho những tên này núp phía sau?

- Được lắm, được lắm. Dám dùng ngôn từ để chia cắt tình cảm của ta vớ phu quân là tội tày đình, ngan vạn lần không thể nào tha thứ được.

Nói xong, sát khí của nàng lập tức bộc phát ra, khí thế cũng nâng lên một điểm, khắc hẳn lúc giao chi với Thủy Hoàng Nguyên.

Bây giờ Phạm Linh Nhi chính là đã xem Chung Tôn hắn chính là địch nhân mình rồi. Tiểu tam là địch nhân cần phải giết nhanh nhất, những tên nhiều chuyện, thích chỏ mũi, nói xấu nàng trước mắt Trần Tuấn thì đáng tội bị lăng trì mười tám ngày đêm, luân phiên không ngừng nghĩ.

Trinh Hoa Cốt cũng như thế, nàng cũng thấy bị xúc phạm vô cùng lớn bởi câu nói này của Chung Tôn. Hắn có quyền gì mà áp đặt cái tư tưởng hạ đẳng đó cho tướng công của nàng chứ? Tướng công cũng là nam nhân, hắn sỉ nhục nam nhân, chính là sỉ nhục tương công của nàng!

Hai bắt Trinh Hoa Cốt giận dữ, vô hồn nhìn thẳng vào cặp mắt hung ác, tựa như mãnh sư của Chung Tôn, nói:

- Ngươi sỉ nhục ta oi như ngày hôm nay ta xửi xẻo dẫm phải một cục phân tại bên đường. Thế nhưng ngươi sỉ nhục tướng công của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua! Ngươi ngày hôm nay nhất đính sẽ phải đề mạng.

Trinh Hoa Cốt bấm một cái nút, pháp lực trong Bạch Xà Nhuyễn Kiếm đặc biệt bị phong ấn tại kiếm, thế nên không bị thất thoát ra mà thả ra một sợi dây cước vô cùng mảnh, vô cùng cứng cáp. Trên dây cước đó đính lên sắc mảnh của thân kiếm mà nàng đang dùng.

Trinh Hoa Cốt vung kiếm, nhuyễn kiếm như roi, quật từng tiết vụt vụt, chát chát vào người Chung Tôn. Chung Tôn cũng không phải dạng vừa, liền lập tức xử ra pháp quyết hóa thành sáu cánh tay đen, cùng lúc đối chiến với kiếm ảnh của Trinh Hoa Cốt.

Trinh Hoa Cốt đánh nhau với hai hiệp liền lập tức lui lại, thu kiếm lại thành bình thường. Nang sau đấy giơ kiếm lê cao, mạnh mẽ chém xuống một đòn, đồng thời cũng mở ra dây đương, mở rộng phạm vi tấn công.

Lần tống công này quá mức chớp nhoáng, quá mức nhanh chóng, thế nên Chung Tôn không kịp phản ứng mà dính một chiêu, trăm sắc ảnh găm vào người, khiến cho hắn vô cùng đau đớn.

Chung Tôn kêu lên một tiếng:

- A! Không thể nào, ta đây sao lại cảm thấy đau đớn được cơ chứ? Đây là loại pháp quyết gì?

Trinh Hoa Cốt nở ra một nụ cười vô cùng khinh thường nói:

- Đừng tưởng chỉ có một mình ngươi là có thể chơi được được ám chiêu.

Nguyên lai là lúc thu kiếm lại Trinh Hoa Cốt đã thêm vào sắc ảnh của nàng, một lượng nhỏ Tiểu Chang Lộ. Loại nước này độc tính vô cùng yếu, đến cả phàm nhân còn không thể dính độc được, thế nhưng đối với tu chân giả thì nó khiến cho căn cơ rối loạn, tạo nên một loại đau đám đến tột cùng.

Trinh Hoa Cốt theo ý nghĩ liền thu lại dây cước, siết chặt lại người Chung Tôn, khiến cho chất độc thông qua sắc ảnh của nàng, gắm vào thân thể của hắn, khiến hắn đau đớn la lên.

Trinh Hoa Cốt nói:

- Ta rất muốn giết ngươi ngay tại đây, thế nhưng như thế thì quá mức ích kỷ, ả ta cũng muốn tìm ngươi tính sổ vì đã nói xấu tướng công.

Đột nhiên một tiếng gió thổi vang lên, bụi sương cứ như thế mà bay mịt mù, che mắt hết cả đám thiên binh. Trận chiến của Trinh Hoa Cốt cùng với Chung Tôn diễn ra quá mức nhanh, thế nên sau khi hắn bị nàng ta trói lại rồi thì đám thiên binh chỉ mới có thể quan sát được hắn mang hai nàng vào trong màn sương mà thôi.

Phạm Linh Nhi đi tới với một cái cự bản trên tay, cao hơn mười trượng dùng cặp mắt đen khịt, lạnh lùng, vô hồn của mình nhìn thẳng vào mắt của Chung Tôn.

Chung Tôn hắn thân là chiến binh vĩ đại nhất của Man Hoang Vực, là người từ khi sinh ra đã ở trong sinh tử mà chém giết, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt này của Phạm Linh Nhi, hắn lại sợ hãi đến tột cùng, tựa như nàng là thú săn, còn hắn là miếng thịt chỉ có nằm im mà bị ăn vậy, cam giác bất lực cực kỳ.

Phạm Linh Nhi hỏi:

- Này, bây giờ tên này xúc phạm chúng ta, gián tiếp chia cắt tình cảm của phu quân, tướng công chúng ta, lại còn xúc phạm cả phu quân nữa. Ngươi tính thế nào?

Trinh Hoa Cốt nghe thế thì dùng một ánh mắt thương hại nhìn Chung Tôn bên dưới chân mình, khiến cho hắn vui mừng khôn siết, bởi lẽ khi nữ nhân ban cho hắn ánh mắt này, chính là đang muốn tìm cách bảo vệ hán!

Nhưng không, tiêu chuẩn của yêu nữ không thể nào áp đặt cho người bình thường được, Trinh Hoa Cốt liền lập tức trở mặt, cười thật tươi nhìn sang phía Phạm Linh Nhi nói:

- Tại vì hắn ta xúc phạm đến tướng công, nên bây giờ đánh cho tới khi nào hắn ta tỉnh ngộ mà thôi!

Phạm Linh Nhi nghe thế thì liền nâng đại côn lên khóc nức nở nói:

- Ta đúng là vô dụng mà, ta như thế mà lại để một con sâu xúc phạm đến phu quân. Là ta quá yếu đuối, là ta không có quyền lực. Phải chăng chỉ có chức vị Thiên Đế, ta mới có thể có được quyền lực tuyệt đối để bảo vệ chàng ấy? Hức hức, ta quá vô dụng mà.

Trinh Hoa Cốt nghe thế thì an ủi Phạm Linh Nhi nói:

- Ta cũng đồng tình với ngươi, ta cùng với ngươi đúng là nên phấn đấu vì một tương lai không có những kẻ như thế này.

Thế nhưng Chung Tôn cung không phải kẻ điếc mà lại nằm im để hai con yêu nữ này kết tội mình, hắn liền lập tức vùng dậy phản bác nói:

- Này này, không thể nào nói như thế được! Ta xúc phạm đến hai ngươi khi nào? Ta còn chẳng biết các ngươi có quan hệ gì với tướng công các ngươi, ta còn không biết hắn ra sao, làm sao có thể xúc phạm được! Ăn gì thì ăn, đừng ăn không nói có!

Phạm Linh Nhi liếc cặp mắt đen khịt, vô hồn tựa như hồng hoang hỗn độn nhìn thẳng vào mắt của Chung Tôn nói:

- Im