Chương 9: Kan'on Đại Sĩ (1)

Chương 9: Kan'on Đại Sĩ (1)

– Sau khi giết được tên khốn đó rồi, thì sau đó, hình như là mình vì tránh cho mùi máu đưa thú hoang chạy tới, cho nên đã dùng dây mây, đem cái xác của tên khốn đó treo lên cây.

“Nhưng rồi không hiểu sao, lại bị rơi xuống một cái dốc cao, cuối cùng làm cả người thành ra như thế này..”

Hồi tưởng tới chỗ này thì Huỳnh Liên có chút mơ hồ, cô không nhớ rõ lý do tại sao mà mình ngã xuống dốc rồi rơi xuống đây.

– Bất kể chuyện sẽ như thế nào, mình vẫn phải sống sót, vì còn có một tâm nguyện mà mình vẫn chưa hoàn thành.

Trong đầu Huỳnh Liên hiện lên một bóng người, bóng người đó không ai khác chính là Hoang, nhớ lại năm tháng đó chàng ôn nhu đối xử với mình, cô trong lòng quyết tâm ít nhất trước khi chết thì cũng phải thổ lộ cho bằng được cảm xúc mình với chàng, mặc cho kết quả có là như thế nào đi nữa.

Càng suy nghĩ tâm chí của Huỳnh Liên càng thêm rõ ràng, đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều, cô mặc kệ cơ thể đau đớn của mình, tiếp tục bò về phía trước tìm kiếm một đường sống.

Vào lúc này cô bỗng cảm thấy không khí xung quanh thay đổi, rừng cây trở nên yên tĩnh tới bất thường, tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu cũng đã không còn, mọi thứ như thể trở thành một cái vùng hồ tĩnh lặng vậy.

Đang lúc Huỳnh Liên không rõ đang có chuyện gì, bất chợt cô nhận thấy trước mặt mình xuất hiện một người.

Thân mặc một bộ áo giống như là áo toga của người la mã cổ đại, cả người bị vải trắng quấn quanh, còn mặc thêm một chiếc mũ choàng che đi phân nửa khuôn mặt, như ở tầm mắt nằm dưới đất của Huỳnh Liên, thì cô có thể nhìn thấy gương mặt đang ẩn giấu ở trong mũ choàng của người đó, cái từ ngữ đầu tiên xuất hiện ở trong đầu cô đó là, xinh đẹp sau đó đẹp phi thường để diễn tả người này.

Dưới chiếc mũ choàng đó là một thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa hoa sen, khí chất thoát tục không hồng trần khói lửa có thể chạm được vào người cô, da thịt trắng nõn, 3000 mái tóc đen dài tới eo tựa như ngọc trai đen, tỏa ra sáng ánh huyền diệu rực rõ như là tinh tú trên màn đêm, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành làm người liên tưởng tới nữ thần chúng sinh sùng bái cùng kính ngưỡng.

Tuy ăn mặc kín đáo chỉ để lộ ra tay chân xinh đẹp thon nhỏ của mình, nhưng không làm người cảm thấy khó chịu, mất đi khí chất của cô, ngược lại cảm thấy như vậy là vô cùng thích hợp với thiếu nữ.

Đôi chân không có mang giày mà là để chân trần, nhưng kì lạ thay, đôi chân của thiếu nữ này lại không hề chạm vào mặt đất và mỗi bước đi đều sẽ đưa tới xung quanh đôi chân mọc lên những đóa hoa cây cỏ tuyệt đẹp.

Làm người có tri thức phong phú về thực vật như Huỳnh Liên, cũng không thể phân biệt ra được loài hoa cùng cây cỏ đó là giống loài gì và chúng nó còn càng một cách vô cùng phi lý phát ra những sáng cảm giác ẩn chứa đầy sinh mệnh.

Từ bi.

Đây là cảm giác đầu tiên của thiếu nữ đó mang tới cho cô, một sự từ bi, sau đó chính chính hiền hòa và tự tại khiến người cảm thấy rất thoải mái, Huỳnh Liên không khỏi sinh ra suy nghĩ, người trước mặt cô là một vị phật, người đã tu hành tới chính quả.

Khi người thiếu nữ đó tới gần hơn, Huỳnh Liên bỗng cảm thấy cả người cô như đã được thanh tẩy, cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn cảm thấy đau đớn như trước.

– Dược tính của xuân dược..nó đã biến mất?

Tuy vết thương vẫn còn đó, nhưng Huỳnh Liên có thể nhận ra là độc tính của xuân dược trong người cô đã bị giải trừ và diễn ra chỉ trong một cái nháy mắt, điều đó khiến Huỳnh Liên không thể tin nổi, tuy cô cũng có thể tự mình giải được độc, nhưng tuyệt đối không thể nhanh chóng như vậy và còn là trong vô thanh vô thức.

“Đại Sĩ, là sinh vật này sao?”

Đang lúc Huỳnh Liên không biết nên làm sao, thì bất chợt cô nghe được một âm thanh như của một người đàn ông trung niên, từ tính dễ nghe nhưng không thiếu sự uy nghiêm và nghiêm cẩn, tựa như mấy Sugar Daddy trong các bộ phim cô hay xem, điều đó không khỏi làm mặt của Huỳnh Liên hơi chút đỏ lên.

Ngay sau đó một điều thần kỳ xảy, chỉ thấy không khí chậm rãi ngưng tụ ra những giọt nước và những giọt nước ấy bắt đầu tụ tập lại nhau dần dần hình thành theo Huỳnh Liên trong đầu ấn tượng là một con thần long phương đông làm từ nước.

Và con rồng ấy đang rất cung kính với thiếu nữ trước mắt, cả cơ thể rồng nước trong vô thức nhẹ nhàng vây quanh thiếu nữ, vừa như lấy lòng vừa như bảo vệ thiếu nữ khỏi nguy hiểm.

“Đúng là sinh mệnh thể thú vị, cảm giác như thể là một sinh vật ‘Ngoại Đạo’ nhưng lại vừa không phải…”

Thiếu nữ mà được con rồng nước đó gọi là Đại Sĩ không để ý lời của nó nói, tuy trong ánh mắt của thiếu nữ không hề có sự dao động cảm xúc, nhưng cái cách cô ta nói chuyện làm Huỳnh Liên cảm thấy rất không thoải mái, tựa như thể một kẻ cao cao tại thường đưa mắt nhìn xuống đánh giá con sâu kiến, một món đồ hơi chút thú vị.

“Trở về thôi, Shen.”

Nhìn Huỳnh Liên thêm một lúc, giống như cảm thấy Huỳnh Liên chỉ có nhiều đó, không có gì để nghiên cứu nữa, thiếu nữ cũng tức là Đại Sĩ quyết định rời đi, bỏ mặc Huỳnh Liên ở đó, không để ý sự sống chết của cô.

“Nhưng mà đại sĩ, sinh mệnh của sinh vật này đang trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ tan biến.”

Con rồng nước tên Shen không phải là cảm thấy việc Huỳnh Liên sống chết có gì quan trọng, mà nó cảm nhận được khí tức sự sống của cô đang trôi đi với một tốc độ khủng khiếp, từ 100 năm thọ nguyên rơi xuống chỉ còn đúng 10 năm thọ nguyên và còn đang tiếp giảm sút cực nhanh.

“Hiện tượng bình thường thôi Shen, các sinh vật ngoại đạo không thuộc thế giới này đang bị [Thế Giới Vách Tường] bài xích, dù sao [Thế Giới Vách Tường] cũng là tấm khiên bảo vệ sinh linh của tinh cầu, bất cứ sinh vật hay là thực thể tâm linh Ngoại Đạo nào xâm nhập vào…”

“Không phải bị pháp tắc đồng hóa rồi tan rã thành hàng vạn mảnh nhỏ, trở thành một phần năng lượng của thiên địa, thì cũng là bị đuổi ra khỏi thế giới, ném ra bên ngoài hư vô vô tận Tinh Hà.”

Đại sĩ nghe vậy liền nhẹ nhàng giải thích cho con rồng nước Shen hiểu rõ.

“Là như vậy sao…”

Shen nghe vậy gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng mà hiện tượng của sinh vật này rất không giống, giống như thể bị [Thế Giới Vách Tường] công kích, hơn là bị đuổi đi hoặc là đồng hóa thành năng lượng.

“Đó là vì, cơ chế bảo vệ thế giới của [Thế Giới Vách Tường] không hề phản ứng với sinh vật này, giống như thể đang ngầm chấp nhận sự xuất hiện của nó, nó bị như vậy chỉ đơn giản là ý chí thế giới đang gieo xuống một thử thách cho nó mà thôi, nếu vượt qua thì được phép sống còn không thì tan biến.”

Đại sĩ giống như nghe được sự khó hiểu ở trong nội tâm của Shen, thiếu nữ liền nói cho nó biết phân tích của mình khi quan sát Huỳnh Liên.

“Và việc nó có hiện tượng trúng độc là đối với sinh vật này, không khí của chúng ta không khác gì là kịch độc, càng ở lâu thì thọ nguyên hao tổn càng nhiều, cuối cùng là tử vong.”

“Thì ra là vậy, đã hiểu đã hiểu.”

Shen gật đầu tỏ vẻ đã ngộ ra.

“Cho nên chúng ta không cần nhúng tay vào và cũng không nên, nếu vô tình chọc giận thế giới chí ý thì hơi phiền phức.”

Mặc ngoài thì nói vậy nhưng trong giọng nói có thể nghe ra, thiếu nữ giống như không phải thực sự là sợ hãi hay là có e ngại đối với ý chí thế giới lắm, chỉ là đơn thuần cảm thấy phiền phức mà thôi.

“Hơn nữa, cái có giá trị nhất sớm đã bị người nhanh chân hơn mang đi rồi…”

Thiếu nữ khi nói tới đây liền đưa mắt nhìn về phương xa, trong mắt cô khoảnh cách xa tới năm dặm gần như ở trước mắt, cô có thể nhìn thấy ba người, hai nữ một nam, trong đó một người mỹ phụ rất xinh đẹp đang đưa mắt đang nhìn về hướng này với ánh nhìn đầy sự đe dọa cùng cảnh cáo.

Đối với ánh mắt đe dọa đó thiếu nữ không để ý, ngược lại chuyển tầm mắt của mình nhìn về phía đứa bé trai đang bất tỉnh trong vòng tay của một cô bé.

Thật ra thiếu nữ là ngươi tới đây so với hai mẹ con kia còn phải sớm hơn một chút, thiếu nữ thậm chí đã tận mắt nhìn thấy quá trình ‘bé trai’ từ một người thanh niên, biến thành một đứa trẻ 11 12 tuổi.

Đang lúc cô chuẩn bị bắt lấy ‘bé trai’ thì đột nhiên cô bị khí tức tà ác khủng bố phát ra từ trên người cậu bé đó ngăn cản, thiếu nữ lập tức sinh ra cố kỵ mà ngừng tay lại, vì cái luồng khí tức đó mạnh mẽ vượt xa cô, thiếu nữ có thể nhận ra cái khí tức đó đã tương đương với một thực thể cấp Thần, một ‘Ngoại Đạo Ma Thần’.

Vì vậy thiếu nữ lập tức chọn an bình bất động nhìn xem diễn biến, đồng thời trong lòng cũng đành phải từ bỏ chủ ý lên người ‘bé trai’, vì một thực thể cấp thần như thế nếu giữ ở bên cạnh cũng thực sự là một điều hết sức nguy hiểm, tính rủi ro cao hơn là được lợi, nên không đáng để cô mạo hiểm.

Cho nên cô ngược lại để ý tới cô gái này, chỉ là so với ‘bé trai’ thì sự chênh lệch của cả hai không khác gì giữa trời và đất, ẩn chứa giá trị nghiên cứu không lớn, thiếu nữ chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu rõ ràng toàn bộ nội tình của cô gái này, cho nên thiếu nữ mới quyết định quay trở về mà không định mang người đi theo về cùng mình.

“Chúng ta trở về thôi.”

Khi nghĩ tới đây thiếu nữ cũng dần mất hứng thú, cô ra lệnh cho Shen đưa cô về, chỉ là vào giây phút cô chuẩn bị rời đi, thì cô cảm thấy chân mình bị người nắm lấy, khi nhìn lại thì thấy sinh vật ngoại đạo kia đang dùng tay nắm lấy ống quần của mình.

Cứu tôi..

Đây là những gì thiếu nữ nhìn thấy được trong đôi mắt của Huỳnh Liên, thiếu nữ bỗng cảm thấy có chút buồn cười, cô liền hỏi Huỳnh Liên.

“Tás vix la si mahra sa yu mikata lia sa?” (Có lý do gì mà ta phải ra tay cứu ngươi?)

Huỳnh Liên nghe không rõ ngôn ngữ của thiếu nữ này đang nói là gì, nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng cô bỗng sinh một cảm giác rất quen thuộc, cảm thấy mình đã từng nhìn thấy hình bóng của thiếu nữ ở đâu rồi.

Tuy vẫn không thể xác nhận, nhưng vì mạng sống Huỳnh Liên quyết định liều mạng đánh cược một lần, nếu thành thì sống còn nếu bại, coi như cô dù có cam lòng hay không cũng phải bỏ mạng ở nơi này.

Cơ thể của cô lúc này vô cùng suy yếu, Huỳnh Liên không rõ là do vết thương hay là do mất máu quá nhiều, cô cảm giác được mình sẽ rất nhanh mất đi ý thức, vậy nên ở trước khi hoàn toàn ngất đi, cô cắn răng dùng hết sức lực còn lại của mình nói ra một từ đúng hơn, là một cái tên.

“Kan'on .. Kanade…”