Chương 8: Huỳnh Liên (2)
Nửa ngày mệt mỏi di chuyển ở trong rừng sâu, thể lực sớm đã khô cạn cùng với bất đầu từ tối hôm qua cảm giác khó chịu, bây giờ lại có thêm xuân dược không ngừng công kích, ba loại suy yếu nháy mắt làm cho Huỳnh Liên gần như gục ngã, cơ thể cô bây giờ mềm nhũn như bông, có muốn đứng cũng đứng không vững.
‘Thứ súc sinh, ta Huỳnh Liên xin thề, một khi ra thoát được ta tuyệt đối sẽ giết chết ngươi.’
May mắn là cô từ nhỏ đã được gia tộc mình huấn luyện, cơ thể cô ít nhiều gì cũng có khả năng tự kháng độc, chỉ cần cho cô một chút thời gian là có thể bài xuất độc tố của xuân dược ra bên ngoài.
Nhưng tên Phạm Uế Huy này liệu để cho cô thời gian tới lúc đó hay không thì, phải xem khả năng ứng biến của cô rồi.
“Thì ra là thế, ta không ngờ tới thứ súc vật nhà ngươi cũng có cái gan như vậy.”
Mở đầu liền là một câu khinh thường, trong hai mắt Huỳnh Liên lộ ra sự chán ghét kinh tởm như cô đang nhìn thấy một thứ vô cùng dơ bẩn.
“Cũng là do em ép anh thôi Liên, nếu như em chịu một lần cho anh có một cơ hội bày tỏ lòng mình, để em biết anh thực sự yêu em như thế nào và chấp nhận anh, thì anh đã không tới mức dùng chọn cách như thế này.”
Phạm Uế Huy biết việc mình đang làm là hèn hạ và dơ bẩn, nhưng hắn không cảm thấy việc mình đang làm sai trái, tất cả đều là do đối phương đã ép người quá đáng mà thôi.
Hắn rõ ràng đã theo đuổi cô lâu như vậy, dùng hết mọi cách từ đưa tặng trang sức, thư tình, xe đẹp hay là dùng ra đủ 7749 những loại phương thức lãng mạng nhất mà hắn biết để theo đuổi Huỳnh Liên nhưng bất kể như thế nào, cô vẫn luôn lạnh lùng từ chối sự theo đuổi của hắn, thậm chí là còn vô cùng khinh thường hắn.
Bình thường thì cô ấy phản ứng như thế thì hắn cũng không lấy làm lạ, vì hắn đã quá quen với việc cô ấy xem thường mình rồi, nhưng có duy nhất một điều là hắn không tài nào có thể chấp nhận được, chính là ngày hôm đó khi ở trên xe.
Huỳnh Liên vậy mà thể hiện rất thân mật thậm chí là có phần mập mờ yêu thích đối với một thằng dân đen nghèo, kẻ mà từ thân phận cho tới địa vị cái gì cũng không xứng với cô.
Việc đó làm hắn phát điên, hắn thấy tên đó không có cái gì bằng hắn, dù xách giày cho hắn cũng không xứng, vậy mà cô ấy lại yêu thích tên đó hơn thay vì hắn, cả hai thậm chí sắp hôn nhau nếu như hắn không kịp thời ra tay ngăn cản lúc đó.
“Ta ép ngươi? là do ngươi tự mình tìm khổ mà thôi, ngay từ bắt đầu ta đã nói rất rõ ràng với ngươi, ta không hề thích người và cũng sẽ không có hứng thú đi thích ngươi, về sau cũng như vậy.”
– Vì trong lòng ta chỉ có duy nhất một người.
Huỳnh Liên biết rõ mình hiện tại đang trong tình thế rất nguy hiểm, một lời sau cùng này là cái cô không thể nói ra vì sợ sẽ khiến cho Phạm Uế Huy hoàn toàn mất đi lý trí và nếu chuyện như vậy xảy ra thì sẽ rất phiền toái.
Hơn nữa cô dám khẳng định là mình không hề làm gì có lỗi với Phạm Uế Huy, những gì mà hắn đưa tặng cho cô, cô cũng rất đàng hoàng để người đem trả về lại cho hắn, không lấy bất cứ một thứ gì.
“Vậy nên anh cũng không cần phải khách khí với em nữa, nếu nhẹ nhàng đã không chịu thì anh đành dùng vũ lực để có được em.”
Tình huống rất nhanh không được như ý nguyện của Huynh Liên, ai ngờ được Phạm Uế Huy lại tính khí bất thường như vậy, vừa đảo mắt là không muốn nói nhiều nữa lập tức ra tay, hắn rất nhanh lao tới rồi đè ép cô xuống mặt đất một cách thô bạo, sự việc diễn ra quá nhanh đến Huỳnh Liên cũng không ngờ tới được.
“Súc vật!! Ngươi mau buông ta ra!!”
“Kakaka -- !! Tao thà làm súc vật, còn hơn là súc vật cũng không bằng.”
Dưới tiếng cười kinh tởm đầy hèn hạ của mình, Phạm Uế Huy hèn mọn nói, mà bên trong giọng nói ẩn chứa đầy sự bạo ngược cùng với dục vọng chưa từng có.
– Đáng chết!!
Huỳnh Liên tất nhiên không sẽ dễ dàng khuất phục trước hành vi hèn hạ của hắn, khi trong lòng đang thầm mắng thì trong lúc nguy cấp, cô vội vàng mở to miệng dùng sức cắn cái bàn tay của hắn.
“AHHHH--!!! Con điếm mày dám cắn tay tao!!”
Cảm giác đau đớn dữ dội từ bàn tay truyền tới nháy mắt làm Phạm Uế Huy đau đớn gào thét lên, hắn vội vàng buông tay thả Huỳnh Liên ra, đưa mắt nhìn bàn tay của mình lúc này run rẩy vì đau đớn đồng thời còn xuất hiện một dấu răng lớn ở trên đó, hắn cũng có nhìn thấy miệng vết thương đang không ngừng chảy máu cho thấy Huỳnh Liên khi cắn hắn đã dùng sức lớn tới cỡ nào, gần như có tâm muốn phế bỏ cái tay của hắn luôn.
Điều đó làm Phạm Uế Huy điên tiết lên, hắn lớn tiếng chửi mắng mà Huỳnh Liên lúc này đã nhân lúc Phạm Uế Huy buông mình ra, đã vội vàng đứng lên bỏ chạy đi nơi khác, trong quá trình đó cô cũng tranh thủ cầm theo hành lý của mình.
Chỉ là, với tình trạng lúc này của cô muốn đi đường đã rất là khó, chứ đừng nói tới việc trốn chạy, Huỳnh Liên chưa chạy được bao xa thì lập tức bị Phạm Uế Huy từ phía sau đuổi tới bắt được.
“Không!! thả ta ra!!”
Bị Phạm Uế Huy đè xuống đất Huỳnh Liên sợ hãi kêu lớn, Phạm Uế Huy có thể nhìn thấy sự hốt hoảng cùng e sợ ở bên trong mắt của cô, điều đó càng làm bạo ngược cùng dục vọng trong lòng hắn tăng cao.
“Con điếm mày cắn tay tao! Không trừng phạt mày thì tao không phải là Phạm Uế Huy!”
Bốp!!
Một bàn tay tát thẳng vào mặt của Huỳnh Liên, làm cô sững người, nếu không phải bên mặt truyền tới cảm giác đau đớn, thì cô đã nghĩ rằng đây chỉ là một cái ác mộng mà thôi.
Bốp!!
Một cái tát vẫn chưa thỏa mãn và làm Phạm Uế Huy trút được cơn tức giận trong lòng, hắn lại tát thêm một cái.
“Dừng tay! Mau dừng lại!!”
Sợ hãi nháy mắt xâm chiếm toàn bộ nội tâm của Huỳnh Liên, cô lúc này đã không còn tiểu thư danh giá hay là người có tâm cơ thâm độc, mà chỉ là một cô gái yếu đuối đang bị người bạo hành.
Nhưng biểu hiện yếu đuối cầu xin của cô giống như là đổ thêm dầu vào lửa, không chỉ không làm cho sự bạo ngược của Phạm Uế Huy giảm bớt mà còn ngược lại làm nó cháy lớn hơn.
“Tất cả là do mày, là lỗi của mày đã không chấp nhận tình yêu của tao!”
“Là do mày, cũng vì mày yêu người khác mà không phải tao! Khiến tao phải làm như vậy!!”
Hắn lập tức từ tát đổi sang thành quyền, lập tức dùng hai nắm đấm của mình đánh lên người Huỳnh Liên, không chỉ khuôn mặt mà còn có cả những vùng khác trên cơ thể của cô như là bụng, eo thậm chí là cả ngực, toàn bộ đều trở thành nơi để hắn hả giận.
“Đều là tại mày, là tại mày mà tao đi lên chiếc xe đáng nguyền rủa đó, là do mày mà tao rơi vào trong cái khu rừng quỷ tha ma bắt đáng chết này!!”
Khi đánh đập Huỳnh Liên, Phạm Uế Huy không ngừng dùng những lời nói ác độc để chửi mắng cô, đem hết những chuyện xảy ra đổ lỗi hết lên người cô.
“Làm ..ơn…làm ơn..tha..tha cho tôi, tôi sai …rồi…tôi sai rồi, làm.. ơn..”
Bất lực tuyệt vọng, uất ức cùng với đau khổ đây là những gì Huỳnh Liên cảm nhận, nhưng đồng thời đó là một sự hận thù và căm hận cực lớn tại trong lồng ngực, dưới tấm mặt nạ của sự yếu đuối cùng sợ hãi, đó là ngọn lửa hận thù cùng sát ý.
– Ta sẽ giết ngươi!! ta tuyệt đối sẽ giết ngươi!!
“Hô ~ hô ~”
Phạm Uế Huy cảm thấy mình đã đánh đủ rồi, hắn chậm rãi dừng tay, chứng kiến Huỳnh Liên yếu ớt suy sụp nằm ở dưới mặt đất, run rẩy vì đau đớn cùng sợ hãi, hắn thỏa mãn cười lên, tuy nhiên hắn vừa chỉ thỏa mãn về mặt tinh thần bạo lực của mình mà thôi, thể xác của hắn vẫn chưa được tận hưởng.
“Không! làm ơn!”
Trước sự hoảng hốt cùng kinh sợ của Huỳnh Liên, hắn dùng tay một cách thô bạo xé rách áo sơ mi của cô, bạo lộ ra cái thân hình thon thả đầy gợi cảm, cô dùng tay cố gắng che đi áo lót cùng da thịt bị bại lộ ra bên ngoài.
Nhưng điều đó càng khiến huyết mạch của Phạm Uế Huy sôi sục lên, trong lúc vô cùng hưng phấn mà hắn đã không hề phát giác hai chân của Huỳnh Liên đang chậm rãi mở ra, rồi lặng lẽ ôm lấy vòng eo của hắn.
Ắc!!
Phạm Uế Huy cũng dần cảm thấy vùng eo của hắn đang bị cái gì đó quấn quanh, nhưng chưa kịp biết rõ là cái gì thì vào lúc nào hắn đột ngột cảm thấy khó thở, cổ họng đau đớn như bị người bóp chặt.
– Con điếm này! nó đang bóp cổ mình!!?
Khi đưa mắt nhìn lại thì lập tức nhìn Huỳnh Liên sắc mặt lạnh lẽo cùng căm hận dùng hai tay bóp lấy cổ hắn, nháy mắt làm Phạm Uế Huy phẫn nộ, hắn không thua kém dùng hai tay của mình bóp cổ của cô.
Cảm nhận cơn đau đớn cùng với hô hấp khó khăn, Huỳnh Liên vô cùng khó chịu, nhưng sự phẫn hận cùng căm hận làm cô bỏ qua cảm giác đó sang một bên, bây giờ trong lòng cô chỉ muốn giết hết kẻ này mà thôi.
Tuy nhiên cô biết rõ, lấy thể chất của con gái thì không đời nào so được với một đàn ông như Phạm Uế Huy, cho nên cần phải dùng tiểu kỹ xảo.
Chỉ thấy móng tay của cô chớp mắt nó trở nên dài và sắt nhọn hơn, tựa như thể một bộ móng vuốt, nhất là đầu móng tay, nó sắt nhọn không khác gì một mũi kiếm.
Đây là kỹ thuật phòng thân mà cô đã học được ở trong gia tộc, may mắn cô đã chăm chỉ luyện tập nó, không thì cái chiêu thức biến đổi cơ thể này của cô đã không sử dụng nhẹ nhàng như thế.
AHHHH -- !!
Chỉ thấy cô sau đó dùng hai ngón tay cái của mình đâm thẳng vào cùng cổ họng của Phạm Uế Huy, khiến cho hắn đau đớn hô lên, nhưng có lẽ do tình trạng của cô lúc này quá yếu, ngón tay dù đã hết dùng sức đâm vào nhưng cũng đâm vào không sâu, phân lớn móng tay còn ở bên ngoài.
Nhưng điều đó cũng đủ làm Phạm Uế Huy sợ hãi, hắn không thể nào tưởng nổi ngón tay vậy mà có thể đâm thủng được cổ họng của con người, lập tức khiến hắn khẩn trương giãy giụa muốn tránh xa Huỳnh Liên ra, nhưng do cô đã dùng hai chân của mình khống chế vòng eo của hắn, cho nên hắn có thử như thế nào cũng không thoát khỏi.
“Liên, mày không thể làm như vậy tao! Việc này xảy ra là đều lỗi do mày không phải tao.”
Không thể tin được chuyện đang xảy ra, hắn e ngại nói.
Sau đó tại trước sự sống của mình đang bị đe dọa, vì sống sót Phạm Uế Huy không hề thương sót nữa, lập tức sử dụng nắm đấm của mình liên tục công kích lên người cô, muốn ép Huỳnh Liên phải thả hắn ra.
“Buông tao ra!! Buông tao ra con điếm!! mau buông tao ra!!”
Nhưng Huỳnh Liên làm sao có thể cam tâm để cho hắn đi, cô cắn răng chịu đựng cơn đau đớn, rồi dùng hết sức lực của mình ra sức đẩy ngón tay đâm vào trong cổ họng của hắn sâu hơn.
“Tôi biết rồi! tôi biết rồi! tôi thật sự xin lỗi, làm ơn, làm ơn tha cho tôi! Tôi biết sai rồi! tha cho tôi! Tôi từ nay tuyệt đối sẽ không đuổi theo cô nữa, tôi hứa cả đời sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô.”
Bạo lực không những không giúp được mà còn khiến cho sự việc trở nên tồi tệ hơn, ngay tức khắc sự tuyệt vọng thâm nhập vào sâu trong tâm chí của Phạm Uế Huy, vì sống sót, hắn bỏ xuống cái tôi của mình, một cách hèn mọn cầu sinh Huỳnh Liên, liên tục thương lượng với cô làm cô buông tha cho hắn.
“Cô muốn cái gì, tiền tài, xe sang hay là địa vị, làm ơn dù là cái gì cũng được, chỉ cần cô tha cho tôi, dù có bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ làm.”
AHHHHH --- !!
Cuối cùng trước mắt ánh tuyệt vọng cùng với tiếng hét thê thảm đầy chói tai của Phạm Uế Huy, toàn bộ móng tay của Huỳnh Liên lập tức đâm xuyên qua cổ họng Phạm Uế Huy, lấy đi sinh mệnh của hắn.
“Ta..ở dưới..địa ngục chờ ngươi …”
Động mạch máu đã bị Huỳnh Liên đâm thủng, biết rõ mình không thể sống sót được, Phạm Uế Huy liền chấp nhận sự thật rằng mình sẽ chết, nhưng trước khi chết, tại hơi thở cuối cùng hắn chậm rãi gieo xuống lời nguyền của mình.
“Ngươi tuyệt đối… sẽ không bao giờ có… được hạnh phúc… đồ giết ..người..”