Editor: Lelehue
Beta: Tân Sinh
Liêu Định Hiên đưa mắt nhìn anh ta, Tần Húc lập tức ngậm miệng, ho khan một tiếng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, "Được rồi, cậu muốn hỏi tôi cái gì?"
Anh cụp mắt xuống, ngón trỏ chậm rãi vẽ một vòng tròn trên mép chén sứ, im lặng hồi lâu mới nói: "Nếu một người đàn ông đột nhiên quan tâm đến một người phụ nữ, nhìn thấy cô ấy đi cùng người đàn ông khác sẽ tức giận, điều này có nghĩa là gì?"
Tần Húc nheo mắt nhìn anh, tuy rằng vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nói chuyện với giọng điệu thản nhiên dường như chỉ là đang nói chuyện người khác, nhưng mà Tần Húc cảm thấy được thằng nhãi này có vấn đề, nhướng mày nói, "Có nghĩa là người đàn ông này thích người phụ nữ kia." Ý vị thâm trường hướng anh chớp mắt vài cái lại nói: "Sao vậy? Cậu vừa ý ai rồi?"
Anh đột nhiên cau mày trừng mắt nhìn anh ta nói: "Không phải đang nói tôi."
"..."
Tần Húc nặng nề dựa vào lưng ghế, hai tay khoát lên trên sô pha, lười biếng nói: "Nhưng mà trước kia cậu đã từng yêu không phải sao? Hẳn là có kinh nghiệm chứ, chuyện như thế này lại không biết?"
Anh lại nhìn về phía anh ta, ánh mắt đột nhiên lạnh thấu xương, "Tôi nói lại lần cuối, đấy không phải tôi."
"..."
"Tôi còn có việc, về trước đây." Anh nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Húc sửng sốt một lát mới hồi phục tinh thần, hướng sau lưng anh bất mãn nói: "Cậu là có ý gì, kêu tôi ra đây chưa nói được hai câu đã muốn rời đi. Cậu xem tôi là cái gì?"
Liêu Định Hiên lại không để ý đến anh ta, bóng dáng anh rất nhanh liền biến mất ở cửa, anh ngồi lên xe, sắc mặt bình tĩnh ban đầu của anh bây giờ lại trở nên cứng đờ.
Thì ra gần đây anh khác thường đúng là bởi vì thích.
Anh thích cô.
Tần Húc nói anh có kinh nghiệm, nhưng anh chưa từng trải qua cảm giác như vậy, đúng vậy, anh đã từng yêu đương, nhưng anh lại không biết thích một người là như vậy.
Mười năm trước, anh trai đột nhiên bị tai nạn, anh đau buồn đến mức tính tình thay đổi. Đoạn thời gian đó Phương Hiểu Nhiễm vẫn làm bạn ở bên cạnh anh, sau đó cô ngỏ lời hẹn hò với anh, anh cảm thấy cô ta cũng không phiền phức lại là em họ của Tần Húc, nên đã đồng ý.
Tần Húc và Ôn Hạo thích lượn lờ giữa những bóng hồng, bọn họ xem yêu đương là chuyện vô cùng tốt đẹp, mỗi khi hai người hẹn hò với bạn gái, anh luôn nhìn thấy sự phấn khích và hạnh phúc trên khuôn mặt của bọn họ, nhưng khi anh yêu anh lại hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Cũng không cảm thấy tình yêu là chuyện tốt đẹp gì, thậm chí còn cảm thấy rất khó chịu khi Phương Hiểu Nhiễm tới gần anh. Chính vì điều này mà khi Phương Hiểu Nhiễm đề nghị chia tay, anh đã không chút do dự đồng ý. Anh cũng không có cảm giác thống khổ vì tình yêu tan vỡ, ngược lại cảm thấy một loại thoải mái chưa từng thấy.
Kể từ đó, anh không quan tâm đến chuyện yêu đương nữa, vì theo anh, tình yêu không phải là thứ đẹp đẽ, và anh cảm thấy trong đời anh không cần thiết phải yêu đương.
Cho đến ngày hôm đó ở Liêu gia anh mới phát hiện, không phải tất cả phụ nữ tới gần anh đều khiến anh khó chịu. Buổi tối hôm đó, khi Bạch Thiến Thiến dựa vào anh ngủ, anh không hề có cảm giác khó chịu thậm chí còn có một loại rung động khác thường, loại rung động này làm cho anh vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra thích một người chính là như vậy, sẽ để ý đến từng cử chỉ của người đó, nhìn thấy cô cảm thấy tự nhiên khẩn trương không thể hiểu được, chỉ một lời nói đơn giản của cô cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh suốt cả ngày.
Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy.
Đột nhiên anh nghĩ đến trước kia khi Ôn Hạo vàTần Húc nói đến chuyện yêu đương, trên mặt bọn họ sẽ luôn tràn đầy vẻ rạng rỡ và mỗi khi hẹn hò với con gái họ đều có cảm giác phấn khích không thể tả. Trước đây anh luôn ngạc nhiên, tại sao bọn họ lại vui vẻ như vậy, ở trong mắt anh yêu đương cũng không có tốt đẹp đến mức như vậy. Cho tới bây giờ anh mới biết được, sở dĩ nó không tốt đẹp, có lẽ là bởi vì anh chưa gặp được người mà mình thực sự thích. Nếu là cùng người mình thích nói chuyện yêu đương, ôm, hôn, như vậy sẽ có cảm giác gì?
Quả thực không tưởng tượng ra được..
Liêu Định Hiên lấy di động ra gọi choTần Húc, Tần Húc bị anh bỏ rơi, trong lòng đúng là khó chịu, vừa trả lời điện thoại liền mắng: "Liêu Định Hiên, cậu mẹ nó còn có nhân tính hay không?"
Liêu Định Hiên cũng không nói nhiều, giọng điệu bình tĩnh hỏi anh ta, "Tiền, anh còn muốn không?"
"..."
Tần Húc ở đầu bên kia ngừng lại một chút, lúc nói giọng điệu rõ ràng tốt hơn rất nhiều, "Cậu còn có chuyện gì nữa?"
Liêu Định Hiên im lặng một lúc mới nói: "Làm thế nào để biết người phụ nữ mà người đàn ông kia thích có thích anh ta không?"
Tần Húc nở một nụ cười gian đầy ẩn ý, "Tôi nói nè, đến tột cùng là cô gái nào xui xẻo bị cậu coi trọng vậy?"
Liêu Định Hiên không nói chuyện, anh im lặng chính là một loại âm thầm cảnh cáo. Tần Húc là người thông minh, biết có tiền là có quyền, anh ta muốn Liêu Định Hiên đầu tư nên sẽ không thể đắc tội anh, vì vậy lúc này anh ta vội ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Chuyện này không phải là rất đơn giản sao? Người xưa có câu là" Nữ vi duyệt kỷ giả dung ", nói đúng ra là một người phụ nữ nếu thích một người nào đó, cô ấy sẽ ở trước mặt anh ta ăn mặc rất xinh đẹp, nếu cô ấy cố ý trau chuốt trước khi xuất hiện ở trước mặt cậu chứng minh cô ấy thích cậu, hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Liêu Định Hiên lạnh lùng trả lời rồi trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Tần Húc ở đầu dây điện thoại bên kia tức giận đến thiếu chút nữa chửi tục.
Bạch Thiến Thiến đang bận rộn với những bản thảo âm nhạc, cô đang tính toán cân nhắc về việc kết hợp giữa nhạc cụ phương đông và phương tây.
Hôm nay cũng như thường lệ, cô vừa đi đi lại lại trong phòng khách vừa nghe nhạc để tìm cảm hứng, vắt hết óc nghĩ ra giai điệu.
Bạch Thiến Thiến đã suy nghĩ nửa ngày còn chưa nghĩ ra giai điệu thích hợp, trong lòng có một chút sốt ruột, tóc tai cũng bị cô làm cho rối tung lên.
Cô ở phòng khách dạo qua một vòng, trong lúc vô tình vừa quay đầu thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Liêu Định Hiênđang đứng trước cửa, dường như anh đã đứng ở đó từ nãy giờ.
Bạch Thiến Thiến sững sờ khi nhìn thấy anh, đã mấy ngày anh không trở về, thật không nghĩ tới hôm nay đột nhiên trở lại, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, còn khách khí chào hỏi, "Anh đã về rồi?"
Liêu Định Hiên nhìn người trước mắt lại theo bản năng nhíu mày, tóc cô rối tung, cũng không biết mấy ngày không có rửa mặt chải đầu qua, ngay cả quần áo cũng không đổi, cô mặc bộ quần áo ngủ như vậy ở phòng khách đi qua đi lại. Đáng giận hơn chính là khuôn mặt của cô, không biết bôi cái gì vậy, chỗ đen chỗ trắng, chồng chất những nốt mụn trên mặt, khó có thể nói lên nó có bao nhiêu dọa người.
Liêu Định Hiên nhớ tới Tần Húc nói với anh "Nữ vi duyệt kỷ giả dung", cô mặc lôi thôi lếch thếch như thế này nhìn thấy anh một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, có lẽ căn bản là cô không coi trọng anh, chứ đừng nói là thích.
"Cô không đi lên thay đồ khác sao?" Trong lòng anh vẫn không cam tâm hỏi một câu, nhưng mà giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh.