Chương 47: Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Editor: Lelehue

Beta: Tân Sinh

Bạch Thiến Thiến ngẩn người, cúi đầu nhìn lướt qua quần áo mặc ở nhà của mình, "Khá tốt mà, bộ này vốn là mặc ở nhà."

Vẻ mặt của cô coi nó là chuyện đương nhiên, không hề hay biết bộ dáng của mình thật sự rất khó coi, hoặc có lẽ căn bản cô không thèm để ý ở trước mặt anh có xấu hay không.

Đây là sự thật, cô không thích anh, một chút cũng không thích.

Liêu Định Hiên không nói gì nữa, cau mày xoay người lên lầu.

Bạch Thiến Thiến nhìn bóng dáng anh rời đi lại cảm thấy có chút ngạc nhiên. Dường như lần trở về này, anh không mang theo chuyện phiền phức gì nữa. Hơn nữa ngoài ý muốn, cô phát hiện ra bộ dáng rời đi của anh thế mà lộ ra một nỗi cô đơn.

Bạch Thiến Thiến vội vàng phục hồi tinh thần lại lắc đầu, con cưng của trời như anh thì cô đơn cái gì chứ!

Bạch Thiến Thiến lấy khoai tây chiên đang muốn cho vào miệng ăn, di động lại nhận được tin nhắn, cô cầm lên xem là Hách Vân gửi tới.

"Thiến Thiến có chuyện rồi, mau xem weibo của Hứa Mạn Ny."

Bạch Thiến Thiến nhíu mày, Hứa Mạn Ny đã logout lâu rồi? Hách Vân nhắc tới cô ta làm cái gì? Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, cô vẫn là theo lời Hách Vân mở weibo ra xem.

Hứa Mạn Ny đăng một bài viết mới rất dài, Bạch Thiến Thiến nhìn thời gian, là mấy giờ trước, tiêu đề là "Chuyện mờ ám mà tôi từng trải qua."

"Chuyện mờ ám?" Bạch Thiến Thiến vừa thấy hai chữ này thì có một loại dự cảm không tốt lắm.

Nhấp vào bài viết này của Hứa Mạn Ny, nội dung trên đó giống như bản tự thuật của cô ta, bài viết ghi lại toàn bộ quá trình từ khi cô ta còn là một sinh viên đại học đến khi trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng và chuyện gần đây nhất là bị hàng nghìn người mắng mỏ, sự nghiệp hoàn toàn chấm dứt.

Nội dung đoạn đầu rất truyền cảm và chân thực, từ một sinh viên lần đầu sáng tác bài hát của chính mình, được công ty thăng chức, đi từng bước một đến sự thành công, hành văn thật sự tinh tế, làm cho người đọc hứng thú, nhưng đến đoạn viết về vụ đạo nhạc gần đây, cô ta viết như thế này: "Hôm đó Ôn tổng gọi tôi tới văn phòng anh ta, anh ta đưa cho tôi một phần bản nhạc và nói nó sẽ được phát hành dưới tên của tôi. Lúc ấy tôi cảm thấy rất kỳ quái, Ôn tổng biết rõ tôi cũng có thể tự sáng tác, vì sao còn muốn lấy một bản nhạc có sẵn cho tôi. Lúc ấy tôi hỏi nguyên nhân, Ôn tổng không có nói nhiều, chỉ nói đây là công ty sắp xếp, còn bảo tôi không cần lo lắng, ca khúc này sẽ không sinh ra chuyện tranh chấp bản quyền. Đá Màu giống như gia đình của tôi, chính họ đã tạo nên thành tựu ngày hôm này của tôi. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về công ty, cho nên lúc ấy nghe được Ôn tổng nói như vậy, tôi không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.

Nhưng mà tôi thật không ngờ, sự tin tưởng tuyệt đối của tôi với Đá Màu lại đem bản thân mình lún thật sâu vào bên trong vũng bùn.

Sự tình phía sau chắc tất cả mọi người đã biết, công ty vừa mới phát hành bài hát thì nhạc sĩ Bạch liền xuất hiện và nói ca khúc này là do cô ấy sáng tác, còn trước mặt công chúng trình bày đoạn hai của bài hát để lật đổ tôi.

Tôi đi hỏi Ôn tổng chuyện này là thế nào, nhưng mà Ôn tổng lại phủ nhận hoàn toàn chuyện trước đó đã đưa bản thảo cho tôi, và tôi đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người trong thời gian đó. Công ty cũng vì danh dự nên sa thải tôi. Tôi thành kẻ cặn bã đi đạo nhạc của người khác, bị đuổi khỏi ngành, chỉ kém lưu lạc đầu đường.

Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao Ôn tổng lại muốn hại tôi, tôi tự nhận thấy bản thân tôi vẫn luôn làm việc cẩn trọng cho Đá Màu, chưa bao giờ làm ra chuyện gì tổn hại đến anh ta. Cho đến khi tôi nhận ra rằng, nhạc sĩ Bạch, người chưa có danh tiếng trong ngành vì sự kiện này mà được bộc lộ tài năng tôi mới hiểu được. Nguyên nhân chính Ôn tổng làm như vậy là hy sinh tôi để mở đường cho nhạc sĩ Bạch. Có lẽ mọi người sẽ có nghi ngờ, coi như tôi ở Đá Màu có kinh nghiệm, Ôn tổng hy sinh tôi chỉ để mở đường cho một người mới, nhìn qua thật không có lợi gì. Lúc đầu tôi cũng hoài nghi có phải bản thân suy nghĩ quá nhiều hay không, cho đến sau khi tôi phát hiện thân phận của nhạc sĩ Bạch khiến tôi phải sửng sốt..

Nhạc sĩ Bạch tên là Bạch Thiến Thiến, là con gái thứ hai của Bạch Tấn Bằng chính là người sáng lập Mật Phong Võng, cũng là vợ của Liêu Định Hiên chủ tịch tập đoàn Nhạc Phái. Nghe nói Bạch tiểu thư và Liêu chủ tịch chỉ là kết hôn vì lợi ích công ty, sau khi kết hôn họ vẫn sống cuộc sống riêng của mình không liên quan đến nhau, mà bên người Bạch tiểu thư cũng có không ít đàn ông vây quanh, Ôn tổng là một trong số đó.

Tôi không biết bài viết này sau khi đăng lên có thể giữ lại bao lâu, nhưng mà tôi vẫn liều mình đắc tội với những người quyền quý, đem những điều mờ ám này nói ra, chỉ hy vọng về sau không bao giờ có những người như tôi phải chịu bất công nữa.

Hiện giờ tôi bị ngành chức năng phong tỏa, đã sớm mất đi tư cách sáng tác, không chỉ có như thế, bởi vì người nhà của tiểu thư Bạch Thiến Thiến tác động, mà tôi ở kinh đô không thể sống yên. Thế giới thực tàn khốc hơn nhiều so với những gì được chiếu trên phim ảnh, và chuyện mà những người có quyền thế trong xã hội tác động đến số phận người khác là điều bình thường. Tôi hiện tại đã bị buộc phải đi đến đường cùng, nếu ngay cả tiếng lòng của chính mình đều không thể nói ra được, thì so với cái chết cũng không có gì khác nhau."

Xem xong bài viết dài này của Hứa Mạn Ny, Bạch Thiến Thiến không khỏi lạnh lùng cười, khả năng đổi trắng thay đen của Hứa Mạn Ny thật sự là vô song không ai sánh nổi. Xem ra cô chưa đủ nhẫn tâm, thế nên mới bị cô ta cắn ngược lạị. Nhưng cô thật không hiểu, hiện giờ Hứa Mạn Ny có một đứa con nhỏ còn phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc, cô ta như thế nào còn rảnh rỗi để vu khống lên người cô nữa? Cô ta còn lôi Ôn Hạo vào chuyện này, chẳng lẽ là có người ở sau lưng điều khiển?

Nhưng mà bài viết này của Hứa Mạn Ny thật đúng là đổi mới nhận thức của cô đối với việc không biết xấu hổ. Rõ ràng chính cô ta đạo nhạc, lại còn giả vờ ngây thơ, đáng thương, biến thành một nạn nhân để lấy sự đồng tình của công chúng.

Còn cái gì mà sự mờ ám? Thật sự là buồn cười!