Editor: Ly1418
Beta: Tân Sinh
Anh điều khiển xe từ từ đến ven đường rồi dừng lại, đôi tay anh cầm vô lăng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng. Anh không nhìn cô, ánh mắt sáng như đuốc nhìn phía trước, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, làm người ta không nhìn rõ biểu tình trên mặt anh.
Bầu không khí ngưng trọng khiến người ta hít thở không thông tràn ngập trong chiếc xe yên tĩnh.
Bạch Thiến Thiến chậm rãi điều chỉnh hô hấp, nhưng mặc kệ cô tự thuyết phục bản thân như thế nào vẫn không thể chịu nổi bầu không khí giữa hai người hiện tại, cô đơn giản trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
Lúc này trời đã tối, con phố này tuy không sầm uất, nhưng muốn bắt xe cũng không khó.
Lúc cô đứng bên đường vẫy tay bắt xe, thân ảnh cao lớn chậm rãi từ trên xe đi bước xuống đi tới chỗ cô, sắc mặt anh đã khôi phục như bình thường, trên người cũng không có loại khí tràng ngưng trọng làm người ta sợ hãi, cả người bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra.
"Tôi xin lỗi." Anh đứng bên người cô nhẹ giọng nói.
Động tác bắt xe của Bạch Thiến Thiến dừng lại, quay đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, rất bình tĩnh mà nhìn cô.
Tuy sắc mặt anh bình tĩnh, nhưng đáy mắt anh lại không có ý khinh miệt cùng vẻ có lệ cho qua, anh thật sự đang xin lỗi cô. Thật là ngoài dự đoán, cô không nghĩ tới Liêu Định Hiên sẽ xin lỗi mình, cô cho rằng người kiêu ngạo giống như anh sẽ không bao giờ cúi đầu với người khác.
Cô thở dài, trịnh trọng kêu tên anh, "Liêu Định Hiên."
"Ừm." Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh gần đây làm sao vậy, sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của tôi như thế?"
Anh hơi nheo mắt nhìn đi chỗ khác, không trả lời, một lát sau mới nói: "Khuya rồi, lên xe về nhà thôi."
Anh không muốn nhiều lời, Bạch Thiến Thiến cũng không hỏi tiếp, nếu anh đều đã nói rồi, cô cũng không nghĩ làm khó anh qua mức, ít nhất trước khi ly hôn là không thể.
Cô thở dài, theo anh lên xe, sau đó hai người đều không nói gì nữa, duy trì im lặng trở lại Vịnh Thiển Thủy.
Ngày hôm sau Bạch Thiến Thiến từ trên lầu xuống thì thấy Lê Chi An ở dưới lầu uống nước. Lê Chi An nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, vừa thấy người đến là cô, mày nhíu lại, vội vàng buông ly nước đi tới, lo lắng hỏi cô: "Sao mặt cô lại thế này?"
Đây là người duy nhất đang uống nước nhìn thấy cô lại không bị sặc, Bạch Thiến Thiến thấy anh thực thuận mắt, cô cười với anh rất hiền lành.
"Nội tiết mất cân đối, không có gì trở ngại."
"Đi bệnh viện khám chưa?" Anh lo lắng hỏi một câu.
"Khám rồi, đừng lo lắng."
Anh gật gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đúng rồi, ông giáo ở cô nhi viện thế nào rồi?"
Anh thở dài, cười khổ nói: "Tuổi lớn, thân thể cũng ngày càng kém đi."
Bạch Thiến Thiến không biết an ủi người khác, nghĩ nghĩ mới nói: "Đừng lo lắng, ông ấy sẽ không có việc gì."
Anh lại cười với cô: "Cô cũng đói rồi, mau đi ăn cơm đi."
Cơm sáng là cháo bắp và màn thầu khoai lang tím, màn thầu hấp nở ra rất tốt, cắn vào trong miệng vừa thơm vừa mềm, Bạch Thiến Thiến ăn liên tục vài cái.
Ăn sáng xong, Lê Chi An giúp cô thu thập chén đũa, Bạch Thiến Thiến đi tản bộ ở bờ biển.
Cô đeo tai nghe, nghe bài hát mình thích, đi suốt một quãng đường, để lại trên bờ cát những dấu chân nhợt nhạt. Lúc nhàn rỗi không có việc gì để làm, cô đều sẽ tới đây đi dạo, thứ nhất là hưởng thụ cảnh đẹp, thứ hai là có thể tìm kiếm cảm hứng.
Tuy trên người cô khoác một chiếc áo len, nhưng sáng sớm gió biển thổi đến vẫn có chút lạnh, cô đứng trên bờ cát nhìn đường ven biển nơi xa, theo bản năng nắm thật chặt quần áo trên người.
Đúng lúc này, một kiện áo khoác thật dày đột nhiên khoác lên người cô, cô theo bản năng quay đầu lại, người đến là Lê Chi An, anh cười cười với cô, "Nơi này lạnh, mặc cái này vào sẽ ấm hơn một chút."
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, "Cảm ơn."
Lê Chi An đi đến bên người cô, cùng cô sóng vai nhìn mặt trời mọc lên tới mặt biển, Bạch Thiến Thiến bị ráng màu hoàng hôn chiếu vào nheo mắt lại, đột nhiên cô hỏi anh, "Anh có nhớ ba mẹ không?"
Anh lắc đầu, tự giễu cười cười, "Tôi ngay cả bọn họ trông như thế nào cũng không biết."
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng Bạch Thiến Thiến nghe lại thấy thật trầm trọng. Trên đời này thật sự không thiếu người bất hạnh hơn cô, tuy rằng cô hiện giờ cũng không nhớ được hình dáng của cha mẹ, nhưng trong kí ức của cô cha mẹ cô rất yêu cô, mà anh, lại trực tiếp bị cha mẹ vứt bỏ.
Bạch Thiến Thiến quay đầu nhìn anh, định mở miệng nói, nhất thời lại không biết nói gì, anh dường như không có việc gì cười với cô: "Thiến Thiến, cô không cần thương hại tôi."
"Không có." Cô quay đầu đi, nói là như thế nhưng cô thật sự hiểu được cái cảm giác cô độc không nơi nương tựa rồi lại không muốn bị người ta coi thường này.
"Gần đây Liêu tiên sinh có vẻ rất hay trở về." Anh đột nhiên nói một câu, "Cô thích anh ấy như thế, được thấy anh ấy nhiều hơn, chắc cô rất vui nhỉ?"
"Không có."
"Sao?" Anh kinh ngạc nhìn cô.
Cô hít thật sâu một hơi, hương vị gió biển thực tốt, chậm rãi thở ra, cô mới nói với anh: "Anh chắc là không biết, ở lần bị bạn gái cũ của anh ta đẩy ngã nằm viện tôi đã buông xuống anh ta rồi, anh ta có trở về hay không cùng tôi một xu cũng không có quan hệ, hơn nữa tôi và anh ta đã thương lượng, sau khi hai nhà hợp tác kết thúc thì ly hôn."
Anh vô thức nhíu chặt mày, "Ly hôn? Cô đồng ý rồi?"
Bạch Thiến Thiến gật đầu.
Anh trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí nhẹ nhàng an ủi cô, "Không sao đâu, cô sẽ gặp được người càng thích hợp hơn, càng đáng giá để yêu hơn thôi."
Cô nhún nhún vai, tự giễu cười, "Sẽ sao? Thanh danh không tốt, lại còn từng ly hôn, ai còn muốn cưới tôi?"
"Sẽ có người muốn." Ngữ khí anh kiên định, "Hơn nữa tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô."
Cô quay đầu nhìn anh, lại thấy sắc mặt anh nghiêm túc, ánh bình minh chiếu lên mặt anh, dừng lại trong ánh mắt anh, đôi mắt rực rỡ lấp lánh.
Bạch Thiến Thiến cảm thấy anh thật ngốc, liền giận anh trừng anh một cái nói: "Anh về sau cũng sẽ kết hôn, có gia đình của chính mình, sao có thể vẫn luôn ở bên cạnh tôi?"
Anh lắc đầu, "Tôi chưa từng nghĩ qua về vấn đề này, nó cũng không ở trong kế hoạch của tôi."
"..."
Ánh mắt anh kiên định, lời nói được thực nghiêm túc. Bạch Thiến Thiến đột nhiên nghĩ, lúc trước anh cũng là như vậy, luôn yên lặng làm bạn với cô, chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, cũng chưa bao giờ hỏi chuyện của cô, chỉ âm thầm ở bên cạnh. Khi cô về nhà sẽ hưng phấn như một con sủng vật, sẽ nấu cơm cho cô làm cô vui vẻ, thậm chí còn sẽ dùng nửa tháng tiền lương mua cho cô một cái tai nghe chúc mừng cô tìm được công việc.
Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng anh ở bên cô là có ý đồ, nhưng ở chung lâu như vậy, cô thật sự không nhìn ra anh đến tột cùng muốn cái gì trên người cô, anh chưa từng nói qua bất luận một câu mập mờ, cũng chưa từng biểu lộ ý tứ anh muốn dùng quan hệ tình lữ ở cùng cô. Cô thích Liêu Định Hiên anh không can thiệp, cô thông đồng Viên Trạch Khải anh cũng không có bất cứ ý kiến gì, anh vẫn luôn yên lặng ở bên cô, giống như thật sự chỉ là báo đáp ân tình, nhưng những gì anh làm đã vượt xa những gì cô cho anh.
Cũng khó trách nguyên chủ sẽ thích anh như vậy, anh thật sự là một người làm người ta vô cùng thích.
Nhưng cô cũng rõ ràng, anh làm vậy hết thảy chỉ vì nguyên chủ- Bạch Thiến Thiến, cô chẳng qua là vì ở trong thân thể này nên mới được anh chiếu cố, anh tốt với cô đều cùng cô không có quan hệ.
Bạch Thiến Thiến cười cười, "Lạnh quá, chúng ta trở về thôi."
Anh cũng không nói thêm gì, lẳng lặng đi theo sau cô về tới biệt thự.
Liêu Định Hiên liên tiếp vài ngày đều không về Vịnh Thiển Thủy, anh dành hết tâm trí cho công việc, vẫn luôn vội vàng không dứt.
Thẳng đến một ngày giữa trưa, anh đột nhiên gọi điện thoại cho Tần Húc, hẹn anh gặp mặt.
Tần Húc đi vào quán cà phê mấy người thường tới, Liêu Định Hiên đã ngồi ở chỗ đó từ sớm, lưng anh thẳng tắp, ngón tay thon dài vuốt ve ly gốm sứ bên cạnh, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Húc ngồi xuống đối diện anh, nhướng mày nói: "Anh hẹn tôi ra làm gì? Thời gian này anh hẳn nên ngồi trong văn phòng bận rộn chứ?"
Anh quay đầu lại, bưng cà phê nhấp một ngụm, không chút để ý nói một câu: "Có chút chuyện muốn hỏi cậu."
"Gì?" Tần Húc cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề,"Anh muốn có chuyện hỏi tôi? Trên đời này còn có chuyện khiến Liêu Định Hiên phải hỏi tôi?