Chương 44: Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Editor: Ly1418

Beta: Tân Sinh

Cô ngồi xuống bên đàn tranh, điều chỉnh dây đàn trước, lại đeo hộ chỉ* lên, lúc này mới quét qua dây đàn bắt đầu tấu.

*Hộ chỉ: Bảo vệ ngón tay khi đàn

Lúc trước cô chăm chỉ học đàn tranh, cho nên chơi còn khá tốt, ngón tay thuần thục thành thạo, cảm tình no đủ, bắn ra tiếng đàn uyển chuyển du dương thật dễ nghe.

Ôn Hạo rót một ly trà, híp lại hai mắt nhìn người đối diện.

Cũng không phải mỹ nhân như anh tưởng tượng, không chỉ như thế, gương mặt này của cô nhìn qua thật còn có điểm dọa người.

Nhưng anh lại đột nhiên ý thức được, kỳ thật đối với một số người mà nói, dung mạo thật sự không tính là gì so với mị lực kì lạ của bản thân cô. Cô chỉ cần ngồi bên cây đàn, phong thái tự tin của cô cũng đủ để người ta bỏ qua diện mạo của cô, hơn nữa trên người cô còn tản ra khí chất thường nhân không thể bằng được, sự tự tin tuyệt đối này chỉ có người đã đứng trên đỉnh cao nhiều năm mới có.

Cô là người tài sắc vẹn toàn, phong thái trên người cô đã hoàn toàn đánh bại đám mỹ nhân dung chi tục phấn đó.

Ôn Hạo nghe rất hưởng thụ.

Một khúc xong, Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn anh: "Thấy thế nào?"

"Rất tốt." trên mặt anh không giấu được sự tán thưởng: "Khúc này là cô sáng tác sao?"

"Ừ."

Ôn Hạo gật gật đầu, đột nhiên lấy nhị hồ tới, nhấn một cái kéo một cái, tiếng đàn uyển chuyển du dương chậm rãi nở rộ với âm thanh độc đáo của nhị hồ.

Bạch Thiến Thiến mặt kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ anh mới nghe xong một lần là có thể ghi nhớ nhạc phổ, hơn nữa còn kéo uyển chuyển điêu luyện như vậy.

Trong mắt cô không khỏi hiện lên một tia tán thưởng, không dám tin lắc đầu, "Anh đúng là thiên tài."

Ôn Hạo mím môi cười, không nói chuyện.

Bạch Thiến Thiến cũng không nói thêm gì, tay cầm dây đàn, lấy đàn tranh đệm nhạc cho anh.

Nhị hồ lâu dài mà thê mỹ*, đàn tranh du dương mà réo rắt, kẻ xướng người họa, làm người phẳng phất đang ở trong yến tiệc cổ đại. Du khách từ những du thuyền trên hồ bước ra ngó nghiêng, như đang tìm kiếm thanh âm dễ nghe này đến từ nơi nào.

*Ảm đạm và đẹp đẽ, ở đây chỉ giai điệu u buồn thấm thía

Bạch Thiến Thiến cùng Ôn Hạo chơi ngày càng ăn ý, nhạc khúc càng nghe càng hài hòa.

Chính ở đoạn cao trào, thân thuyền đột nhiên xóc nảy mạnh mẽ, thân thể Bạch Thiến Thiến nghiêng ngả, tiếng đàn đột nhiên im bặt, nhị hồ trong tay Ôn Hạo cũng phát ra tiếng nức nở thê mỹ, âm thanh lập tức dừng lại.

Hai người nghi hoặc liếc nhìn nhau, Ôn Hạo đang muốn ra ngoài xem sao lại thế này, lại thấy mành treo ở cửa khoang bị xốc lên, một thân ảnh cao lớn hơi cúi đầu tiến vào.

Ánh mắt trầm lãnh (âm trầm+lạnh lẽo) quét một vòng quanh khoang, cả người mang theo khí thế ngưng trọng làm người ta hít thở không thông.

Bạch Thiến Thiến nhìn người đột nhiên xuất hiện, đang muốn mở miệng dò hỏi, Liêu Định Hiên đã lạnh lùng nói: "Trong nhà xảy ra chút việc, cô nhanh cùng tôi trở về."

Trong lòng Bạch Thiến Thiến đột nhiên nhảy dựng, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Liêu Định Hiên không giải thích nhiều, chỉ nói: "Mau đi với tôi."

Sắc mặt Liêu Định Hiên nhìn qua có hơi đáng sợ, bộ dáng của anh làm cô cảm thấy một loại khủng hoảng không thể nói rõ, cô không biết đến tột cùng trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem vẻ mặt của anh khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Vì vậy cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy muốn theo anh rời đi, Ôn Hạo lại đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay của cô, anh cười như không cười nhìn Liêu Định Hiên, vẻ mặt hòa khí hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì? Có lẽ tôi có thể hỗ trợ."

Liêu Định Hiên nhíu chặt mày, khuôn mặt lại lạnh đi mấy phần, ung dung thong thả nói, lại mang theo một loại lực lượng không cho phép cự tuyệt, "Việc nhà tôi không cần người khác quan tâm."

Bạch Thiến Thiến cũng thật sự sợ trong nhà xảy ra chuyện, lúc này không kịp nói gì thêm, vẻ mặt xin lỗi nói với Ôn Hạo: "Hôm nay cảm ơn anh, nhưng việc trong nhà thật sự không dám trì hoãn, thực xin lỗi."

Trên mặt Ôn Hạo như cũ mang cười, lực đạo túm cổ tay cô lại dần dần thả lỏng.

Bạch Thiến Thiến cũng không quản nhiều như vậy, theo Liêu Định Hiên rời đi.

Trong khoang thuyền cũng chỉ còn lại một mình Ôn Hạo, nước trong chén trà đã lạnh, dường như anh lại như không để ý đến, uống một hơi cạn sạch, anh đặt chén trà thật mạnh xuống, bỗng nhiên đối với ngoài thuyền câu môi cười, cười xong lại lắc lắc đầu.

Bạch Thiến Thiến theo Liêu Định Hiên lên một con thuyền khác, người lái đò chèo thuyền vào bờ, cô lại theo Anh vào chiếc xe đậu ở bên hồ, ngồi xuống trên xe lúc này cô mới rảnh rỗi hỏi: "Đến tột cùng là phát sinh cái gì? Việc hợp tác giữa hai nhà có vấn đề gì sao?"

Liêu Định Hiên khởi động xe rời đi, không trả lời, nhưng mày anh vẫn luôn nhăn chặt, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm.

Bạch Thiến Thiến lại nóng nảy hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Anh phải nói đi chứ!"

"Cô thích Ôn Hạo phải không?"

"..."

Bạch Thiến Thiến có điểm ngốc, không biết vì sao anh đột nhiên lại hỏi cái này.

"Cô cùng cậu ta hình như vĩnh viễn nói không xong nói, các người rất ăn ý, cậu ta còn có thể cùng cô đánh đàn." Là một câu trần thuật bình tĩnh.

Bạch Thiến Thiến lúc này mới hiểu ra, thử thăm dò hỏi anh: "Trong nhà không có xảy ra chuyện đúng không?"

Anh không nói chuyện, xem như thừa nhận.

Bạch Thiến Thiến hít một hơi thật sâu, nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, cô cảm thấy Liêu Định Hiên thật buồn cười, thật đúng là nhịn không được bật cười ra: "Liêu tiên sinh, tôi có thích Ôn Hạo hay không, cùng anh ấy có ăn ý hay không? Đó không phải là điều anh quan tâm, phải không?"

Anh yên lặng lái xe, góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn sườn mặt anh, chỉ thấy sườn mặt căng chặt, mơ hồ có thể thấy được cơ bắp bên tai lúc lên lúc xuống.

Nụ cười của Bạch Thiến Thiến chậm rãi biến thành trào phúng, "Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Chúng ta sống theo cách của riêng mình, không liên quan gì đến nhau! Tôi không quan tâm việc của anh và Phương tiểu thư, vậy anh cũng không cần lo tôi thích ai, cùng ai ăn ý."

"Tôi đã nói rồi, tôi và Phương Hiểu Nhiễm không có gì cả." Giọng nói của anh rất trầm, ở trên xe yên tĩnh, mỗi một chữ đều đánh thật mạnh vào lòng người.

"Vậy thì liên quan gì đến tôi? Anh cùng cô ta có chuyện gì cũng không có quan hệ với tôi nửa xu, mà tôi cùng người khác thế nào cũng không phiền Liêu tiên sinh hỏi tới."

"Nếu tôi nhất định phải hỏi thì sao?"

Giọng nói có khí phách, xen lẫn tức giận.

Bạch Thiến Thiến nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm sườn mặt anh, lúc lâu sau cũng không phục hồi tinh thần lại.

Nếu tôi nhất định phải hỏi thì sao?

Anh coi đó là điều hiển nhiên.

Nhưng cô lại đột nhiên nghĩ tới trước kia, nghĩ đến anh từng đối với cô thờ ơ gần như tàn nhẫn.

Mặc dù đây đều là kí ức của nguyên chủ, tuy rằng cô chỉ có kí ức của nguyên chủ mà không có cảm xúc giống nguyên chủ, giống như nhìn thấy nỗi đau mà bạn tốt của mình ngày xưa trải qua, cô đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua, càng đừng nói, lúc này linh hồn cô còn hợp nhất cùng thân thể này.

Càng nghĩ lòng cô càng chìm xuống, lửa giận càng dâng lên, cô tức giận cười đáp lại,"Phải hỏi? Thật buồn cười.. Lúc trước tôi bị Phương Hiểu Nhiễm đẩy ngã bị thương sao không thấy anh hỏi một câu? Tôi bị thương, thiếu chút nữa thì chết, nhưng với tư cách người làm chồng như anh có từng vì tôi đòi lại một chút coong bằng cho tôi chưa? Anh chưa bao giờ coi tôi là vợ anh, vậy bây giờ anh lấy tư cách gì mà muốn hỏi đến chuyện của tôi?