Chương 43: Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Editor: Ly1418

Beta: Tân Sinh

Bạch Thiến Thiến bị anh nhìn đến cả người run rẩy, cô theo bản năng chà xát bả vai, "Anh đang nói cái gì vậy Liêu tiên sinh? Vài tháng nữa là chúng ta ly hôn rồi, anh muốn giúp tôi cái gì? Hơn nữa không phải anh không thích tôi sao? Anh nhìn thấy tôi mà hôn được sao?"

Anh nhíu mày kinh ngạc nhìn cô: "Cô nói hươu nói vượn cái gì? Tôi chỉ muốn hỏi cô có cần tôi tìm giúp cho một bệnh viện tốt hơn không, hay là đến bệnh viện của ông ngoại tôi?"

"..."

Bạch Thiến Thiến mơ hồ cảm thấy đỉnh đầu cô có một đám quạ bay qua, sau đó thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.

Anh bưng cà phê lên nhấp một ngụm, ánh mắt híp lại, như đang cười, "Trong đầu cô cả ngày suy nghĩ lung tung cái gì vậy?" Nói xong tựa hồ nghĩ đến cái gì, "Là di chứng lần trước ở suối nước nóng lưu lại sao?"

"Cái gì?"

Anh không trả lời, dùng ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn cô.

Suối nước nóng sao? Bạch Thiến Thiến đột nhiên nhớ tới lần trước đi nhà họ Liêu, cô không cẩn thận rơi xuống suối nước nóng, sau đó cô không cẩn thận bắt được bộ vị nào đó không thể miêu tả của Liêu Định Hiên.

Di chứng? Mẹ nó lời này của Liêu Định Hiên là có ý gì? Nói cứ như không có việc gì cô sẽ nghĩ đến tiểu jj của anh ta.

Sao anh ta lại tự luyến đến trình độ này?

"Cái đó.. Câu vừa rồi của anh thật sự có nghĩa khác, dễ làm người ta hiểu lầm." Bạch Thiến Thiến mang theo vài phần bất mãn nói.

Anh cười như không cười, "Hiểu lầm? Sao cô không hiểu lầm là tôi muốn tìm bệnh viện cho cô mà lại hiểu lầm cái này? Đấy còn không phải vấn đề của cô à."

"..."

"Tôi no rồi, cô ăn từ từ." Anh nói xong bèn đứng dậy rời đi.

Bạch Thiến Thiến nhìn thân ảnh anh nghênh ngang mà đi, thiếu chút nữa bóp nát cái ly trong tay. Rõ ràng anh là cố ý, cố ý làm cô hiểu lầm lại cố ý nhìn chuyện cười của cô, quả nhiên Bạch Như Phong nói không sai, người đàn ông này chính là một kẻ gian trá!

"Đúng là một tên đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ." Bạch Thiến Thiến thầm mắng.

Sắc mặt Bạch Thiến Thiến thảm không nỡ nhìn, ngày hôm qua đã bị tổng giám tân nhiệm cảnh cáo, công ty khẳng định là không đi được, đi dạo phố ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố, cô cũng chỉ có thể nằm ở nhà, cũng may phong cảnh chung quanh nhà bọn họ cũng không tệ lắm.

Bạch Thiến Thiến ngồi trên ghế ở sân sau, ngắm nhìn biển rộng cách đó không xa, vừa nghe nhạc vừa uống trà dì Man pha cho, nghe gió biển thổi nghe hải âu kêu, nếu không phải mụn trên mặt ảnh hưởng đến tâm tình của cô, lúc này cô thật đúng là nên có bao nhiêu thích ý thì có bấy nhiêu vui vẻ.

Giữa trưa, Bạch Thiến Thiến nhận được điện thoại của Ôn Hạo. Hôm nay, Ôn Hạo được nghỉ ngơi, nói là có thể dạy cô học đàn nhị hồ. Trong lòng Bạch Thiến Thiến rất muốn học, nhưng vừa nghĩ đến tình huống trước mắt cô lại do dự.

"Tôi rất muốn đi học, chỉ là trên tôi mặt mọc ra một số thứ, không tiện gặp người."

"Mọc cái gì?"

"Mụn."

"Vậy có làm sao đâu?" Có vẻ anh cười, không biết có cảm thấy tính cô trẻ con không, "Cô tới đây học kéo nhị hồ chứ không phải dùng mặt học."

Bạch Thiến Thiến ngẫm lại cũng đúng, bèn hỏi anh: "Ở đâu?"

"Hồ Tam Dương."

"A, sao chạy đến hồ Tam Dương rồi?"

"Ở đây ngồi trên thuyền nhỏ, hóng gió hồ thổi không phải rất độc đáo sao?"

"..."

Bạch Thiến Thiến cúp điện thoại, cô từ sâu sau đi ra, vừa đi ra thì thấy Liêu Định Hiên đứng trong đại sảnh, anh hẳn là vừa mới trở về.

Bạch Thiến Thiến chỉ đơn giản cùng anh đánh tiếng chào hỏi rồi đi lên lầu, Liêu Định Hiên ở phía sau lại hỏi một câu: "Ôn Hạo hẹn cô ra ngoài à?"

Cô nghĩ cô vừa gọi điện thoại anh ở phòng khách cũng nghe thấy rồi, cô cũng không để ý, chỉ có lệ gật đầu với anh, đáp lại, "Ừ."

Bạch Thiến Thiến lên lầu thay quần áo xuống, lại thấy Liêu Định Hiên còn đứng ở trong phòng khách, bưng một ly champagne uống, vừa thấy cô anh liền dùng giọng nói khách khí lại mang theo vài phần tùy ý hỏi cô: "Có cần tôi đưa đi không?"

"Không cần." Cô mở cửa đi ra ngoài mà không thèm nhìn anh.

Liêu Định Hiên híp mắt nhìn cửa lớn khép lại, theo bản năng đưa cái ly đến bên miệng, nhưng lại không uống, lại lần nữa đặt cái ly lên bàn. Anh lên lầu cởi áo khoác treo ở phòng giữ quần áo, lại nhìn gương cởi cà vạt, vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt cũng bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng trong đêm tối, toàn bộ quá trình anh đều thong thả ung dung, động tác ưu nhã, dường như cởi quần áo tháo cà vạt ở trên tay anh cũng trở thành một môn nghệ thuật.

Cầm cà vạt trong tay lại không lập tức cất vào ngăn kéo chuyên môn để cà vạt trong phòng giữ quần áo, mà từ từ kéo nó trong lòng bàn tay, siết chặt cho đến khi mu bàn tay từ từ nổi lên gân xanh, cả cánh tay run lên bần bật.

Nhưng dù vậy, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, bình tĩnh, giống như bất luận việc gì đều không thể ảnh hưởng đến anh.

Không biết qua bao lâu, giống như anh đã phát tiết xong, anh đột nhiên ném cà vạt thật mạnh xuống mặt đất, tiện tay vớ lấy một kiện áo khoác vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Một loạt thuyền nhỏ đậu bên hồ Tam Dương để cung cấp cho du khách sử dụng, giờ phút này Ôn Hạo ngồi trong một con thuyền nhỏ. Khoang thuyền không lớn, ở giữa bày một cái bàn thấp, anh ngồi quỳ trước bàn, đang tinh tế mà thưởng thức ly trà trong tay.

Ở cạnh anh có một cây đàn nhị hồ, cách cửa khoang không xa còn có một cây đàn tranh, đó là anh chuyên môn chuẩn bị cho cô.

Hôm nay thời tiết không tệ lắm, không nóng không lạnh, có gió hồ từ bên ngoài thổi vào, mang theo hương hoa quế thơm ngào ngạt cách đó không xa. Anh thưởng trà, ánh mắt rơi vào cây đàn tranh dối diện, trong đầu không khỏi nghĩ tới lúc người nọ ngồi ở chỗ kia đánh đàn.

Cô cúi đầu, đầu ngón tay khảy nhẹ dây đàn, một hai sợi tóc rối rũ xuống theo sườn mặt, ở trong gió hồ nghịch ngợm chơi đùa trên mặt cô. Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy cô buông xuống khuôn mặt nhỏ, cô lớn lên không phải đặc biệt kinh diễm, nhưng làn da lại cực kỳ tốt, trắng nõn non mịn, có một loại dụ hoặc khác.

Không có việc gì tuyệt vời hơn khi vừa được thưởng thức trà ngon, lại vừa được nghe mỹ nhân đánh đàn.

Điện thoại đặt ở bàn đột nhiên vang lên, anh cầm lấy vừa thấy là Bạch Thiến Thiến gửi tin nhắn tới, cô hỏi anh ở chỗ nào, cô đã đến rồi. Anh vội vàng trả lời cô, nói cho cô anh đang ngồi con thuyền số hai phía bên phải.

Chẳng bao lâu sau anh nghe thấy tiếng ông già chèo thuyền cùng người nọ nói chuyện, sau đó thuyền xóc nảy hai lần, hẳn là cô đã lên thuyền, ngay sau đó mành thuyền bị xốc lên.

Anh câu môi cười, à, mỹ nhân của anh đã tới.

Anh cười ngẩng đầu nhìn lên, nhưng mà..

Khụ khụ khụ.

Ôn Hạo đang uống trà bị sặc mạnh một cái.

Vì lúc trước đã bị Liêu Định Hiên đả kích một lần, lúc này nhìn phản ứng của Ôn Hạo lớn như vậy Bạch Thiến Thiến đã không có cảm giác gì quá lớn.

Cô đi tới ngồi xuống, bất mãn trừng mắt nhìn anh: "Có nghiêm trọng như vậy sao?"

Ôn Hạo vội vàng phục hồi tinh thần lại, móc ra khăn giấy xoa xoa miệng: "Vẫn tốt, là tôi thất lễ. Nhưng mà mặt cô không có gì đáng ngại chứ?"

Bạch Thiến Thiến nhún nhún vai: "Qua mấy ngày nữa là tốt rồi."

"Vậy thì tốt." Nhìn khuôn mặt mọc đầy mụn của cô, anh đột nhiên lại cười, có lẽ là đang cười nhạo chính mình mới vừa rồi suy nghĩ miên man, lại có lẽ là đang cười cô thế này nhìn qua đặc biệt đậu*.

*Buồn cười, gây cười

Bạch Thiến Thiến không để ý Anh cười không cười, thấy cây nhị hồ đặt bên người anh liền nói thẳng: "Được rồi, trước tiên hãy dạy tôi kéo nhị hồ đi."

Ôn Hạo khụ một tiếng sắc mặt nghiêm chỉnh lại, gật đầu: "Được."

Vì Bạch Thiến Thiến là người mới bắt đầu học, Ôn Hạo đơn giản dạy cô tư thế cầm nhị hồ và cấu tạo nhị hồ trước, lại dạy cô dây đàn này là âm nào, rồi để cô tự mình luyện tập.

Bạch Thiến Thiến chưa thuần thục, kéo nhị hồ nghe như tiếng giết heo, khiến du khách trên du thuyền xung quanh đều bất mãn, không có biện pháp, Ôn Hạo chỉ có thể tạm dừng dạy học, cũng bảo đảm lần sau nhất định đổi một chỗ không có ai.

"Có vẻ hôm nay không thể học tiếp được nữa, chẳng qua tôi dạy cô một lúc cũng tốn không ít sức lực, bên kia có một cây đàn tranh, cô đàn một khúc cho tôi nghe coi như cảm tạ, thế nào?"

Bạch Thiến Thiến thật sảng khoái đáp ứng: "Được."