Vốn không giống nhau.
Hắn sẽ nuôi công chúa này, chỉ cần nàng an phận. Nếu như nàng còn đưa thức ăn đến thì Gia Luật Gia Ương sẽ đối với Tấn Dương tốt hơn một chút.
Người Ô Nhĩ có ân tất báo, cho dù chỉ là một bữa cơm.
Gia Luật Gia Ương lại quay lại là Lang Vương tuổi trẻ trên thảo nguyên, buổi chiều hắn đi canh đồng lúa Thanh Khoa, đồng thời đến ruộng đã cày để gieo hạt.
Trồng trọt vào mùa xuân là chuyện của tất cả con dân Ô Nhĩ, cho dù là vương cũng vẫn phải làm.
Trên đồng ruộng có một cô nương đứng đó, trên đầu nàng bện mười mấy bím tóc, đuôi tóc có chuông bạc rũ xuống. Trên người nàng mặc y phục diễm lệ nhất trên thảo nguyên, màu sắc giống như hồ Cương Tiêm, màu xanh.
Trên lưng cột dây buộc nhiều màu, còn cầm theo một chiếc roi da.
Đôi mắt nàng rất to, lông mi dài, có lẽ vì thường chạy bên ngoài nên da hơi đen. Nàng là minh châu ở thảo nguyên, Ô Âm Châu.
Gia Luật Gia Ương phiền nhất là cô muội muội này.
Ô Âm Châu cũng không muốn gặp người ca ca này lắm, nàng chỉ muốn hỏi chuyện của tẩu tẩu. Ô Âm Châu nhìn thấy Dung Xu từ xa mấy lần, nói thật chỗ nào cũng tốt, chỉ là phối với ca của nàng thì rất đáng tiếc.
"Tẩu tẩu đẹp không, ca và tẩu tẩu có nói chuyện với nhau chưa. Haiz, nếu muội là ca thì muội sẽ nói tiếng Hán, một ngày nói một ngàn câu với tẩu tẩu. Giọng nói của tẩu tẩu có êm tại không, ca có nghe được không. Muội muốn gặp tẩu tẩu nhưng sợ hù tẩu ấy..."
Gia Luật Gia Ương bị hỏi phiền chết, hắn nhớ đến thịt bò ăn hồi trưa, mập mờ nói một câu tạm được.
Cũng không thể ăn thịt của nàng còn nói nàng không tốt.
Đương nhiên Ô Âm Châu không hài lòng với câu trả lời này, nàng ghét bỏ nhìn Gia Luật Gia Ương: "Vậy muội có thể tìm tẩu tẩu chơi không?"
Gia Luật Gia Ương: "Muốn đến thì đến, hỏi ta làm gì, ta đánh gãy chân muội rồi hay đã trói muội lại."
Tấn Dương đến Ô Nhĩ chưa quen cuộc sống nơi đây, Ô Âm Châu không làm được gì khác, chỉ có thể nói thật nhiều.
Ô Âm Châu tỏ vẻ xem thường, Gia Luật Gia Ương thế này mà vẫn có thê tử, nhất định là tu mười kiếp rồi.
"Vậy muội tìm tẩu tẩu chơi..."
Gia Luật Gia Ương khom người cày đất, hắn cao nên trông có vẻ gầy gò, hai bím tóc lay động. Hắn có vẻ ngoài tuấn tú nhất Ô Nhĩ, hốc mắt sâu, da trắng, gương mặt đẹp.
Nhưng khi nhíu mày nhìn rất hung dữ.
Gia Luật Gia Ương cày cuốc xong thì về vương trướng ăn cơm chiều. Cơm tối do Mã Cát bà bà nấu, gồm thịt nướng, lúa mì thanh khoa và trà.
Hôm nay hắn không đói mắt, nếu trước kia làm cả buổi trưa thì chắc chắn đã đói bụng rồi.
Chẳng lẽ lại vì bữa trưa ăn thịt bò hầm khoai tây đã no quá rồi, nhưng không phải Gia Luật Gia Ương chưa từng ăn nhiều như thế, vậy chỉ có thể vì thức ăn buổi trưa.
Hắn ăn thịt, còn ăn rất nhiều khoai tây.
Hắn biết khoai tây chống đói, nhưng người Ô Nhĩ chỉ nấu, nướng hoặc làm mì, ăn còn nghẹn trong họng.
Có thịt nướng thì khoai lang và khoai tây luôn là lựa chọn thứ hai, nếu như khoai tây cũng có thể làm ăn ngon như thế thì mỗi người Ô Nhĩ đều có thể ăn no được.
Gia Luật Gia Ương muốn hỏi Tấn Dương rằng món này làm thế nào, không chỉ vì bản thân mà còn vì Ô Nhĩ.
Nhưng hắn không thể bỏ thể diện được, bảo hắn đi lều vải của công chúa thì không bằng bảo hắn đi chết cho rồi.