Gia Luật Gia Ương cực kì khoan khái ăn sạch hai cái bánh, bên trên còn có thịt cừu nướng và khoai tây luộc, ăn qua thịt bò hầm, hắn chỉ cảm thấy hai thứ này thật nhạt nhẽo.
Thịt nướng bên ngoài khô, bên trong nhạt, khoai lang cũng không ngọt, ăn xong dễ bị nghẹn.
Lần đầu tiên Gia Luật Gia Ương cảm nhận được sự khác biệt giữa lấp đầy bụng và ăn uống no đủ, 21 năm qua dường như hắn chỉ đơn thuần là lấp đầy dạ dày của mình.
Cha mẹ đi sớm, hắn được Ô Nhĩ bà bà nuôi lớn, chăn thả săn bắn, hắn lớn lên cao, tuy rằng nhìn gầy, nhưng thân thể rắn chắc, không ai có thể so được với hắn trong môn đấu vật, cưỡi ngựa và bắn súng.
Thủ lĩnh của Ô Nhĩ từ trước đến nay là một nhà lãnh đạo có năng lực, 5 năm trước người thủ lĩnh đã bị đánh bại, Ô Nhĩ nghênh đón tân vương mới của bọn họ, Gia Luật Gia Ương.
Nhưng cuộc sống vẫn vậy, người dân Ô Nhĩ vẫn chăn thả, săn bắn và trồng trọt, tìm kiếm đồng cỏ mới nuôi súc vật hàng năm, Gia Luật Gia Ương vẫn ăn cơm Mã Cát bà bà làm.
Nếu nói tới thay đổi kia, đó là Ô Nhĩ đánh bại Đại Sở, Đại Sở đưa công chúa của bọn họ tới hòa thân.
Gia Luật Gia Ương không hiểu sao lại nghĩ đến công chúa Đại Sở, hắn xoa xoa giữa lông mày, nói: “Đồ ăn bà bà nấu ngon hơn trước.”
Ni Mã đứng ở một bên, hắn ta nhìn chậu sứ trống trơn sạch sẽ ở bên, sứ thần nói phải trả lại cái chậu, có phải là không cần rửa sạch hay không.
“Vương, món thịt bò hầm không phải do Mã Cát bà bà làm.” Ni Mã duỗi cổ, như một con cừu trên thảo nguyên: “Là công chúa làm.”
Trên người Gia Luật Gia Ương vẫn còn ngửi thấy mùi thịt hầm, hắn hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa, là ai làm?”
Ni Mã nói: "Công chúa nấu."
Gia Luật Gia Ương nhìn chậu sứ, lại lau chùi miệng, vẻ mặt như bị sét đánh. Nữ nhân Đại Sở làm thức ăn cho hắn, hắn lại còn ăn hết.
Hắn gần như không suy nghĩ mà nói: "Sau này đừng đưa đến cho ta những món nàng ta nấu nữa."
Có lẽ vì quyến luyến hương vị món ăn nên Gia Luật Gia Ương vừa nói xong đã cảm thấy hối hận, nhưng sau đó hắn bình tĩnh lại: "Có nghe không!"
Ni Mã khó mà tin được nhìn Gia Luật Gia Ương, thầm nghĩ món này không phải công chúa cố ý làm cho ngài, cũng không muốn làm cho ngài. Đây là hắn lấy từ nơi Đan Tăng.
Cậy mạnh ăn xin.
Không chừng ăn bữa này không có bữa sau nữa, sao ngài không suy nghĩ đi lều vải của công chúa xem thử, vậy mà có suy nghĩ hão huyền rằng công chúa làm xong đưa tới cho ngài ăn.
Ni Mã gật đầu: "Thuộc hạ biết rồi."
Gia Luật Gia Ương nhìn Ni Mã giống như có điều gì muốn nói, nhưng hắn chỉ khẽ ừ một tiếng.
Bát đĩa bị Ni Mã lấy đi, trong vương trướng chỉ còn một mình Gia Luật Gia Ương. Hắn đưa tay xoa bụng, đau lòng nhức óc, sớm biết vậy trước khi ăn hỏi do ai nấu.
Ni Mã nói món đó do công chúa làm thì hắn còn ăn à.
Gia Luật Gia Ương nghĩ đến kết quả, bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi mình không hỏi.
Trong mắt hắn, nữ nhân hoặc là dịu dàng hay cười như Mã Cát bà bà, hoặc là tùy tiện như Ô Âm Châu, không khác gì binh sĩ trên thảo nguyên.
Tấn Dương là dị số trong sinh mệnh của hắn.
Tấn Dương gả đến không phải ý muốn của nàng, cưới công chúa cũng không phải ý định của Gia Luật Gia Ương. Tấn Dương vì Đại Sở, hắn vì Ô Nhĩ.