Cắn một miếng, thịt bò mềm, mịn, có chút gân, mùi tanh do hòa với nước nên gừng biến mất, gia vị nêm nếm vừa đủ, đọng lại mùi thơm của thịt, chút ngọt và chút mặn, ăn một miếng to là thỏa mãn.
Ăn thêm miếng cơm, cả thần tiên cũng không sánh bằng.
Đan Tăng bưng nửa bồn thịt, hơi ngây người vì mùi thơm, Ngọc Giai cô nương nói có người tặng thịt khô và sữa cho công chúa vào buổi sáng, Vương phi băn khoăn, liền hầm thịt bò, cho người dân Ô Nhĩ một phần.
Đan Tăng hít sâu một hơi, thơm quá.
Có lẽ là do lên đường quá lâu, hắn ta cảm thấy mùi này còn thơm hơn các món ngon trong bữa tiệc ở cung điện.
Chia vậy cũng tốt, chỉ cần hỏi thăm xem sáng nay ai tặng đồ ăn cho Vương phi là được.
Đan Tăng bưng thịt bò và khoai tây hầm ra ngoài, đã đến giờ ăn trưa, mỗi lều đều nướng bánh lúa mì thanh khoa và thịt, có ba gia đình đưa thức ăn, sứ thần muốn chia thịt làm ba phần nhưng họ nói không được, nên liền chia cho mỗi một gia đình một bát nhỏ.
Trong nồi vẫn còn rất nhiều thịt, khoai tây và súp, Đan Tăng nghĩ nếu bọn họ không ăn thì để hắn ta ăn, chưa kịp đi đến lều trại đã gặp mặt Ni Mã.
Nếu nồi sứ không nóng, sứ thần chắc chắn sẽ giấu nó sau lưng.
Ni Mã lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào lều của Dung Xu, làm sao hắn ta có thể không biết đó là món gì, hắn ta hưng phấn hỏi: “Đây là đồ Vương phi làm?”
Đan Tăng vô cảm gật đầu: “Sáng sớm có người tặng đồ ăn cho Vương phi, Vương phi băn khoăn, liền hầm thịt bò.”
Ni Mã nói: “Ngươi để lại hai miếng, ta bưng cho vương nếm thử.”
Ở Ô Nhĩ là như vậy, nhà ai làm nấu gì sẽ chia cho mỗi nhà một phần, vương của bọn họ thành thân muộn, được Mã Cát bà bà nuôi lớn.
Đan Tăng mang bát đũa đến, mới vừa gắp hai miếng, Ni Mã đã ôm chậu đi: “Ngươi cứ từ từ ăn, ta sẽ không làm phiền.”
“……”
Ni Mã cũng không đưa hết cho Gia Luật Gia Ương, hắn ta để lại hai miếng, còn không quên cho phần cho huynh đệ tốt của mình là Đạt Oa hai miếng, lúc này mới mang vào lều của vương.
Gia Luật Gia Ương đang ăn trưa, thịt cừu nướng và bánh lúa mì thanh khoa, cùng với hai miếng khoai lang và một bình rượu thanh khoa nhỏ.
Ni Mã vừa bước vào, Gia Luật Gia Ương liền ngẩng đầu lên, hỏi: “Trong tay là gì.”
Ni Mã nuốt nuốt nước miếng: “Bẩm vương, là thịt bò hầm.”
Ở Ô Nhĩ hiếm khi thấy thịt hầm, bởi vì nướng tiện hơn, thêm nữa Ô Nhĩ không có nhiều gia vị như vậy, thịt nướng chỉ cần muối là có thể nướng ăn ngon, nấu thịt có mùi tanh, Gia Luật Gia Ương không thích ăn cái này.
Chẳng qua lúc này bưng đến có mùi rất thơm.
“Bà bà làm?” Gia Luật Gia Ương cảm thấy ăn ngon hơn trước.
Ni Mã sợ nói là công chúa làm vương sẽ không ăn, cho nên ậm ở nói: “Ngài nếm thử đi.”
Gia Luật Gia Ương gắp một miếng, thịt rung rung, nước súp trên đó sắp chảy ra, Gia Luật Gia Ương nhanh chóng dùng bánh lúa mì thanh khoa đỡ lấy.
Còn sáu miếng thịt, Gia Luật Gia Ương chỉ cần mấy miếng là ăn hết, khoai tây chọn củ ăn, còn lại là vụn.
Gia Luật Gia Ương chưa đã thèm mà liếm liếm môi, bất đắc dĩ gặm một miếng bánh lúa mì thanh khoa.
Bánh ngâm trong nước thịt có màu đẹp hơn, nước dùng làm bánh mềm, bánh có mùi thơm của thịt, Gia Luật Gia Ương đã tìm ra một cách ăn mới.
Hăn xé hai cái bánh lớn thành từng miếng nhỏ, bỏ vào chậu nước súp, trong chậu vẫn còn sót lại một ít vụn khoai tây, trộn với các miếng bánh, tạo thành một bát lớn.