Gia Luật Gia Ương chỉ có thể chờ đợi Dung Xu đưa thức ăn đến, nhưng chờ mấy ngày cũng không chờ được. Trái lại hắn nghe nói Ô Âm Châu đi lều vải của công chúa.
"..."
*
Ô Âm Châu học tiếng hán từ Đan Tăng mấy hôm, nàng đi tìm Dung Xu chơi. Song, không thể dẫn Đan Tăng theo được, nàng nói một câu, Đan Tăng nói một câu vậy thì được cái gì.
Ô Âm Châu học xong tên mình, tên huynh trưởng, còn có ăn chưa, ăn ngon không, cái này ta ăn được không...
Đan Tăng hỏi nàng vì sao cái gì cũng liên quan đến ăn thế. Ô Âm Châu nói với vẻ thâm sâu: "Ngươi không hiểu đâu."
Ban ngày ở Ô Nhĩ gần như là ngày nắng, ánh nắng chói mắt, dê bò trên thảo nguyên thành đàn, gió mát thổi qua. Dung Xu chuẩn bị ăn thịt nướng vào bữa trưa.
Thịt nướng nàng làm và thịt nướng Ô Nhĩ khác nhau rất lớn.
Thịt nướng của người Ô Nhĩ là nướng từng tảng lớn, rải muối lên, nướng chín thì ăn. Dù sao gia vị là thứ quý giá, chỉ có thể đổi với Đại Sở, dê bò kiếm không dễ, bọn họ thà không ăn.
Thịt nướng của Dung Xu làm là đầu tiên nàng cắt thịt thành lát mỏng, sau đó cho hành, nước gừng, rượu, gia vị khử mùi tanh. Đây chỉ là bước đầu tiên, sau khi khử mùi tanh thì nàng pha nước sốt.
Ba quả trứng gà, đậu cà vỏ, tương ớt, tỏi băm, thêm đường trắng, lại thêm lá quế và hương liệu mài thành bột, quây đều.
Sau đó tiến hành ướp gia vị làn hai.
Lần ướp này chủ yếu để ngon miệng, mỗi miếng thịt xoa nước sốt non nớt trơn bóng, màu đỏ hồng còn có mùi cay.
Thịt nướng của Ô Nhĩ để lên đống lửa mà nướng, có đôi khi nướng cháy, thịt nướng củi rất cứng, gia vị chỉ có muối, nếu trong nhà có mật ong thì sẽ xoa một tầng mỏng.
Dung Xu dùng than, trên lò than để lưới sắt mỏng, đương nhiên nướng thịt không thể thiếu dầu.
Nếu có thịt ba chỉ heo thì nướng thịt ba chỉ trước, để dầu trong thịt chảy ra không cần phết dầu.
Nhưng Ô Nhĩ không có.
Trên tấm lưới sắt có phết một lớp dầu, dầu vô tình nhỏ lên than đỏ, xèo một tiếng bốc lên làn khói xanh.
Để thịt đã ướp xong lên, than tỏa hơi nóng khiến mặt thịt ở gần nhất hấp thu dầu trơn, nhanh chóng chín mọng.
Nàng vội trở mặt, miếng thịt nướng chín kia bị lưới sắt tạo ra đường vân hình thoi, nước sốt quét lên, mùi hương thơm nồng tràn ngập trong lều.
Thịt nướng xong được đặt lên lá cải trắng, ăn cùng rau xanh, nhẹ nhàng khoan khoái lại không dầu mỡ.
Dung Xu làm mẫu, còn lại giao cho Ngọc Giai làm. Ban đầu Ngọc Giai làm không quen tay, từ từ đã tốt hơn.
Dung Xu vội tranh thủ làm nước chấm.
Thịt đã được ướp, thật ra không cần nước chấm cũng ăn được, nhưng có nước chấm khi ăn sẽ thơm hơn. Nửa bát đậu phộng giã nhuyễn thêm hai muỗng mè trắng, ba muỗng bột ớt, quấy đều lên là được.
Hai mặt của thịt nướng đều có dấu của tấm lưới sắt, vừa chấm một cái trước tiên nếm được vị cay nồng, sau đó là mùi thơm của rau, cuối cùng mới thưởng thức được mùi thịt thơm nồng.
Vì thêm trứng gà nên thịt vô cùng mềm, bên ngoài hơi cháy, bên trong tươi non mọng nước. Khi cho vào miệng thì hơi nóng, cay đến mức lỗ tai run lên, dường như nghe thấy tiếng chuông bạc trên đỉnh núi tuyết.
Kim Đình nuốt thịt xuống: "Công chúa, có tiếng chuông, nô tỳ đi xem thử."
Dung Xu gật đầu, người Ô Nhĩ ở trong lều vải, nhưng mỗi lều vải cách nhau khá xa, dù sao lều vải cũng không cách âm, ở thế này yên tĩnh hơn nhiều.