Sau khi lên thuyền, hai người mới biết bọn họ chỉ có thể cùng những người khác chen chúc trong khoang hàng hóa ở đuôi thuyền, hơn nữa còn không thể tùy ý đi lên boong thuyền, bởi vì chủ thuyền sợ ảnh hưởng đến quý nhân ở trên đó.
Mười mấy người chen chúc trong khoang thuyền nhỏ, mùi vị thật khó tả.
Tần Tranh phát hiện người đàn ông lúc trước hét lên với cô cũng ở đây, hắn thường liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đó khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Cô sợ Thái tử bị người khác đụng vào làm rách vết thương trên người nên định để hắn ngồi phía bên trong dựa vào vách thuyền, còn mình ngồi bên ngoài để ngăn cách hắn với người khác.
Thế nhưng Thái tử lại thằng tay kéo cô, để cho cô ngồi dựa vào vách thuyền.
Quanh người hắn tỏa ra sát khí, trên tay lại có thanh trường kiếm, chỉ nhìn là đã biết người này không dễ đối phó, mọi người trong khoang thuyền đều tự động ngồi cách xa Thái tử, đến cả nam nhân lúc nãy sau khi nhìn thấy thanh kiếm trên tay hắn cũng không dám nhìn Tần Tranh thêm lần nào nữa.
Thuyền bắt đầu đi, Tần Tranh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, một ngày nay tinh thần cô lúc nào cũng căng thẳng, chưa có một khắc nào được buông lỏng, bây giờ dựa người vào thành thuyền, cảm nhận thuyền lớn nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước, cô không kiềm chế được cơn buồn ngủ.
Những vị khách trên thuyền cũng thả lỏng hơn, không biết do ai bắt đầu, cuối cùng mỗi người một câu thảo luận về chuyện hôm nay thành bị phá.
“Mấy kẻ người quê mùa kia thật chẳng ra làm sao, vừa vào thành đã đốt nhà giết người cướp bóc, bọn chúng còn không bằng thổ phỉ!”
“Chúng vốn là một đám dân nghèo, một mạch cướp đến tận Biện Kinh, nhìn thương nhân như thấy kẻ thù, người ngồi trên kia chính là Trần viên ngoại,” một người vừa nói vừa chỉ lên boong thuyền, hạ thấp giọng: “Tên thủ lĩnh phản quân chiếm nhà của ông ta, mấy người thê thiếp và đứa con gái mười lăm tuổi đều bị làm nhục, nếu không ông ta cũng không đến mức phải rời kinh ngay trong đêm bằng đường thủy.”
Nghe xong ai nấy đều sụt sịt không thôi, mọi người lại mượn chuyện này để bàn tán về việc trong hoàng cung: “Những phi tần, công chúa trong cung nếu rơi vào tay phản quân thì thật là đáng thương.”
Tần Tranh thầm nghĩ, tin tức trong hoàng cung vẫn chưa bị truyền ra, những người này không biết rằng phi tần công chúa trong cung đều đã bị Sở Dương Đế ban chết.
Tần Trang vốn không còn lòng dạ nghe tiếp, nhưng không ngờ những người này sau đó đã nói đến cô.
“Nghe nói Thái tử phi là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng vì nàng nên tam công tử Thẩm gia mới cấu kết cùng phản quân, không biết mai này Thái tử phi có trở thành Thẩm phu nhân không nữa.”
Lập tức có người phản bác: “Thẩm gia tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, sao có thể cưới người phụ nữ không còn trinh tiết về làm chủ mẫu, cho dù tam công tử nguyện ý cưới nàng về thì Thẩm lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý.”
Một giọng nói khác vang lên: “Vậy là ngươi không biết rồi, Thái tử phi tám phần vẫn còn là trinh nữ!”
Lời này khiến cho mọi người đều cảm thấy hứng thú, cũng làm Tần Tranh không còn buồn ngủ nữa.
Trong sách không nói về việc rốt cuộc Thái tử và Thái tử phi có hòa hợp hay không, mà Tần Tranh lại không có kí ức của cơ thể này, vì thế cô thật sự không biết quan hệ của họ đã đến mức nào rồi.
Lập tức có người hỏi: “Sao ngươi biết?”
Người nói chuyện lúc trước có vẻ rất tự đắc, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, mọi người tự động ngồi sát vào thêm một chút để nghe hắn nói.
Hắn thần thần bí bí nói: “Ta có người họ hàng xa làm người hầu trong thái y viện, nghe nói, Thái tử không được! Thái tử làm ra vẻ háo sắc chính là để che giấu người khác. Hoàng đế triệu tập đạo sĩ luyện đan, bên ngoài nói là luyện thuốc trường sinh, thực tế là ngầm luyện thuốc cho Thái tử!”
Mọi người trong khoang thuyền hít một hơi.
Tần Tranh cũng có chút bối rối, theo phản xạ mà liếc nhìn Thái tử.
Người đó còn nói tiếp: “Ta nói này, tám phần là do căn bệnh lạ di truyền từ đời trước, ta từng gặp qua ông cháu nhà kia cũng mắc bệnh này. Năm đó, khi Võ Gia Đế còn tại vị, trong hậu cung không có lấy một phi tần, nói không chừng cũng là vì bất lực!”
Thái tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hình như khóe miệng lại hơi giật giật.