Con hào bao quanh thành Biện Kinh dẫn đến một con kênh, kênh này nối liền năm châu bảy quận, quận Ngô ở phía nam là lãnh thổ của Hoài Dương Vương, phản quân không thể với tay đến đó.
Tuy rằng kinh thành của nước Sở giờ đây bị phản quân chiếm đóng, nhưng ở phía nam Hoài Dương Vương đã thiết lập quyền lực chính trị riêng, phía bắc có Liên Khâm Hầu đầy tham vọng. Xét trên phạm vi lớn thì có ba thế lực này, ngoài ra còn có vô số khác thế lực nhỏ ở các châu, các quận khác.
Tần Tranh đang định hỏi rời khỏi Biện Kinh rồi sẽ đi đâu thì Thái Tử đột nhiên thổi tắt ngọn đèn, ra hiệu cho cô im lặng.
Hình như có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía đường lớn phía xa, chưa tới một khắc, tiếng nhốn nháo đã ở ngay con hẻm bên cạnh, còn có tiếng áo giáp va vào nhau của bộ binh đang chạy.
“Các ngươi lập tức bao vây Tần Quốc Công Phủ, những người còn lại theo ta đến Thái Sư Phủ!” Trong đêm, tiếng quát của tên tướng đang cưỡi ngựa nghe vô cùng vang vọng.
Tần Quốc Công phủ là nhà mẹ của cơ thể này, còn Thái sư phủ là nhà ngoại của Thái Tử.
Chắc chắn là do đám phản quân ở trong cung không tìm được người, chúng hoài nghi bọn họ trốn về phủ nên mới đến bao vây ngay trong đêm.
Tần Tranh cảm thấy lòng nặng trĩu, cô hiểu rõ rằng bản thân cũng không thể ở lại Biện Kinh.
Cho dù cô là nữ nhi của Tần Gia, nhưng đã gả vào hoàng thất thì cô chính là Thái tử phi. Chưa nói đến chuyện Tần gia có vì bảo vệ cô mà mạo hiểm hay không, chỉ với cục diện trước mắt cô cũng không cách nào trở về đó để cầu cứu.
Thẩm Ngạn Chi cũng không thể trông cậy được, hắn bây giờ chưa phải là Nhiếp Chính Vương có quyền có thế như trong sách, vẫn còn bị áp chế từ nhiều phía, gia tộc khinh bỉ hắn cấu kết với phản quân, phản quân lại đề phòng hắn là con cháu thế gia.
Nếu chỉ có mình cô, chắc hẳn Thẩm Ngạn Chi vẫn có biện pháp bảo vệ, nhưng vấn đề là Thái tử cũng trốn thoát, phản quân muốn tìm ra tung tích của Thái tử, sao có thể buông tha cho cô.
Vận mệnh của cô đã gắn với Thái tử rồi.
Đợi đội phản quân kia rời đi, Thái tử mới mở cửa bước ra ngoài: “Việc không thể chậm trễ, bây giờ lên đường ngay thôi.”
Tần Tranh gật đầu đi theo, vừa bước nửa bước cô liền quay trở lại, chạy đến tủ quầy lấy hai lượng bạc vụn và mấy đồng tiền xu giấu vào tay áo.
Đối mặt với ánh mắt khó tả của Thái tử, cô mím môi nhỏ giọng nói: “Thiếp lấy lại tiền thừa, cây trâm vàng kia rất đáng giá đó.”
Bọn họ chạy trốn vô cùng gấp gáp, của cải duy nhất của cô là ba cây trâm vàng trong tay áo, ở đây đã dùng mất một cây, hơn nữa trên đường chạy trốn đương nhiên không thể không tiêu tiền, cô không muốn mỗi lần đều dùng trâm vàng để trả.
Trong người có mấy khối bạc vụn, trên đường nếu gặp phải chuyện gì cũng có thể lấy ra dùng.
Thái Tử không nói thêm nữa, nhanh chóng rời bước đi trước, Tần Tranh đóng cửa y quán rồi đi theo sau.
…
Đến được bến tàu, chỗ bạc vụn trước đó Tần Tranh cất vào áo liền có chỗ dùng.
Trên bến tàu có không ít thuyền bè đang đậu, những hộ giàu có trong thành không kịp chạy trước khi thành bị phá cũng nhân lúc trời tối mà theo đường thủy chạy về phía nam.
Nhưng chỉ có hai chiếc thuyền lớn, còn lại đều là thuyền nhỏ.
Bến thuyền chật ních người, ai cũng mang theo bao lớn bao nhỏ, Thái Tử còn đang bị thương, Tần Tranh để hắn đợi bên ngoài, tự mình chen lên phía trước hỏi giá đi thuyền.
Dáng người cô nhỏ nhắn như con cá chạch, lách người vài cái đã chen được vào đám đông nhưng chẳng được bao lâu lại bị đẩy ra.
Có một hán tử bị Tần Tranh đụng vào liền tức giận quát cô mấy câu, đôi mắt của Thái Tử co rút, hắn lo lắng cô gặp chuyện nên định rút kiếm đi qua đó.
Chỉ là hắn lại thấy Tần Tranh tươi cười nói vài lời với người kia, hình như là đang xin lỗi, đối phương tuy sắc mặt vẫn chưa tốt nhưng cũng nổi giận nữa.
Tần Tranh chạy đến trước mặt Thái Tử, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Đã hỏi kỹ rồi, mấy chiếc thuyền này đều đi đến nước Ngô, thuyền nhỏ một trăm văn tiền một người, thuyền lớn thì ba trăm, nghe nói đường thủy cũng không an toàn, thường có thủy tặc xuất hiện, thiếp cảm thấy ngồi thuyền lớn sẽ an toàn hơn nên đã mua thẻ đi thuyền lớn rồi.”
Cô giơ hai tấm thẻ bài bằng gỗ lên, trên đó có khắc chữ nhưng đã mờ, có lẽ đó là họ tên của chủ thuyền.
Cái này chính là vé tàu ở thời ở thời cổ đại.
Thái tử thấy cô mỉm cười thì lại nhớ đến cảnh lúc nãy cô phải nhỏ giọng khép nép xin lỗi nam nhân kia, trong lòng có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô đi theo hắn chạy trốn thật cực khổ.
Làm gì có tiểu thư thế gia nào giống như cô, phải lưu lạc đến bước đường không còn để ý tới thân phận mà chen chúc nơi đông người, bị người ta mắng chửi vẫn phải cúi đầu nhận lỗi.
Tần Tranh hiển nhiên không có cùng suy nghĩ với hắn, cô không để ý đến việc phải chen vào đám người hay là phải xin lỗi người đàn ông kia, dù sao trong kiếp trước, ai mà không phải chen chúc trên tàu điện?
Cô khó hiểu nhìn Thái Tử: “Cái gì?”
Thái Tử cũng không nói gì, chỉ nói: “Đi thôi.”