Chương 7: Ngày thứ ba mất nước (1)

Đêm sương lạnh lẽo, nước trong dòng sông ngầm lạnh thấu tim gan.

Tần Tranh cố hết sức bơi qua sông, lạnh đến mức hàm răng run cầm cập.

Trên đỉnh đầu vẫn truyền đến tiếng bước chân của phản quân: “Lục soát thật kỹ cho ta! Tất cả cửa cung đều đã đóng, Thái tử và Thái Tử Phi chẳng lẽ còn có thuật độn thổ sao!”

Mặc dù chân tay đều đã tê dại nhưng Tần Tranh vẫn không dám dừng lại.

Trong đêm tối, cô chỉ có thể biết được vị trí của Thái Tử nhờ vào tiếng nước chảy và sợi dây trên cổ tay mình.

Sợi dây này là do cô buộc trước khi xuống nước, một đầu buộc vào tay mình, đầu còn lại buộc trên cổ tay Thái Tử, vì để tiện bơi dưới nước nên đoạn dây dài gần một mét.

Không biết họ đã bơi bao lâu, trên đầu lúc này đã không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, nhìn phía trước có thể lờ mờ thấy được một lỗ hổng hình tròn tối tăm.

Là chỗ giao nhau của sông ngầm và con hào!

Bơi vào con hào tức là cô đã ra khỏi cung!

Tần Tranh vui mừng, vừa định thuận theo dòng nước bơi vào hào thì cổ tay buộc dây bị kéo lại.

Tiếng Thái Tử trầm thấp: “Đợi một chút đã.”

Tần Tranh còn chưa rõ lý do, cô vịn vào vách tường cạnh sông để ổn định cơ thể.

Bờ hào đối diện bỗng xuất hiện một đội phản quân cầm đuốc đi tuần tra, con hào bên ngoài cung rộng hơn ba trượng, vì thế phản quân phải đốt lửa mới có thể nhìn rõ động tĩnh trên mặt nước.

Từ chỗ bọn họ đến cửa sông ngầm vẫn còn một đoạn, hơn nữa lại sát với vách tường, cho nên không bị phát hiện.

Đợi phản quân rời đi, Tần Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật nguy hiểm!

Họ bơi qua con hào, cuối cùng cũng lên được bờ.

Xiêm y ướt sũng dính sát vào người lại thêm gió đêm thổi tới, lúc này so với khi bơi ở trong nước thì còn lạnh hơn, Tần Tranh lạnh đến mức run cầm cập.

Thái Tử ngâm trong nước một thời gian dài, mùi máu trên người đã nhạt đi nhiều, nhưng dưới ánh trăng, môi hắn trắng bệch, gần như cùng màu với làn da.

Tần Tranh thấy tình trạng của Thái Tử có vẻ không ổn liền đỡ hắn đi về phía con đường gần nhất: “Vết thương của chàng bị ngâm nước, bây giờ cần phải tìm một y quán để bôi thuốc và băng bó lại mới được.”

Nửa đêm khuya khoắt, phản quân lại vừa vào thành, nhà nhà bên đường đều đóng chặt cửa, Tần Tranh đã gõ cửa mấy y quán nhưng đều không có ai trả lời.

Cô đang không biết phải làm sao thì Thái Tử trực tiếp dùng kiếm đẩy cửa một y quán rồi đi vào.

Tần Tranh có chút sửng sốt, đang định đi vào thì nghe bên trong truyền ra tiếng rên rỉ, ngay sau đó là âm thanh đồ vật rơi xuống đất.

Giết…Giết người rồi?

Tuy rằng bọn họ đã đến bước đường cùng, nhưng chỉ vì thuốc trị thương mà giết ông chủ y quán, một người hiện đại như Tần Tranh vẫn chưa thể tiếp nhận được việc này.

Khi cô đang đứng ở cửa đấu tranh tư tưởng thì trong phòng vang lên giọng nói lạnh lùng của Thái Tử: “Vẫn còn ở ngoài đó làm gì?”

Tần Tranh đành miễn cưỡng đi vào.

Vừa vào cửa liền thấy có một người nằm dưới đất, trên tay Thái Tử là một ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng yếu ớt, hắn đang đứng trước tủ tìm kiếm chút dược.

Tần Tranh thấy người trên mặt đất không hề chảy máu, cô cẩn thận đi tới, muốn kiểm tra hơi thở của hắn.

Thái Tử quay đầu thấy hành động này liền đoán được suy nghĩ của cô, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, người vẫn chưa chết.”

Đầu ngón tay cô quả thật cảm nhận được hơi thở nhẹ, đúng là người này chỉ bị đánh ngất đi mà thôi.

Tần Tranh thở phào, ngượng ngùng thu tay về.

Dù sao cô cũng sống hơn hai mươi năm ở xã hội pháp chế, nhiều quan điểm không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được.

Bây giờ ngang nhiên vào nhà cướp bóc, lại còn làm người ta bị thương, lương tâm Tần Tranh cảm thấy có chút áy náy.

Quay đầu nhìn thấy Thái Tử lấy từ trong tủ ra không ít chai lọ cất vào tay áo, cô hơi bối rối một chút, đau lòng đặt một cây trâm ở bên cạnh ông chủ y quán.

Cây trâm kia tuy rằng không khắc hoa văn tinh xảo gì nhưng cũng được làm bằng vàng ròng, giá trị đủ để mua hết tất cả dược liệu trong y quán.

Thái tử nhìn thấy hành động của cô thì nhướng mày, cũng không nói gì mà cất chiếc nhẫn ngọc vừa mới tháo xuống vào ngực.

Sau khi để trâm lại, Tần Tranh mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.

Lúc này y phục trên người bọn họ là đồ thái giám, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, cô ở chỗ đại phu tìm được hai bộ quần áo cho mình và Thái tử.

Lúc thay thuốc cho Thái tử, cô phát hiện vết thương do trúng tên trên ngực hắn đã chuyển thành màu trắng, sưng to như đồng tiền.

Tần Tranh chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, cô dứt khoát rắc kim sang dược lên vết thương, trong khi đó, người bị thương là Thái tử thì không hề nhăn mặt dù chỉ một cái.

Tần Tranh nói: “Không được để vết thương dính nước.”

Từ lúc xuất cung, vì để tránh tai mắt, cô không gọi hắn là “Điện Hạ” nữa.

Không có tiếng trả lời, sau khi vết thương được băng bó xong, Thái tử không mặc lại bộ y phục bị ướt mà mặc chiếc áo khoác Tần Tranh tìm được, hắn nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ nói: “Đêm nay nhất định phải rời khỏi thành Biện Kinh”

Đợi đến sáng mai, lúc phản quân phong tỏa cửa thành và bắt đầu lục soát khắp nơi thì bọn họ có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy thoát.

Tần Tranh lo lắng hỏi: “Ban đêm bốn cổng thành đều đóng chặt, làm sao rời khỏi được?”

Thái Tử bình tĩnh đáp lại: “Đi đường thủy.”