Nghe câu trả lời này, Thái tử nhìn cô một bằng một vẻ mặt khác lạ nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi giơ tay ra hiệu cho cô tiếp tục nắm ống tay áo của hắn.
Tần Tranh vội vàng nắm lấy, không biết tại sao khi được hắn đồng ý cho đi cùng, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong suốt quãng đường đi Thái tử vẫn luôn im lặng, hắn dẫn cô đi qua các con đường quanh co phức tạp để tránh lũ phản quân đang cướp bóc khắp nơi, có những lúc không tránh được, hắn liều mạng đánh với bọn chúng một trận.
Có lẽ vì vậy mà mùi máu tanh trên người hắn càng ngày nặng, sắc mặt cũng tái hơn.
Ban đầu là hắn dẫn Tần Tranh đi, nhưng về sau hắn đã trở thành người chỉ đường, còn Tần Tranh trở thành một cây gậy hình người đỡ lấy hắn.
Lúc hai người trốn sau bức tường trong một cung điện vắng vẻ, Tần Tranh thấp giọng hỏi: “ Điện hạ, chúng ta đi tìm phụ hoàng sao?”
Vị Thái tử vẫn luôn im lặng suốt quãng đường đi đột nhiên cười chế nhạo: “Cái tên hôn quân đó mà cũng xứng sao?”
Hai chữ “ hôn quân” phát ra từ trong miệng thái tử khiến Tần Tranh có chút kinh ngạc.
Sở Dương Đế tốt xấu gì cũng là cha của hắn, Thái tử sau khi tỉnh lại thì không thềm nhận người thân luôn sao?
Thái tử hình như cũng nhận ra lời mình nói có phần không ổn, vì thế từ lúc đó trở về sau, ngoài việc chỉ đường, cả hai người đều rơi vào trầm mặc.
Tần Tranh vốn nghĩ rằng người ta dù gì cũng là cha con nên thuận miệng hỏi một câu, những nếu Thái tử đã không muốn nhắc đến Sở Dương Đế thì đương nhiên cô sẽ không nói nữa. Huống chi cô còn suýt bị Sở Dương Đế sai người siết chết, Thái tử không đi tìm ông ta cô mừng còn chẳng kịp.
Dọc đường đi Thái tử lại giết thêm hơn mười tên phản quân, hai người an toàn đi tới cổng Tây Khuyết, nhưng cửa cung đã bị khóa chặt, không có lối ra.
Xa xa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Gió đêm mang theo tiếng thét tức giận của đám phản quân: “Vừa rồi có hai tên thái giám chạy đến cổng Tây Khuyết! Mau đuổi theo chúng!”
Thái tử vẫn bình tình giống như không hay biết phía trước là ngõ cụt, còn phía sau đang có người đuổi theo, hắn hỏi cô: “Ngươi có biết bơi không?”
Bây giờ đã vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Tần Tranh cũng không giấu giếm nữa mà nhanh chóng gật đầu.
Thái tử nói: “Có một mạch nước ngầm dưới cầu gỗ thông với con hào bên ngoài cổng Tây Khuyết”.
Đến bây giờ Tần Tranh mới hiểu được mục đích thực sự của Thái tử khi đến cổng Tây Khuyết, hắn là muốn trốn khỏi hoàng cung thông qua mạch nước ngầm!
...
Lửa ở chính điện Đông cung đã cháy sang các cung điện lân cận, các cung nữ và thái giám không kịp chạy thoát, còn lũ phản quân thì mải miết truy lùng châu báu bảo vật, không có ai cứu hỏa, vì thế lửa càng ngày càng lan rộng.
Khi Thẩm Ngạn Chi cưỡi ngựa đến Đông cung, chính điện đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
Hắn loạng choạng xuống ngựa nhìn biển lửa trước mặt, mặt cắt không còn giọt máu.
Muộn rồi, cuối cùng cũng vẫn đến muộn!
Tên thủ lĩnh cầm đầu phản quân ngông cuồng thô lỗ tới Đông cung trước Thẩm Ngạn Chi một bước, gã ta nhìn Thẩm Ngạn Chi cười gằn: “Thẩm thế tử có đuổi kịp chiếc xe ngựa đã xuất cung kia không? Thái tử phi ở trong xe sao?”
Thẩm Ngạn Chi quay đầu nhìn tên thủ lĩnh mang vẻ mặt dữ tợn kia, trong mắt hiện lên sự căm hận, tròng mắt đỏ ngầu đáng sợ, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt: “Thái tử phi đâu?”
Lúc kinh thành thất thủ, hắn vừa định đi thẳng đến Đông cung thì lại nghe nói Thái tử phi đã bị người của tên này bắt đi trước.
Hắn vô cùng lo lắng, ruột nóng như lửa đốt, vội vàng đuổi theo chiếc xe ngựa đang xuất cung, nhưng người trên xe không phải là Thái tử phi, lúc này Thẩm Ngạn Chi mới biết bản thân đã trúng kế.
Khi hắn thấy bầu trời ở phía Đông Cung bị ánh lửa làm cho đỏ bừng, huyết dịch trong người cũng trở nên nguội lạnh.
Thủ lĩnh phản quân nhìn vào Thẩm Ngạn Chi đang giận giữ, chế nhạo nói: “Thái tử phi? Mùi vị quả thực không tệ, sau khi lão tử chơi đùa nàng ta đến chết thì ném vào bên trong thiêu cháy rồi!”
Hai mắt Thẩm Ngạn Chi đỏ như máu: “Thiêu?”
Thủ lĩnh phản quân và Thẩm Ngạn Chi mâu thuẫn đã lâu, thế gia khinh thường những kẻ dấy binh tạo phản, mà bọn chúng cũng căm ghét điệu bộ thanh cao kiểu cách của đám thế gia.
Thẩm thế tử hiếm khi lỗ mãng như vậy, vì thế hôm nay khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Ngạn Chi, tên thủ lĩnh vô cùng phấn chấn, còn cố ý chọc giận hắn: “Thái tử phi đúng thật là một bảo vật, nếu Thẩm thế tử tới sớm hơn một chút thì có lẽ đã có thể chứng kiến cách nàng ta hầu hạ lão tử... Chậc...”
Không ai ngờ rằng Thẩm Ngạn Chi bình thường luôn nhã nhặn và hiền lành lại bất ngờ trở nên hung tàn, hắn rút kiếm chặt đầu tên thủ lĩnh.
Thanh kiếm chém đứt nửa cổ, toàn bộ đầu của tên kia nghiêng sang một bên, nhưng gã vẫn chưa chết, vết thương phun máu như mưa.
Mọi người có mặt đều bị giật mình.
Thế nhưng Thẩm Ngạn Chi như bị mất trí, hắn tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của tên thủ lĩnh rồi đâm vài nhát kiếm về phía gã ta, mỗi nhát cắm vào đều sâu đến tận chuôi kiếm, máu bắn lên làm cho khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ngạn Chi trông giống như ác quỷ:
“Ngươi dám động vào nàng? Ai cho ngươi lá gan động vào cô nàng ấy!”
Hắn buông tay ra, cả người tên thủ lĩnh trượt xuống đất mềm oặt như một vũng bùn, mấy lỗ thủng trên người do kiếm xuyên qua vẫn còn chảy máu.
Lần này thì chết thật rồi.
Một lúc lâu sau, toàn bộ Đông cung vẫn không ai dám nói chuyện, chỉ có tiếng lửa cháy “tanh tách” vang lên.
Khi phó tướng nghe tin chạy tới, nhìn thấy thi thể của tên thủ lĩnh trên mặt đất thì không nhịn được mà run rẩy hai chân.
Tên phó tướng này là anh em ruột với thủ lĩnh của phản quân, Thẩm Ngạn Chi đã giết tên kia rồi, bây giờ hắn chạy đến đây chẳng khác nào tìm đường chết!
Hắn vừa khóc hưng hức vừa nói: “Thẩm thế tử, ngươi... ngươi... chuyện gì thế này? Khi bọn ta tấn công vào Đông cung thì đã không thấy bóng dáng của Thái tử và Thái tử phi đâu nữa.”
Đôi mắt đầy vẻ âm u chết chóc và đau đớn cùng cực trên mặt Thẩm Ngạn Chi đột nhiên sáng bừng.
A Tranh của hắn vẫn còn sống?