Chương 10: Ngày thứ tư mất nước (1)

Đối với việc Thái Tử bị bất lực, Tần Tranh không thể nào kiểm chứng được.

Dù sao thì cô cũng không thể trực tiếp đến hỏi Thái Tử.

Trong khoang thuyền, du khách nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, Tần Tranh nhắm mắt dựa vào vách thuyền, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trước lúc ngủ cô còn mơ mơ màng màng mà nghĩ, cứ cho là Thái tử thật sự bất lực, nhưng chuyện Sở Dương Đế vì hắn mà luyện đan chắc chắn là giả, dẫu sao thì Sở Dương Đế cũng không phải chỉ có một vị hoàng tử, dù tình phụ tử có sâu nặng hơn nữa thì cũng không thể thay Thái Tử chịu tiếng oan.

Trong nguyên tác, Thái Tử Phi được xây dựng hình tượng là một yêu phi hoạ quốc, chuyện này tám phần là do vị hoàng tử nào đó muốn lật đổ Thái Tử nên mới hắt nước bẩn vào hắn.

……

Bóng đêm chầm chậm buông xuống, tiếng nói chuyện của du khách trên thuyền cũng dần nhỏ lại, thậm chí còn có mấy người ngáy vang.

Tần Tranh ngủ không ngon, chỗ này quá chật, cứ ngủ mãi ở một tư thế thật sự không thoải mái, thêm cả việc thuyền chạy trên mặt nước thỉnh thoảng sẽ rung lắc một chút, nhiều lần cô còn bị đập đầu vào vách thuyền.

Nhưng mà cô thật sự buồn ngủ đến mức mắt mở không ra, chỉ mơ màng sờ lên chỗ đầu bị đập, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có vẻ mờ mịt, vừa có vẻ ủy khuất, giống như là đang nghĩ tại sao thành giường này lại đập vào đầu mình.

Thái Tử ngủ không sâu, tiếng ngáy trong khoang thuyền quá lớn khiến hắn không ngủ được, Tần Tranh vừa động đậy một chút, hắn liền mở mắt ra.

Đầu của Tần Tranh lại đập vào vách thuyền, hắn chần chừ một lúc rồi đưa tay chắn giữa đầu của cô với vách thuyền.

Khoang thuyền lắc lư một lần nữa, đầu Tần Tranh đụng vào lòng bàn tay của Thái Tử, cuối cùng cô cùng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Ánh trăng chiếu vào từ lỗ nhỏ thông gió, nửa bên mặt Tần Tranh được ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn rõ được làn da trắng trẻo, trước đó cô bôi lên mặt 2 vết máu nhưng đã bị nước sông rửa sạch.

Gương mặt này, bất luận là vẻ ngoài hay thần thái, đều có thể nói là hoàn mỹ, tựa như mỹ nhân trong tranh.

Cho dù cô chỉ búi tóc qua loa, trông rất lôi thôi, lại mặc thêm bộ quần áo nam tử rộng thùng thình và đầy bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một nữ tử.

Thái Tử trùng mắt lại, hắn đã hiểu vì sao tên nam nhân cãi nhau với cô lúc trước, sau khi vào thuyền lại cứ nhìn cô.

Khi bọn họ lên thuyền, trời đã tối đen như mực, những người khác có lẽ là không để ý đến vẻ ngoài của Tần Tranh, nhưng hán tử đó lại nói chuyện với Tần Tranh ở khoảng cách rất gần, tất nhiên là nhìn rõ được dung mạo của cô.

Đi đường thủy về quận Ngô nhanh nhất cũng phải mất ba ngày, hai ngày tiếp theo cũng phải để cô chen chúc tại một nơi chỉ có thể ngủ co ro như thế này sao?

Thái Tử suy nghĩ những điều này xong thì từ từ nhắm hai mắt lại.

……

Lúc Tần Tranh tỉnh lại thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sau một giấc ngủ dài, cô cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, nhưng bởi vi ngủ ở một tư thế quá lâu nên nửa người cô đã tê rần.

Cô vừa khẽ cử động một chút thì Thái Tử đã quay lại nhìn, thấy cô có vẻ đau đớn, Thái Tử đưa tay ấn vào mấy đại huyệt, Tần Tranh phát hiện cảm giác tê dại như muốn chết kia đã giảm đi không ít.

“Đa tạ..”

Vừa định nói hai chữ “Điện hạ” thì cô nhớ ra mình đang trên đường chạy trốn, lời đã đến miệng đành nuốt trở lại.

“Giữa ngươi và ta, từ nay trở về sau không cần cảm ơn nữa.” Thái Tử nói xong liền bưng cho cô một chén canh đang bốc hơi: “Ăn một chút đi.”

Tần Tranh quả thật rất đói, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trong chén, cô lại vô cùng ngạc nhiên.

Canh cá?

Đối với bọn họ bây giờ, chén canh này cũng quá xa xỉ rồi.

Có lẽ canh đã nấu được một lúc, bởi vì khi bưng lên, Tần Tranh cũng không cảm thấy nóng lắm, cô không vội vã ăn mà ngẩng đầu hỏi: “Canh cá ở đâu ra vậy?”

Thái Tử bình tĩnh trả lời: “Sáng nay ta đi lên trên boong thuyền bắt mấy con cá ở dưới sông lên tặng cho chủ thuyền, canh này do nha hoàn của hắn nấu.”

Tần Tranh cũng đã biết võ công của Thái Tử cao cường như thế nào, đối với hắn, chuyện bắt mấy con cá quả thực không có gì khó khăn.

Cô quan tâm đến vết thương của Thái Tử, hỏi: “Vết thương lại dính nước rồi sao?”

“Ta không xuống nước, chỉ dùng dây thừng buộc vào chuôi kiếm rồi đâm xuống.”

Trên chuôi kiếm của Thái Tử có một vòng tròn nhỏ, khá thuận tiện để buộc dây thừng, cộng thêm cả việc hắn có thị lực vô cùng tốt, một kiếm đâm xuống, mười lần cũng phải tới tám chín lần đâm trúng cá.

Chỉ có điều lưỡi kiếm quá sắc bén, lúc lôi lên, mấy con cá to đều bị rơi xuống, người nhà của chủ thuyền phải lấy lưới kéo lên.

Tần Tranh thấy vết thương của hắn không bị dính nước thì lập tức yên tâm, thấy trong bát canh có vài miếng thịt cá, cô nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi Thái Tử: “Ngài ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Nghe được câu này, Tần Tranh không còn bối rối nữa, cô bưng chén lên ăn ngấu nghiến.

Cá rất tươi, xương cá trước khi nấu đã được bỏ ra hết, cô húp một ngụm, toàn là thịt mềm, mặc dù chén canh chỉ được cho chút muối và hành lá, nhưng Tần Tranh đã đói từ lâu, cho nên cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Cô vừa ăn được một nửa thì một người hầu chạy tới.

“Trình công tử, chủ nhân nhà tôi mời ngài đến gặp ạ.”

Thái Tử nói với Tần Tranh: “Ta ra ngoài một lát”.

Tần Tranh cầm chén, ngoan ngoãn gật đầu.

Cô không biết trong lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng thái độ của người hầu này đối với Thái Tử rất cung kính.