Chương 3: Ngày đầu tiên mất nước (3)

Sau tiếng thét chói tai vang lên ở phía ngoài, một cung nữ bị chém chết ngay tại cửa điện, máu tươi bắn đầy điện, xác của nàng bị ném mạnh vào bên trong, Tần Tranh cũng nhận thấy có gì đó sai sai.

Kẻ vừa đến không phải người của Thẩm Ngạn Chi!

Lão Thái giám quát chói tai: “Bàng Xuyên, ngươi không ngăn cản quân phản loạn ở cửa Chu Tước, đến Đông Cung làm gì?”

Kẻ to cao vạm vỡ vừa bước đến chính là Bàng Xuyên, thống lĩnh cấm quân, hắn cười gằn hai tiếng, vung tay một chém chết tên Thái giám đang kéo Tần Tranh, máu tươi ấm nóng bắn thẳng lên người Tần Tranh, trên mặt cô cũng dính vài giọt máu lấm tấm.

Đây là lần đầu tiên Tần Tranh trông thấy cảnh giết người, cô lạnh toát cả người , theo bản năng muốn thét lên, nhưng cổ họng lại không không phát ra được âm thanh gì.

“Chém đầu tất cả đám hoạn quan này cho ta!” Thống lĩnh cấm quân giơ kiếm chém chết mấy tên Thái giám.

Đám hoạn quan nào phải đối thủ của cấm quân, chẳng mấy chốc đã bị giết gần hết.

Lão Thái giám nhặt tấm lụa trắng đã dính máu lên, định đi đến siết cổ Tần Tranh, nhưng lập tức bị mũi giáo của cấm quân đâm từ sau lưng, ông ta phụt ra máu tươi rồi ngã xuống đất, cặp mắt trợn tròn vẫn nhìn chằm chằm về phía cô.

Tần Tranh không dám nhìn ông ta, bị mùi máu tanh kích thích, dạ dày cô cứ trào lên từng cơn.

Cô sợ hãi đến nỗi quên cả việc buông tay Thái tử, xiết chặt bàn tay ấy như thể đang nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Trong lúc hỗn loạn, không một ai phát hiện rằng ở trên giường, mí mắt Thái tử dường như giật giật.

Thái giám đã chết hết, Thống lĩnh cấm quân bước đến gần Tần Tranh, lấy mũi kiếm nâng cằm cô lên, sau khi nhìn rõ gương mặt của cô, đáy mắt hắn không giấu nổi vẻ kích động: “Ta đã nghe danh Thái tử phi là quốc sắc từ lâu, hôm nay gặp quả nhiên là được mở rộng tầm mắt, chẳng trách Thái tử thà bị chê cười cũng phải cướp lấy hôn thê của quan thần.”

Ánh mắt của hắn bỗng có thêm vài phần tham lam.

Số mệnh của Sở Quốc đã hết, vốn dĩ hắn định mang Thái tử và Thái tử phi đi đầu hàng quân phản loạn.

Bây giờ thấy Thái tử phi xinh đẹp như thế này, tâm tư của Bàng Xuyên hiển nhiên đã bị dao động. Đám thuộc hạ của hắn đều hiểu ý lui khỏi đại điện, sau đó còn đóng cửa điện lại.

Tần Tranh chỉ thấy mũi kiếm ở cằm mình vừa lạnh buốt vừa dính nhớp, máu ở khắp người cô như chảy ngược lên.

Cô liếc khóe mắt, nhìn thấy bên hông của tên Thái giám đã bị đâm chết kia có dắt một chiếc dao găm.

Tần Tranh co rúm lại, khéo léo nhích người một chút, hai mắt xinh đẹp nhìn lên Thống lĩnh cấm quân, nước mắt lưng tròng: “Đừng giết ta…”

Nhưng một cánh tay của cô lại chậm rãi lần mò phía sau.

Nước mắt mỹ nhân tơi lã chã, nhìn vô cùng xinh đẹp, hồn vía của thống lĩnh cấm quân cũng sắp bị câu mất, chẳng còn chú ý đến những thứ khác nữa.

Hắn đưa tay ra như muốn chạm lên mặt Tần Tranh: “Người đẹp, ai lại nỡ lòng giết nàng cơ chứ?”

Một giây sau, hắn chỉ thấy ngực mình ớn lạnh.

Hai tay Tần Tranh nắm chặt lấy chiếc dao găm, ra sức đâm vào ngực hắn.

Ánh mắt mới giây trước vẫn còn điềm đạm đáng yêu bây giờ cũng đã trở nên sắc bén như một mũi dao.

Nếu đã không còn đường lui, vậy thì kéo theo một kẻ cùng chết!

Tiếc thay, áo giáp của Thống lĩnh vô cùng cứng rắn, Tần Tranh không đủ sức, chỉ đâm được mũi dao vào.

Có chảy máu nhưng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Thống lĩnh cấm quân phẫn nộ quát lên, vung mạnh bàn tay to như chiếc quạt lá về phía Tần Tranh.

Thế nhưng cuối cùng, bàn tay đó không hạ xuống người Tần Tranh, chỉ thấy Thống lĩnh cấm quân bỗng hơi loạng choạng, hai mắt hắn trợn tròn rồi ngã nhoài xuống đất.

Một sợi chỉ dài xuyên qua trán hắn, máu chầm chậm tràn ra từ miệng vết thương.

Tần Tranh khụy xuống, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chết rồi ư?

Cô đờ đẫn xoay người nhìn về phía giường, lại chạm phải một đôi mắt đen như mực, sâu thẳm và lạnh giá, mang vẻ đau buồn và hung tợn, tựa như loài thú dữ cổ trong hang động từ thuở hồng hoang bị quấy nhiễu và tỉnh lại sau một giấc ngủ.

Là Thái tử.

Hắn tựa nửa người lên đầu giường, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, đầu ngón tay vân vê sợi chỉ vàng nhỏ dài, hiển nhiên là được rút ra từ hoa văn mẫu đơn bằng kim tuyến trên chiếc chăn gấm mà hắn đang đắp.

“Điện…điện hạ?”

Khi mở miệng nói, Tần Tranh mới nhận ra giọng nói của mình vô cùng run rẩy.

Thái tử không lên tiếng đáp lại, ánh mắt nhìn cô cực kỳ xa lạ, tràn đầy uy nghiêm của kẻ bề trên, nhưng dường như lại mang chút nghi hoặc.