Chương 2: Ngày đầu tiên mất nước (2)

Lão Thái giám thấy cô từ đầu đến cuối không nói lời nào, cũng không nhiều lời nữa, đưa mắt ra hiệu cho hai Thái giám to khỏe đằng sau cầm lụa trắng lên trước và nói: “Thái tử phi nương nương, xin đắc tội.”

Tần Tranh định thần lại, vừa nhìn dải lụa trắng kia liền cảm thấy đau ở cổ, vội vàng nói: “Chờ một chút.”

Giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng, tựa như hạt châu rơi xuống đĩa ngọc.

Sau khi lên tiếng, Tần Tranh mới nhận ra giọng nói này cũng rất hay, không hổ là mỹ nhân khiến Thái tử chẳng màng lễ pháp.

Hai Thái giám trẻ không dám làm bừa, chỉ đành nhìn về phía Thái giám già, đợi ông ta ra hiệu.

Lão Thái giám bình tĩnh nói: “Đây là chỉ thị của bệ hạ.”

Rất nhiều phi tần không hợp tác, nhưng tất cả đều bị thắt cổ cho đến chết, không có ngoại lệ.

Ngay cả mẹ con Thục Phi bình thường được Sở Dương Đế sủng ái nhất, nhưng khi chạy đến Càn Thanh điện xin tha cũng bị Sở Dương Đế dùng một thanh kiếm cắt cổ.

Lão Thái giám là tâm phúc của Sở Dương Đế, ông ta phụng lệnh hoàng thượng tranh thủ trước khi phản quân tiến vào cung, phải đích thân tới Đông Cung kết liễu Thái tử phi.

Dẫu sao thì Thái tử cũng là người kế vị, Thái tự phi là hoàng hậu tương lai, dù cho Sở Quốc diệt vong, cũng không thể để Thái tử phi bị rơi vào tay của phản quân chịu nhục, đây là thể diện cuối cùng của Đại Sở.

Mà Tần Tranh đương nhiên hiểu được những điều này, cho nên lòng càng nặng nề hơn.

Không muốn chết, vậy thì chỉ có thể đánh liều một phen.

Theo như truyện viết, Thẩm Ngạn Chi có đến cứu Thái tử phi, chỉ là chậm một bước mà thôi.

Ý tưởng của cô là trì hoãn chút thời gian, nói không chừng có thể được cứu.

Lòng bàn tay Tần Tranh ướt đẫm mồ hôi, nhưng khuôn mặt cô lại có vẻ trầm tĩnh, cô cụp mi mắt che giấu nỗi buồn trong mắt, chỉ lộ ra vài phần ảm đạm: “Ta biết đây là chỉ thị của bệ hạ, nhưng điện hạ đối với ta ơn nặng như núi, làm phiền công công châm chước một chút, để cho ta gặp điện hạ thêm một lần nữa…”

Một cơn gió thổi qua đình viện, hoa quỳnh rơi lác đác như tuyết, vài cánh hoa rụng trên mái tóc đen của cô, làn da trắng muốt không hiểu sao lại có thêm vài phần yếu đuối, hốc mắt ửng đỏ càng lộ vẻ thê lương.

Mỹ nhân cười một tiếng là đủ để ngiêng nước, khi đau buồn cũng có thế khiến lòng người vụn vỡ.

Vài tên Thái giám liếc nhìn Tần Tranh, hai mắt chăm chú đăm chiêu, thầm nghĩ, chẳng trách lại có chuyện hôn quân Chu U Vương “phóng hỏa hí chư hầu”^^

^^Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, vì thế đã ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ được thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyền Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.

Đây là cách duy nhất mà Tần Tranh có thể nghĩ đến, cô tới trước giường của Thái tử giả bộ khóc lóc thâm tình để kéo dài thời gian.

Cô vẫn chưa quen với việc xưng “bản cung”, mỗi lần mở miệng đều xưng “ta”, nhưng cách nói chuyện này nghe lại có vẻ giống như đang cố gắng cầu xin giúp đỡ, vì thế lão Thái giám cũng chẳng mảy may nghi ngờ.

Thái tử bị trúng tên lúc đôn đốc tác chiến ở cổng thành, đến nay tuy vẫn còn chút khí tàn, có điều đã vô phương cứu chữa.

Dù vậy nhưng người vẫn chưa quy tiên, lão Thái giám cũng không đành cự tuyệt, nghĩ tới việc bên cửa Chu Tước vẫn còn cấm quân canh chừng, để Thái tử phi gặp Thái tử một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian, ông ta gật đầu đồng ý.

Tần Tranh lén thở phào một hơi, lòng nhẹ nhõm.

Trong điện tẩm của Thái tử tràn ngập mùi thuốc đắng.

Tần Tranh bước vào điện, chưa kịp nhìn rõ người ở trên giường trông như thế nào đã làm bộ buồn bã òa khóc như đứt từng khúc ruột: “Điện hạ!”

Tiếng khóc vô cùng thảm thiết, có điều đôi mắt không có lấy một giọt lệ.

Cũng may là đoàn người của lão Thái giám không đi cùng cô, họ chỉ đứng cách đó không xa dõi mắt nhìn, rõ ràng là e sợ Thái tử.

Tần Tranh chợt cảm thấy việc đến tẩm cung của Thái tử là một quyết định đúng đắn, cô vừa cố làm ra vẻ khóc lóc, vừa lặng lẽ quan sát Thái tử đang nằm trên giường.

Sắc trời ảm đảm, đèn trong điện đã thắp lên, Thái tử nằm dưới ánh nến, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hắn là vẻ nhợt nhạt vì mất quá nhiều máu, ngũ quan thanh nhàn, mặt tựa ngọc trên mũ, dung mạo khôi ngô đến bất ngờ.

Chăn gấm hắn đắp chỉ phồng lên một chút, xem ra thân hình Thái tử khá gầy, nhưng vóc người lại rất cao.

Chung quy thì người dựng nên Đại Sở - Vũ Gia Đế cũng rất giỏi chinh thiện chiến, sức địch vạn người. Nền móng trăm năm của Đại Sở chính là nhờ năm xưa Vũ Gia Đế gây dựng mà có.

Tuy Vũ Gia Đế không có hậu nhân, nhưng Sở thị tộc có họ hàng với Ngài, ít nhiều gì cũng có chung vài phần huyết thống. Với ưu thế di truyền đó, con cháu họ Sở mang không ít dòng máu Hoàng tộc.

Nghe nói lúc Thái tử ra đời, viên quan Khâm thiên giám đã phán rằng hắn có cùng số mệnh với cụ tổ Vũ Gia Đế.

Chính vì vậy mà Sở Dương Đế đặt rất nhiều kỳ vọng vào Thái tử, thậm chí còn mượn hai chữ “Thừa Tắc” trong tên Sở Thừa Tắc của Vũ Gia Đế, đặt cho Thái tử cái tên Sở Thành Cơ, hi vọng hắn có thể kế thừa sự dũng cảm của tổ tiên, gìn giữ nền móng mấy trăm năm của Sở Quốc.

^^Thừa Tắc (承稷) và Thành Cơ (成基) có cách phát âm gần giống nhau.

Tần Tranh thấy tám phần là mắt của viên quan Khâm thiên giám đoán mệnh năm đó đã bị chột, chắc chắn ông ta phán sai rồi.

Rốt cuộc vị Thái tử này cũng chỉ là một con tốt thí, đứng trên cổng thành, bị một mũi tên bắn chết.

Trước kẻ đầu sỏ khiến cho Thái tử phi bất hạnh một đời này, cô chẳng có chút cảm tình nào.

Loại người cặn bã này tốt nhất nên chết đi!

Nhưng trước mắt, vì nghĩ cho tính mạng của bản thân, Tần Tranh vẫn phải giả vờ ra vẻ khóc lóc xót thương hắn.

Lão Thái giám áng chừng thời gian, thúc giục: “Nương nương, đã gặp được Thái tử rồi, xin người đừng làm khó chúng thần nữa.”

Tần Tranh không để ý, tiếp tục quỳ bên cạnh giường giả vờ khóc lóc, cô làm vẻ thâm tình nắm lấy bàn tay lành lạnh của Thái tử nói: “Điện hạ, ngài mở mắt nhìn thần thiếp một chút đi…”

Lòng lại thầm nghĩ tại sao Thẩm Ngạn Chi mãi chưa tới!

Nếu còn không tới, cô sợ rằng mình thật sự sẽ bị ép chết ở đây!

Lão Thái giám đưa mắt nhìn người phía sau, hai tên Thái giám to khỏe bước thẳng đến, kéo cô ra.

Nhưng ngay lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Trên mặt của những Thái giám lộ vẻ kinh ngạc, còn Tần Tranh thì mừng rỡ.

Cuối cùng cũng tới rồi!