Chương 1: Ngày đầu tiên mất nước (1)

Thành Biện Kinh bị đánh chiếm, Sở Quốc diệt vong.

Chốn Đông cung xưa kia phồn hoa là thế, mà nay chỉ còn lại một mảnh tiêu điều.

“Nương nương, thành bị phá rồi, người phải đi thôi.” Lão Thái giám đứng trước điện, tay cầm lụa trắng, giọng nói tuy cung kính nhưng thái độ lại vô cùng cương quyết.

Nhìn gương mặt già nua đầy những nếp nhăn, Tần Tranh hơi ngẩn người.

Cô xuyên không rồi sao?

Thấy Tần Tranh mãi không nói gì, lão Thái giám tưởng rằng cô không muốn, bèn tiếp tục thưa: “Bệ hạ có chỉ, chỉ cần là nữ nhân của hoàng thất đều phải tự vẫn đền nợ nước. Các cung phi và công chúa đã tự kết liễu rồi, Thái tử phi nương nương, người cũng lên đường đi thôi.”

Lão Thái giám vừa nói xong, Tần Tranh bắt đầu có chút ấn tượng.

Đây là tình tiết trong phần ngoại truyện của bộ ngôn tình cổ đại mà cô đọc mấy hôm trước, câu chuyện kể về nhân vật phản diện và người trong mộng chết yểu của hắn ta.

Vậy nên…

Cô đã xuyên vào sách, trở thành người trong mộng chết sớm của nhân vật phản diện - Thái tử phi của nước Sở ư?

Mắt Tần Tranh dần tối sầm lại.

Ở ngoại truyện, kết cục của Thái tử phi phải nói là thảm hơn cả chữ “thảm”!

Có thể nói, đối với Thái tử phi, xinh đẹp chính là một cái tội.

Vốn dĩ nàng là vị hôn thê của nhân vật phản diện Thẩm Ngạn Chi, nhưng chỉ vì có nhan sắc khuynh thành, nàng đã lọt vào mắt xanh của Thái tử và bị ép gả cho hắn.

Nỗi hận đoạt thê khiến Thẩm Ngạn Chi hận Hoàng gia đến tận xương tủy, là con cháu thế gia, hắn nắm giữ không ít bí mật quân đội, vì thế hắn đã âm thầm cấu kết với quân phản loạn để khởi nghĩa, chỉ một trận mà đánh tan nước Đại Sở.

Thẩm Ngạn Chi vốn muốn mượn cớ đất nước đã diệt vong, danh chính ngôn thuận giải cứu ý trung nhân, chẳng ngờ được rằng hắn đã đến chậm một bước. Sau khi thành bị phá, Sở Dương Đế liền ban tử cho tất cả nữ nhân trong hoàng thất, Thái tử phi cũng vì thế mà hương tiêu ngọc vẫn.^^

^^香消玉殒: ngọc tàn hoa héo, ý nói người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.

Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác Thái tử phi còn bị quân phản loạn làm nhơ nhuốc thanh danh, bọn chúng chỉ coi nàng như một công cụ chính trị khiến nước Sở suy tàn.

Suy cho cùng, Đại Sở đã có nền móng hàng trăm năm, chế độ chính trị mới mà quân phản loạn xây dựng nên lại không ổn định, thậm chí trong dân gian còn lưu truyền rằng người dựng nên Đại Sở - Vũ Gia Đế - là Võ Thần chuyển thế, ngài vẫn luôn bảo vệ cho nước Sở.

Để củng cố quyền lực, quân phản loạn vừa ngụy tạo tàng thư Ngư Đỗ nói rằng triều đình của mình mới là của thiên mệnh, vừa công khai những việc hoang đường mà triều đình trước kia đã làm, hủy hoại uy danh của nước Sở trong lòng bách tính.

Tin đồn Thái tử đoạt thê của quan thần cũng bị làm ầm ỹ lên, quân phản loạn biến Thái tử phi thành yêu phi họa quốc, thêu dệt chuyện nàng uống máu, ăn tim người, mê hoặc Thái tử hãm hại trung thần, Sở Quốc có một yêu phi như vậy, diệt vong là ý trời.

Thẩm Ngạn Chi đã ra sức ngăn cản nhưng quân phản loạn lại qua cầu rút ván, căn bản không coi hắn ra gì.

Tin đồn truyền ra, cứ như vậy, Thái tử phi gánh trên đầu cái danh hại nước, bị muôn dân chửi rủa.

Ớ pháp trường, quân phản loạn dùng roi đánh vào thi thể của Thái tử phi, chúng muốn dùng chuyện này để dịu lòng oán hận, đổi lấy sự ủng hộ của dân chúng.

Ngày đó, Thẩm Ngạn Chi ở ngay phía dưới đài hành pháp.

Trên đài, thi thể của Thái tử phi bị đánh, còn dưới đài, hắn bị quân lính ghì chặt xuống đất, cho dù đã giãy giụa đến gãy tay chân, bị thương khắp người, nhưng hắn vẫn không thể đến gần đài hành pháp.

Những người có mặt tại pháp trường hôm ấy đều nói hai mắt hắn đỏ ngầu, tựa như ác quỷ.

Từ đó trở đi, Thẩm Ngạn Chi đã thực sự biến thành ác quỷ sống giữa nhân gian.

Nơi hắn ở đều là địa ngục.

Hắn từng bước từng bước trở thành quyền thần, thành toán món nợ với những đại thần đã đề xướng ý kiến lan truyền tin đồn năm xưa, phế bỏ hoàng quyền, lại dung túng cho đám nịnh thần, khiến cho triều đình ngày càng trở nên thối nát.

Thẩm Ngạn Chi muốn hủy diệt vương triều mà hắn từng phò trợ. Đây là sự báo thù muộn màng của hắn.

Mỗi năm đến ngày giỗ Thái tử phi, máu của những người hắn giết có thể chảy từ pháp trường tới cổng chợ.

Trước kia khi đọc truyện, Tần Tranh cảm thấy kẻ phản diện điên rồ này vừa chung tình vừa quyến rũ, cô còn tốn hết cả một bịch khăn giấy vì khóc cho chuyện tình buồn của hắn và Thái tử phi.

Bây giờ bản thân xuyên thành Thái tử phi trong truyện, Tần Tranh càng muốn khóc.

Cô sắp bị ép chết rồi, ai đó hãy tới cứu cô đi!

Kiếp trước cô cũng chưa từng đào mộ tổ tiên của Ngọc Hoàng mà?

Một kĩ sư đi viện trợ tại châu Phi hiền lành tốt bụng như cô, chỉ mới ngủ một giấc trên chuyến bay trở về nước, tại sao vừa tỉnh dậy đã rơi vào bước đường cùng thế này?

Tần Tranh càng nghĩ càng cảm thấy buốt giá con tim.