Tại sao sau khi tỉnh dậy Thái tử lại bày ra vẻ mặt không nhận ra cô?
Đây là do trọng thương dẫn đến mất trí nhớ sao?
Tần Tranh cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình vô cùng bức bách, rõ ràng ánh mắt đó không có ác ý, nhưng so với cái nhìn của thống lĩnh cấm quân lúc trước càng khiến cô nổi da gà hơn.
Cô đang nghĩ xem có nên nói gì đó hay không thì đột nhiên thấy Thái tử nhíu mày, ôm đầu, dường như hắn rất đau đớn.
Tần Tranh cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc tranh thủ lúc hắn đang yếu ớt mà bỏ chạy, có điều ngoài cửa đâu đâu cũng có cấm quân canh giữ, bây giờ cô đi ra ngoài chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.
Huống hồ trước mắt vị Thái tử chỉ dùng một sợi tơ vàng đã có thể đâm xuyên qua gáy thống lĩnh cấm quân, Tần Tranh cũng không dám tùy tiện bỏ chạy, lỡ như vừa xoay người, sợi tơ vàng còn lại trên tay hắn lại trực tiếp đâm qua gáy cô thì sao?
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Tần Tranh đã cân nhắc được thiệt hơn.
Thôi thì cố nhẫn nhục thêm một lát nữa vậy!
Cô tiến lên một bước, bày ra dáng vẻ quan tâm hắn: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Có lẽ là cơn đau đầu của Thái tử đã qua, hắn nhìn Tần Tranh, không biết vì sao vẻ mặt bỗng trở nên kỳ lạ: “Không sao”
Giọng nói khàn khàn nhưng lại trầm ấm dễ nghe.
Hắn liếc nhìn những thi thể nằm ngổn ngang trong điện, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Tranh nhìn theo ánh mắt của hắn, đang định trả lời thì chợt nghĩ đến việc Thái tử phi là một cô gái khuê các, bỗng nhiên trải qua cảnh đầy máu tanh như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Vì thế cô cố nặn ra một chút nước mắt, giọng trở nên nức nở:
“Điện hạ, thời gian người hôn mê, thành bị phá, phản quân chuẩn bị tiến vào cung! Vậy mà tên Thống lĩnh cấm quân lòng lang dạ thú lại nổi lên dã tâm tạo phản! May là điện hạ tỉnh lại, cứu được thần thiếp, hiện giờ bên ngoài vẫn còn cấm quân canh giữ…”
Cô tự cho rằng mình có trình độ diễn xuất đỉnh cao, nào ngờ Thái tử thấy cô khóc lóc gượng gạo thì vẻ mặt càng cổ quái hơn.
Tần Tranh không biết là vấn đề nằm ở đâu, nhìn thấy Thái tử muốn đứng dậy liền đưa tay ra đỡ.
Nhưng Thái tử lại lạnh lùng tránh né tay cô, tự mình bám vào thành giường cố gắng đứng lên.
Tần Tranh hơi sửng sốt, trong sách không miêu tả Thái tử nhiều lắm, chỉ nói rằng hắn là một kẻ háo sắc.
Nhưng xem ra Thái tử đối với cô có vẻ hơi lạnh nhạt?
Tần Tranh chưa kịp suy nghĩ nhiều thì ngoài điện đột nhiên có tiếng ầm ỹ, âm thanh chém giết vang trời.
Cô run giọng nói: “Chắc là quân phản loạn đã đánh tới đây rồi!”
Cô bạo gan chạy đến cửa, dùng ngón tay chọc một cái lỗ trên giấy dán trên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy cảnh tượng chém giết giữa cấm quân với phản quân.
Thống lĩnh cấm quân còn chưa kịp liên hệ với phản quân bên kia, vì thế chúng cho rằng cấm quân ở đây là để bảo vệ Thái tử, hai bên vừa đối mặt đã vung kiếm chém loạn xạ.
Thật ra Tần Tranh cũng không đến mức to gan như vậy, chỉ là cô muốn xác nhận xem lần này có phải là người của Thẩm Ngạn Chi đến hay không.
Nhưng không phải, dẫn đầu đám phản quân là một tên mặt mày hung dữ, hắn chỉ vung rìu một cái đã chém một cấm quân chắn ngang thành hai khúc.
Dạ dày Tần Tranh cuộn lên từng đợt, cô không dám nhìn nữa, vội vàng chạy trở lại: “Điện hạ, phản quân và cấm quân đang đánh nhau rồi, để thần thiếp yểm hộ người chạy trốn!”
Không thể trông cậy vào Thẩm Ngạn Chi được nữa, cô cố ý nói như vậy là muốn lợi dụng vị Thái tử võ công cao cường này bảo vệ mình lúc chạy trốn.
Lại thấy Thái tử giơ tay lên lật đổ khung đèn bằng đồng bên cạnh, dầu đèn văng đầy xuống đất, bấc đèn nhanh chóng bắt lửa cháy bùng lên, ngọn lửa lan đến màn giường, trong nháy mắt đã bốc cao lên tận xà nhà.
Hắn nhìn Tần Tranh một cái, trầm giọng dặn dò: “ Cởi y phục của thái giám ra rồi mặc vào.”
Tần Tranh biết nếu mình rơi vào tay phản quân chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, lúc này đổi y phục của thái giám chạy trốn, dù sao cũng thuận tiện hơn là mặc một thân hoa phục.
Con người ở thời điểm sinh tử quả nhiên có thể vượt qua rất nhiều nỗi sợ.
Lúc nãy Tần Tranh nhìn thấy cảnh giết người còn sợ hãi tới mức tay chân nhũn ra, nhưng hiện tại vì sinh tồn, cô đã có thể nén sự ghê tởm, đi cởi áo khoác ngoài của một tên tiểu thái giám.
Cô cởi cung trang hoa lệ ra, mặc áo khoác dính máu của tiểu thái giám lên bằng tốc độ tia chớp, động tác vô cùng dứt khoát.
Dù sao thì Tần Tranh cũng không phải người cổ đại, mà bên trong cung trang còn có áo gấm, hơn nữa Thái tử là phu quân trên danh nghĩa của cô, trước thời khắc sinh tử, cô căn bản không nghĩ đến việc né tránh.
Ngược lại với cô, khi thay quần áo, không biết là cố ý hay vô tình mà Thái tử lại quay lưng lại, lấy một bộ xiêm y thái giám khác mặc vào.
Thời gian rất gấp rút, Tần Tranh thay xong quần áo liền vội vàng rút vài cái trang sức trâm cài trên đầu mình ném đi, cái gì có thể ném cô đều ném hết, chỉ giữ lại mấy cây trâm vàng nặng trĩu nhét vào ống tay áo.
Cô không vấn kiểu tóc của người cổ đại mà búi củ tỏi, sau đó lấy mũ của thái giám đội lên, lại bôi lên mặt thêm hai vết máu, lúc này đừng nói đến xinh đẹp, dáng vẻ của cô bây giờ không dọa chết người đã coi như may mắn lắm rồi.
Thái tử thay xiêm y xong quay đầu lại, nhìn thấy hình tượng này của cô, đáy mắt xẹt qua một tia không ngờ, có vẻ như hắn cảm thấy lúc quan trọng cô cũng rất lanh lợi.