Chương 41: Chăm sóc

Long Linh đem anh ta kéo vào phòng cô ta, khi anh ta suy đoán ác ý về cô ta, cô ta lại yêu cầu nhân viên phục vụ đưa trà giải rượu tới, chăm sóc anh ta chu đáo cả đêm không một chút làm loạn. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, anh ta phát hiện Long Linh đã rời đi rồi, cũng không có nhắc tới chuyện này với ai, một chút ý tứ tranh công cũng không có.

Mấy ngày tiếp theo anh ta không thể kiềm chế được mà tìm hiểu thêm về Long Linh, càng hiểu càng cảm thấy cô ta rất tốt, cô ta đồng tình và quan tâm đến những người trước cổng trường học, bất cứ ai nhờ cô ta giúp đỡ cô ta đều sẽ cố gắng giúp đỡ, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của cô ta có một trái tim hiền lành nhiệt tình, trước đây là bọn họ có hiểu lầm với cô ta.

-------------

Cảnh Bội vừa đi vừa nhìn một con chó con đi sát theo Ôn Vũ Huyền mà nói chuyện líu ríu, thầy giáo Ôn thì cao lớn, Đường Tiếu Tiếu thì thấp lùn, sau đó nhìn Đường Tiếu Tiếu cố gắng giữ khoảng cách với cô, Ôn Vũ Huyền - người gần đến trên bãi cỏ, trên mặt anh ta tràn đầy bất đắc dĩ, tựa như có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong lòng anh ta.

Vì vậy sau khi đưa Cảnh Bội trở lại cột câu hỏi, anh ta đã lập tức kiếm cớ rời đi.

Đường Tiếu Tiếu có chút chán nản, thất vọng mím môi, nhìn thấy Cảnh Bội đang nhìn mình, cô ấy lập đứng đứng lên cảnh cáo: "Tôi biết rõ thầy giáo Ôn rất hấp dẫn, nhưng đừng tưởng rằng thầy Ôn dịu dàng liền cho rằng thấy ấy thích cô, thầy ấy đối với mỗi học sinh đều rất rất dịu dàng! Không được thích thầy ấy. Thầy giáo Ôn là của tôi! Hiểu không?"

Cảnh Bội nhìn chằm chằm Đường Tiếu Tiếu, nhìn về phía đỉnh đầu cô ấy, cũng không có hai cái tai thỏ dài, nếu không cô đã muốn túm lấy đôi tai thỏ của cô ấy mà xách lên.

Cảnh Bội: "Vậy sao? Thế nhưng tôi nghe nói thầy Ôn đã có bạn gái rồi."

"Không có! Thầy Ôn chỉ cảm thấy tôi vẫn còn nhỏ mới cố ý nói như vậy!" Đường Tiếu Tiếu nổi giận nói: "Đợi khi tôi tốt nghiệp, thầy ấy sẽ không như thế này!"

"Có khi nào thầy giáo Ôn thật sự không thích cô, hoặc là đã có bạn gái?" Cảnh Bội lại nói.

Đường Tiếu Tiếu tức giận đến hai má đỏ bừng, "Cô bị làm sao vậy, không hiểu tiếng người hả! Tôi nói, thầy Ôn không có bạn gái! Cô vừa mới tới đây thì biết cái gì chứ! Tức chết tôi rồi, cái người này bị làm sao vậy, chỉ cần nói những gì tôi muốn nghe thôi!"

Đường Tiếu Tiếu hất tóc đuôi ngựa và giận dữ bước đi, Cảnh Bội linh hoạt uốn cong người để tránh đuôi tóc đánh trúng.

Cảnh Bội nhíu mày, làm gì có lời cô ấy không thích nghe, ở căn tin không phải cô nói những lời cô ấy thích nghe nhất sao?

Quay người đi về cột câu hỏi, trên cột đã có sẵn câu hỏi mới, Cảnh Bội xem xét, lập tức có hứng thú. Quả nhiên đi ăn một bữa cơm rồi quay lại là chính xác, hiện tại câu hỏi đã thú vị hơn rất nhiều.

Đường Tiếu Tiếu tức giận bước đến khu vực nghỉ ngơi, bạn gái cái gì chứ, Ôn Vũ Huyền chia tay người yêu cũ đã nhiều năm, hiện tại vẫn độc thân, sống một mình, chỉ khi cự tuyệt lời tỏ tình của cô, mới nghe thấy người bạn gái kia xuất hiện từ miệng anh ta, người bạn gái Tiết Định Ngạc này, chỉ tồn tại để từ chối cô ấy thôi.

Chờ đã, làm sao Long Cẩm biết được chuyện này? Cô ấy cũng chưa từng nói với người khác về người bạn gái Tiết Định Ngạc của Ôn Vũ Huyền, mà thầy giáo Ôn cũng không có nói với người khác ngoại trừ cô ấy, đến Hiệu trưởng cũng cho rằng anh ta độc thân.