Chương 42: Cuộc chiến kiếm điểm

Cuộc chiến giữa Cảnh Bội và các giáo viên tiếp tục kéo dài thêm một buổi chiều nữa, quần chúng ăn dưa tụ tập hết đợt này đến đợt khác. Các giáo viên cũng thay đổi quy tắc cho mỗi câu hỏi 20 điểm. Ban đầu cần có hai câu hỏi để chứng minh không có gian lận, nhưng là tình huống hiện tại của Cảnh Bội đã không cần phải chứng minh, đã không cần phải làm hai câu hỏi cùng dạng.

Đợi khi Hiệu trưởng phản ứng rằng Cảnh Bội đang lợi dụng sơ hở trong nội quy trường, nếu tùy ý cô thêm điểm, cô liền muốn trực tiếp tốt nghiệp Học viện 12 con giáp, vội vàng đi ra ngăn lại.

Tuy nhiên vào lúc này Cảnh Bội đã làm đủ câu hỏi thêm điểm, các giáo viên cũng đều mệt mỏi muốn quỳ gối trong phòng làm việc rồi. Mà các giáo viên Khoa học xã hội có chút bất bình.

"Vì sao lại không làm câu hỏi của chúng ta?"

"Em ấy khẳng định là học lệch rất nghiêm trọng, về sau nhất định phải theo dõi em ấy nhiều hơn mới được."

"Phải cho em ấy biết sự lãng mạn của văn học!"

Hệ thống điểm tích lũy của Học viện 12 con giáp thực sự rất hoàn thiện, cho phép học sinh chủ đồng cùng bị động phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ cùng lao động. Họ đương nhiên biết về những sơ hở trong nội quy, nhưng họ không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày nào đó những sơ hở như vậy sẽ được lợi dụng.

"Em chắc chắn muốn lên lớp bảy?" Hiệu trưởng là một người phụ nữ, nhìn qua như tối đa là bốn mươi tuổi, tóc xoăn, ăn mặc công sở, cánh tay trái bằng thép và đeo kính gọng đỏ, nhìn chằm chằm Cảnh Bội một cách nghiêm túc.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Cảnh Bội, cô ấy liền đóng dấu, vì vậy việc Cảnh Bội được nhận vào lớp bảy của Học viện 12 con giáp là điều chắc chắn.

"Căn cứ vào các phương diện của em mà đáng giá, lớp em muốn vào là lớp bảy, giáo viên chủ nhiệm của lớp là Ôn Vũ Huyền."

Cảnh Bội vui sướng mà cười cong mắt: "Vâng."

---------

Vân Cẩm Châu, trụ sở của Phán quyết ty.

Ngày hôm nay, Mộ Văn Tinh bởi vì gây chia rẽ giữa hai đại gia tộc khai chiến, ngược đãi trẻ em nên bị kết án ngồi tù 5 năm, Mộ Văn Nguyệt với tư cách là đồng phạm, bị kết án 3 năm 6 tháng.

Khi hai người sắp bị mang đến ngục giam, Bạch Tâm Nhiên vội vã đến gặp bọn họ trước khi họ lên xe.

Mộ Văn Nguyệt đứng sang bên cạnh, nhìn anh trai cùng người phụ nữ mà cô ta chưa bao giờ gọi là chị dâu kia, hai người cúi xuống ký nhiều tài liệu khác nhau trên thân xe.

Bạch Tâm Nhiên đem thỏa thuận ly hôn thu lại, cụp mắt xuống, giọng bình tĩnh nói: "Đã đến lúc nên trả hết nợ nần rồi, chúng ta đã giải quyết xong rồi."

Mộ Văn Tinh cũng bình tĩnh nói: "Ừ."

"Tôi sẽ không nói với Miểu Miểu về anh, tôi sẽ nói rằng anh đã chết rồi, tôi cũng sẽ tìm cho con bé một người cha mới, về sau anh ra tù rồi, cũng đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa, và đừng bao giờ bước chân vào Trường Hải Châu."

"...Được."

Bạch Tâm Nhiên siết chặt tài liệu trong tay, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh ta, "Chúc anh may mắn, chúng ta ... sẽ vĩnh viễn không gặp lại."

Bạch Tâm Nhiên kiên quyết quay người bỏ đi, mặc dù trong lúc đó mắt cô ấy đã ngấn lệ, nhưng cô ấy cũng không dừng lại.

Mộ Văn Nguyệt nhìn anh trai của mình vẫn chăm chú nhìn bóng lưng của Bạch Tâm Nhiên, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống, cô ta không kìm được mà vành mắt ửng đỏ.