Chương 35: Nữ Nhân Ngu Ngốc

Tiểu Hắc thấy Tiểu Hoa hiếu học thé nên rất là hăng hái nhiệt tình mà chỉ dạy cho nàng. Hai người đương lúc học thì Tiểu Hoa vô ý ho khục khục vài tiếng.

Rồi nàng hỏi:

- Tiểu Hắc ân công có khát không? Từ nãy đến giờ Tiểu Hắc cũng nói nhiều rồi, hay là để tiểu nữ lấy trà cho nhé. Vừa hay Lưu cô nương cũng vừa tặng tiểu nữ một giỏ Đan Mộc Thảo có tác dụng tĩnh thần rất tốt.

Tiểu Hắc nghe thế thì bất giác sờ vào cỗ của mình. Hắn cảm thấy đúng là bản thân nói có chút nhiều, miệng cũng có chút khô nên đáp:

- Vậy thì cho ta một chén nữa nhé. Mà chén nguội thôi, ta không thích uống trà nóng.

Tiểu Hoa nở một nụ cười nhẹ nói:

- Chuyện này tiểu nữ đã biết rồi, chỉ tiếc là Lưu cô nương đã đi ngủ, không thể làm phiền cô nương được.

Nghe thế Tiểu Hắc có chút ngờ ngợ. Rõ ràng chính hắn không thích trà nóng cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng sở thích uống trà đá chỉ có người hiện đại có tủ lạnh mới phát triển ra được, ngoại trừ Lưu Long Luyên ra thì hắn cũng không kể cho ai nghe về cái sở thích hiện đại này của mình. Thế mà Tiểu Hoa bây giờ lại biết. Điều này khiến cho hắn có chút ngờ ngợ lo âu.

Nhưng Tiểu Hắc cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười khịch một cái tự trấn an bản thân mình. Tiểu Hoa tuy quá khứ có chút khốn đốn, nhưng cũng không quá mức thóa mạ nhân cách như là Lưu Long Luyên. Với lại Lưu Long Luyên theo nghiên cứu của hắn thì sỡ hữu thiên chất được gọi là Vạn Sát Chi Tâm, khả năng chém giết, chiến đấu vượt xa người bình thường, thế nên việc nàng giữ một tư tưởng chém giết đến bệnh hoạn như thế cũng chỉ là việc thông thường mà thôi.

Tiểu Hoa không thể nào...

Chính vì cái suy nghĩ loại trừ thiển cận đấy, lại một lần nữa đẩy Tiểu Hắc hắn vào trong hung hiểm.

Tiểu Hoa khi này pha trong hai chén trà, tay cầm một cái khay tươi cười bước ra dặt nó lên bàn mời gọi Tiểu Hắc.

Nàng nói:

- Tiểu Hắc, tiểu nữ pha xong trà rồi đây.

Trà vừa đặt xuống, Tiểu Ắc đã cảm nhận rõ mùi hương êm dịu tỏa ra từ bên trong nó. Tiểu Hắc thầm nói quả nhiên không hổ danh là trà thượng phẩm, đến cả mùi hương cũng khiến cho cơ thể hắn đã cảm thấy khoang khoái như thế rồi. Chỉ tiếc là Long Luyên tỷ tuyệt vời kia của hắn không cho hắn chút trà này để hắn bán lấy tiền mua đạn, nếu cho thì chắc là chén trà này càng hoàn mỹ hơn nữa.

Tiểu Hoa ngồi xuống trước mặt hắn, cầm chén tà nóng của mình lên thổi phù phù vài cái cho bớt nóng, rồi nhấp một ngụm nhỏ. Hai má của nàng hồng lên, cả cơ thể được một dòng nước nóng xối qua liền khoang khoái mà run rẩy, y phục thì thấm đẫm mồ hôi, âm độc lâu ngày tích tụ trong nội thể.

Tiểu Hoa cười tươi một cái nói:

- Trà này thật ngon.

Tiểu Hắc nhìn thấy thế thì hoàn toàn tin tưởng. Hắn cầm chén trà lên, uống một ngụm hết sạch, chỉ còn mỗi cặn trà phía bên trong.

Uống xong, hắn lấy tay quệt qua miệng một cái rồi nói:

- Trà ngon, quả thực đúng là trà ngon. Ước gì Long Luyên tỷ cũng cho ta một chút ít nhỉ. Chắc là dạo gần đây ta không làm tỷ ấy hài lòng một vài chuyện nên mới bị cắt tiền đây mà. Ây dà... Đúng là khổ chết mất thôi.

Rồi hắn quay qua nói với Tiểu Hoa:

- Được rồi, chúng ta học tiếp nào. Để ta giúp cô nương hình dung vài loại thảo dược được ghi trong Bách Hoa Điển này nhé.

Tiểu Hoa cười nhẹ một cái, đầy dễ thương nói:

- Vâng.

Tiểu Hắc không nghi ngờ gì mà tiếp tục hỡi sách ra để mà ghi chép. Hoàn toàn không để ý cái nét mặt rạng lữ kia của Tiểu Hoa biến đổi, trở thành một nụ cười đầy âm hiểm, đằng đằng mưu kế.

Tiểu Hắc giữ vững tin thần mà một người lái đò trẻ tuổi, dẫn dắt người đi đò là Tiểu Hoa đến bến bờ bên kia của tri thức... Nhưng mà chuyện này hình như bắt đầu đi lệch hướng rồi.

Mặc dù Tiểu Hoa chỉ mới tiếp xúc với giới tu luyện gần đây mà thôi, thế nhưng không hiểu kiểu gì mà khả năng ghi nhớ, học hỏi, cùng với tư duy của nàng vượt xa xa Tiểu Hắc hắn, vốn cũng không phải là người thuộc dạng tồi tệ gì, nằm trong bảng mười người học thuật cao nhất của Lưu Hà Phái. Nàng ta đúng là loại thuộc dạng hệt như Lưu Long Luyên, nói một hiểu mười, suy tra trăm ngàn, so với đám người ngoài hành tinh trước kia của hắn còn bá đạo hơn gấp trăm ngàn lần.

Thế nên chỉ sao khoảng chừng một canh giờ thì người lái đò không chỉ còn một, mà là hai. Tiểu Hoa thế mà ngồi đàm luận với hắn về vấn đề võ đạo.

Tiểu Hoa nói:

- Theo tiểu nữ võ đạo cũng không nhất thiết là phải gây ra sát thương, mà chỉ đơn giản là những động tác giúp cơ thể chúng ta vận độn mà thôi. Bởi vì khi vận động linh khí cũng vận động, như thế chúng ta chỉ vô tình là khám phá ra được võ kỹ mà thôi...

Tiểu Hắc nghe xong thì hệt như thạch hầu nghe phải khẩn cô nhi chú, đau đầu mà ngã gục xuống bàn, hắn nói:

- Luận về võ đạo ta chịu thua, ta chịu thua. Cái phần luận đạo này ta chiếm phần thấp nhất trong phần thi lý thuyết đấy. Tha cho ta đi...

Tiểu HOa nghe thế cười khúc khích, nói:

- Vậy Tiểu Hắc với tiểu nữ giống nhau rồi, tiểu nữ cũng thấy bản thân mình cũng không thích hợp với việc luận võ đạo cho lắm...

Tiểu Hắc mệt mỏi ngước mắt lên nhìn Tiểu HOa đang tươi cười trước mặt mà nói:

- Ây dà, không thích hợp, không thích hợp. Đây không phải là trêu tức lão sư đây đấy sao. Nếu không thích hợp thì làm sao có thể luận được sâu như thế, rõ ràng đây cô nương chính là có thiên phú.

Tiểu Hoa đáp:

- Chỉ là chút kiến thức trong sách vở để mà suy ra mà thôi, cồn không phải bản thân mình đúc kết thành. Thân thể của tiểu nữ ốm yếu, lại có tật về mắt, e rằng cả đười này dù có tu luyện kể cả trong mộng đi chăng nữa cũng không cách nào hiểu rõ được võ đạo được.

Tiểu Hắc nghe thế thì im lặng không đáp. Với tư chất của nàng thì việc làm bị thịt đánh đầu như hắn cùng với Lưu Long Luyên thì quả thực quá mức lãng phí rồi. Nếu không phả vì hắn không biết được bí pháp tu tiên thì từ lâu hắn đã truyền dạy kiến thức tu luyện cho nàng rồi.

Hắn đứng dậy, cảm thấy bản thân mình tối hôm nay đã dành đủ thời gian cho Tiểu Hoa, định về mà ngủ đến sáng, để tránh sự nghi ngờ của Lưu Long Luyên. Không phải vì chuyện, mà là chỉ cần đại sư tỷ kiêm phú bà của Tiểu Hắc biết được chuyện này thì dù cho Tiểu Hắc hắn có thông thạo 72 cách bẫy người, cũng không cách nào tránh được kết cục thịt nát xương tan. Trên đời này nếu cơn ghen tức của phụ nữ mà đứng thứ hai, dù là chết trong bãi rác cũng không dám nhận thứ nhất.

Nhưng khi vừa đứng dậy hắn cảm thấy đầu óc mình choáng váng quay cuồng, hệt như mới vừa đứng tại chỗ quay năm trăm vòng vậy. Thân thể của hắn cứ như thế mà chao đảo, lảo đảo ngã về phía sau. Tiểu Hoa cũng vừa lúc đứng đằng sau đưa tiễn hắn trở về, mà đoán được.

Trong những lúc trí óc mơ hồ như thế, ký ức cuối cùng mà Tiểu Hắc nhớ được trước khi ngất đi hoàn toàn đó là lời hỏi thăm đầy sự lo lắng của Tiểu Hoa:

- Tiểu Hắc ân công, Tiểu Hắc có sao thế? Đừng làm tiểu nữ sợ, đừng mà... Này... Tinh lại đi.... Lưu cô nương! Lưu cô nương,....

Sao đó hắn hoàn toàn ngất đi, đoạn ký ức từ đó về sau liền bị ngắt quãng, không thể tiếp tục được nữa.

Tiểu Hắc sau khi ngã vào trong lòng tay mình thì Tiểu Hoa cũng không vội vàng mà la lớn nữa. Nàng nhẹ nhàng khoác tay hắn qua vai mình, dìu lên giường, sau đó bước đến, đóng cửa sổ cùng với của chính lại, không những thế còn cẩn thận phủ thêm một lớp rèm dày cợm, đến nỗi cả ánh sáng của mặt trăng trên cao cũng không chíu vào bên trong được.

Mặc dù chỉ là một kế hoạch mới nghĩ ra tức thì mà thôi. Nhưng Tiểu Hoa lại thực hiện nó vô cùng chỉnh chu, đến cả đoạn ký ức gọi lớn tên Lưu Long Luyên kia của nàng cũng thực hiện vô cùng chuẩn xác, vừa khiến cho Tiểu Hắc lầm tưởng, lại không làm cho Lưu Long Luyên tỉnh giấc.

Kỹ năng nói của nàng cũng thật sự quá đỉnh.

Sau khi cá đã vào rổ. Tiểu Hoa cũng không vội mà bắt ngay, mà lại sử dụng kiến thức y thuật của mình mà thận trọng mà bắt lấy bát mạch của Tiểu Hắc. Khi xác thực hắn đã chìm vào trong hôn mê, nàng mới yên tâm mà thực bện kế hoạch của mình được.

Tiểu Hoa dùng tay của minh sờ khắp người của Tiểu Hắc, dần dần cởi từng lớp y phục trên người hắn ra.

Nàng nói:

- Mặc dù từ trước đến giờ ân công đã không ít lần ôm lấy tiểu nữ, nhưng đây là lần đầu tiên mà tiểu nữ cảm nhận được cơ thể trần trụi của ân công. Nó thật cứng cáp ~~~ Ah~~~ không những thế mà lại còn ấm áp nữa....

Tiểu Hoa không kìm được ham muốn, tò mò của bản thân mà quỳ xuống kế bên cạnh Tiểu Hắc, há cái miệng tươi hồng nhỏ xinh của mình ra, mà liếm lấy thân thể của hắn hệt như là một viên kẹo cứng.

Sau khi quết lên thân thể của Tiểu Hắc bằng một màn nước bọt của mình mình, Tiểu Hoa loạng choạng bước lên, nằm kế bên hắn. Nàng vòng tay, ôm lấy thân thể của Tiểu Hắc. Hơi ấm tỏa ra từ người hắn, xuyên qua cơ thể nàng, tạo cho nàng một cảm giác an toàn ấm áp.

Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của Tiểu Hắc mà so sánh. Thật kỳ lạ, dù rằng hai người còn chưa cách nhau đến một năm tuổi, mà bàn tay của hắn lại thật to lớn, chai sạn khi so với bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Nàng nói:

- Bàn tay của Tiểu Hắc thật là to lớn quá đi ~~~~ Ước gì tối nào cũng được nắm lấy tay hắn thì thật tốt biết mấy... Nhưng mà ả đàn bà kia thực sự quá mạnh, mình không thể nào kháng cự lại được...

- Hay là.... Chặt tay của Tiểu Hắc nhỉ? Chỉ cần bàn tay này của ân công mà thôi, thì hắn đêm mình đều được ân công dỗ dành như ngày hôm nay rồi ~~~~

- Không.... Không được.... Sao mình lại có suy nghĩ đó được cơ chứ. Dù rằng mình thật sự muốn nắm tay ân công mỗi tối, được ân công ôm ấp vào trong lòng, nhưng cũng không làm như thế được. Như thế là lấy oán báo ân....

- À đúng rồi, trước kia ân công từ chỉ dạy mình vài phương pháp đúc tượng.... Hay là lần này thử áp dụng xem.

Tiểu Hoa nghĩ rồi lậy tức chạy đi chuẩn bị một đống đồ đạc. Nàng cuối cùng pha ra một hỗn hợp sền sệt hệt như là nước cốt đặc, sau đấy cầm lấy tay Tiểu Hắc nhúng vào bên trong, hỗn hợp đặc quánh kia bắt đầu đông lại, nàng rút tay Tiểu Hắc ra, tạo thành phía bên trong là một khoảng không hệt như tay của hắn.

Tiểu Hoa loay hoay đổ thêm một thứ dịch màu trắng vào phía bên trong cái xô kia, đợi nó đông cứng lại, thì nàng gỡ cái lớp mền phía bên ngoài ra, để lộ ra một bàn tay Tiểu Hắc được làm từ thạch cao.

Nàng cầm lấy bàn tay thạch cao mà bản thân vừa mới tạo thành. Quả thực kích thước, vân tay, tất thảy đều y hệt, nhưng chỉ có điều là cái bàn tay này chỉ có hình dáng của Tiểu Hắc mà thôi, khi nắm lấy cũng không mang cho nàng cái cảm giác ấm áp kia.

Nhưng như thế cũng được, Tiểu Hoa cười nhẹ một cái đầy thỏa mãn, sờ sẩm thành phẩm do chính mình tạo nên.

Đúc bàn tay Tiểu Hắc bằng thạc cao xong, nàng lại biến thành một con mèo nhỏ, chui rút vào bên cạnh hắn, ôm lấy, rờ rẫm thân thể của Tiểu Hắc.

Vừa sờ, nàng vừa cười đầy phấn khích:

- Thân thể của Tiểu Hắc ân công là của tiểu nữ! Ân công... Hãy ôm tiểu nữ đi.... Tiểu nữ kỳ thực rất thíc ân công ôm lấy tiểu nữ vào trong lòng đấy ~~~~

Nhưng sờ thôi đối vói thú tính của Tiểu Hoa còn chưa đủ. Nàng nhẹ nhàng há miệng mình ra, cắn lấy thân hể của hắn, để lại từng vết răng đỏ chót trên đấy, xem như đánh giấu chủ quyền của mình.

Nàng thích thú nói:

- Để xem ả đàn bà kia còn dám làm gì nữa. Những dấu răng này chính là minh chứng lương duyên....

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì nàng đã sờ được vết thương trước kia do Lưu Long Luyên gây ra đối với Tiểu Hắc. Vừa nhận ra vết thương kỳ lạ, thì những hình ảnh từ cái quá trình kia lập tức chảy vào đầu của Tiểu Hoa.

Chứng kiến cảnh tượng đó, khuôn mặt Tiểu Hoa trầm lại, tràn đầy sát ý nguy hiểm.

Nàng lẩm bẩm nói:

- Khốn khiếp, thế mà ả thân là sư tỷ mà dám làm tổn thương ân công, sư đệ của mình. Được lắm, được lắm... Về sau mình nhất định sẽ phải khiến ả trả giá!

...

Tiểu Hắc mơ hồ tỉnh dậy thì đã thấy Tiểu Hoa vẫn còn đang hốt hoảng nhìn mình.

Cảm nhận được sự chuyển động của hắn trên bàn tay của mình,m Tiểu Hoa liền nói lớn:

- Tiểu Hắc, Tiểu Hắc tỉnh rồi sau?

Tiểu Hắc sau khi trúng dược cung chưa hồi phục hoàn toàn, đầu óc vẫn còn cực kỳ choáng váng. Thế nên hắn ôm lấy đầu hỏi:

- Tiểu Hoa cô nương à? Tối hôm qua xảy ra chuyện gi thế?

Tiểu Hoa nhẹ giọng nói:

- Tối qua... Tối qua tiểu nữ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ là lúc tiểu nữ định tiễn Tiểu Hắc ra khoi cửa thì bất ngờ bị Tiểu Hắc đè trúng....

Tiểu Hắc nghe thế thì sờ vào gáy của mình, nói:

- Vậy à, vậy thì không thể trách cô nương được rồi.

Rồi hắn chửi thầm:

- Chó tha gà mổ cái tên nào dám chơi phi tiêu với ông. Ông đây sống tích đức thiện lành, làm quái gì có gây thù chuốc oán với ai bao giờ!

...

Từ phía sâu bên trong của Nhất Thịnh Sơn, Diệp Vân Lâm sau một hồi chém giết một đống ma thú cuối cùng mở ra được một con đường máu mà chạy trốn được.

Hắn ngồi lại một gốc cây khô, lấy lương khô của mình ra ăn. Nhưng chưa kịp ăn thì đã hắc xì một tiếng thật là to, thế là vô tình đánh động thêm một đám ma thú đang say giấc nữa.

Diệp Vân Lâm thấy mấy con ma thú mắt đỏ bừng bừng như đốm lửa, chạy ầm ầm muốn nứt cả đất đến chỗ mĩnh thì vội cuốn lấy lương khô cùng thanh Huyền Long Đao của mình mà chạy trối chết.

Hắn nói:

- Ta nguyền rủa cái tên nào vừa nhắc đến ta ah!!!!!

...

Tiểu Hắc cũng không dám để chuyện này ở trong lòng một mình. Sau khi dùng bữa sáng xong, hắn liền thuật lại với Lưu Long Luyên. Nghe xong chuyện, Lưu Long Luyên cũng không hề nghi ngờ gì Tiểu Ho, mà trực tiếp đoán rằng là người của Liêu Đăng trả thù hắn.

Nghe thấy nhận định của đại sư tỷ mình, Tiểu Hắc cũng gật gù mà đồng tình. Quả thực từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ở trong Lưu Hà phái, chưa từng gây chuyện với ai, duy nhất chỉ có cứu Tiểu Hoa từ tay của tên Liên Đăng kia mới gây chuyện mà thôi.

Lưu Long Luyên tức giận đập bàn một rầm, nói:

- Tức chết đi được. Đáng lý ra tỷ nên mạnh tay hơn, đánh tên đó tàn phế cả người, cho hắn thành một cây củ cải!

Tiểu Hắc cười gượng nói:

- Long Luyên tỷ bớt nóng, bớt nóng... Giờ chỉ với hai người chúng ta thì e rằng địch lại cả mộ thế lực có chút hơi khó rồi.

Lưu Long Luyên hừ lạnh tiếng, nhìn hắn với ánh mắt trìu mến, đầy trêu đùa nói:

- Bộ đệ nghi ngờ khả năng của tỷ hay sao?

Tiểu Hắc cười gượng, nói:

- Đương nhiên là không rồi. Long Luyên tỷ võ công cái thế, lấy một trăm, làm sao đệ dám nghi ngờ khả năng của tỷ được cơ chứ?

Lưu Long Luyên nhíu mài, khẽ bất mãn nói:

- Một địch trăm, quá ít rồi đấy. Thì ra trong mắt đệ, tỷ luôn kém cỏi như thế à. Vậy thì trưa nay, để tỷ chứng minh MÌNH LỢI HẠI NHƯ THẾ NÀO HA?

Nghe thấy những lời nói nhấn mạnh kia của Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc giật mình, da gà da vịt gì đều dựng đứng lên tất thảy. Một khi mà nữ nhân mặc lam y trước mặt hắn nói thế thì mười phần hết chín là hắn sẽ bị nàng đem ra thể hiện sức mạnh của mình. Tiểu Hắc kỳ thực không muốn cái điều kinh khủng đấy xảy ra với mình.

Thế nên hắn xin khiếu:

- Long Luyên tỷ lợi hại, Long Luyên tỷ vô địch thiên hạ, lấy một địch cả thiên hạ. Chỉ là đệ có mắt như mù, không thể nhìn ra được khả năng toàn diện của tỷ.

Lưu Long Luyên nghe thế thì nhéo mũi của hắn một cái,m hài lòng nói:

- Lúc nào cũng chỉ biết lẽo mép như thế.

Tiểu Hoa đứng bên cạnh nghe xong chuyện liền mỉm cười đầy mãn nguyện, nghĩ:

- Thì ra chất dinh dưỡng của con ả kia không dồn lên trên mà dồn xuống phía dưới rồi. Ha ha... Thật đáng tiếc.

...

Lúc cả ba người đang cùng nhau ăn uống trò chuyện, cùng tu luyện thì lúc nào Lưu Bảo Thắng đã dẫn Thiên Bảo là Tai Ách Thần Nhân trước kia bắt đầu gi giải quyết vài chuyện của riêng mình.

Công Vân Tôn vốn là một trong cựu hộ pháp trước kia của Lưu gia, rất nổi tiếng ở cái vùng Nam Dương này. Mặc dù hắn đã nghỉ hưu, không làm hộ pháp cho Lưu gia nữa, mà các thế lực khác chỉ cần nghe đến chiêu Bách Nhật Thuần Cước của hắn thôi cũng đủ sọ mất mật, không dám phái người đến ám sát người mà hắn hộ pháp.

Sau khi nghỉ hưu xong, hắn liền đến đầu quân cho Tam Tài Thế Minh, trở thành một trong những tướng lĩnh giỏi nhất trực thuộc tổ chức này.

Người mạnh như là Công Vân Tôn trong Tam Tài Thế Minh được xếp vào hàng trung tướng, quản lý hai đại đội một ngàn người có tên là Phóng Y Binh, nổi tiếng với cách đánh cực kỳ màu mè, thanh thao, lấy ít địch nhiều. Tuy rằng chỉ co hai đại đội, nhưng sức mạnh của Phóng Y Binh hoàn toàn có thể so bì được với những trung tướng sỡ hữu đến bốn năm đại đội. Là một trong những đội quân nắm thực lực cốt yếu của Tam Tài Thế Minh.

Lúc này đây Công Vân Tôn đang đóng quân ở Thủy Đông Sơn, Thủy Đông Lâm. Những quân binh của Phóng Y Binh toàn bộ đều nằm trong lều trại mà ngủ say như chết, chỉ có mỗi Công Vân Tôn đang ngồi bên trong lều của mình phê tấu chương, cùng với vài người đi tuần mà thôi.

Lần này bọn họ xuất binh đinh chính là để đảm bảo cho việc mở đường giao thương Ngạn Lục Quốc, không để đám ma thú cùng với hung thú kia cản trở. Mà ma thú vùng này rất hay hoạt động về đêm để mà tấn công người khác, thế nên vào lúc ban ngày Phóng Y Binh thường ngủ để lấy lại sức, để đến đêm có thể đối đầu với đám hung thú kia.

Lưu Bảo Thắng đứng trên một con dốc cao ở núi, nhìn xuống phía dưới cùng với Tai Ách Thần Nhân Thiên bảo mà nói:

- Nhi tử, ngươi nhìn thấy đám lều phía bên dưới hay không?

Thiên Bảo gật đầu nói:

- Vâng thưa phụ thân, con thấy.

Lưu Bảo Thắng nở ra một nụ cười rợn nói:

- Vậy thì bây giờ con nên làm chuyện cần làm đi. Nhớ.... Chính là phải lây truyền nhanh đấy.

Tai Ách Thần Nhân gật đầu nói:

- Vâng thưa phụ thân.

Dứt lời Lưu Bảo Thắng rời đi để lại Thiên Bảo thực hiện nhiệm vụ của mình...

Chỉ sau vài ngày, nguyên đoàn Phóng Y Binh đều bị mắc bệnh mà nằm vật ra giường. Nhiều người bị nặng, thất khiếu chảy ra dịch màu đen, trong vòng chưa đến vài canh giờ liền tử vong thối rửa.

Đại phu đến khám thì không tra ra được bệnh gì, mà có tới tận hơn ngàn người trúng phải, bệnh tình đều rất nghiêm trọng, dù là võ giả cũng không thể tránh khỏi kết cục bị bệnh đến mức liệt giương không đứng dậy được.

Chọn thời điểm dầu sôi lửa bỏng nhất, Lưu Bảo Thắng liền tung tin này cho đám người Ngạn Lục Quốc. Đám người Ngạn Lục Quốc này mặc dù nhỏ bé hơn Lưu gia rất nhiều, nhưng rất có máu mặt. Khi trước Lưu Thế Toàn lúc toàn thịnh cũng từng dẫn binh đánh nơi đây, kết cục năm lần dẫn tới, năm lần đều bại trận trước quân binh của Ngạn Lục Quốc. Nên khi đám Ngạn Lục Quốc nghe được tin này thì vô cùng nổi giận đến chất vấn Tam Tài Thế Minh.

Đại trưởng lão của Tam Tài Thế Minh tên là Nhật Minh Lâm, vốn là một tu tiên giả rất có danh tiếng, sỡ hữu một đại pháp tên là Hí Nhân Chung, là một cái chuông nhỏ có khả năng điều khiển trí lực của người khác, từ đó có thể thao túng bọn họ làm việc cho mình, là một pháp tuy không được tính là quá mức bá đạo như hủy thiên diệt địa, nhưng là một cái pháp bảo vô cùng đáng ngờ, khó lường trước. Nhận được tin thì Nhật Minh Lâm tức giận đùng đùng, muốn đi đến làm rõ với Công Vân Tôn.

Nhưng chưa kịp đi đến chất vấn hắn, thì cái tên béo Lưu Bảo Thắng lại tươi cười dẫn ngựa đi tới.

Lưu Bảo Thắng đắc thắng, cợt nhã nói:

- Lâm lão à, hình như gặp chuyện rồi thì phải.

Nhật Minh Lâm vốn không muốn dính líu với tên béo này thế nên ra lệnh đuổi hắn đi, không muốn tiếp hắn nữa.

Nhưng Lưu Bảo Thắng đã đoán được chuyện này, nói:

- Đừng tìm cái tên trung tướng kia của ngươi nữa. Tìm hắn bây giờ cũng vô tác dụng mà thôi.

Nhật Minh Lâm nghe thế thì dừng bước, mặc dù hắn không muốn đối mặt với tên béo này, thế nhưng cung không muốn bản thân mình yếu thế trước hắn ta, nhất là khi trận chiến của gia tộc đang diễn ra nữa.

Hắn nói:

- Vô tác dụng? Đúng là tên kia có chút yếu kém, nhưng không phỉa đến nỗi mà một phàm nhân như ngươi có thể nói vô dụng.

Lưu Bảo Thắng không để tâm, chỉ híp mắt cười nhạt một cái, mỉa mai:

- Từ trước đến giờ ta vẫn luôn muốn làm việc với võ giả hơn là tu tiên giả, ngươi biết vì sao không? Vì những người nghĩ mình cao cao tại thượng, đứng đạp đầu lên người đứng đạp trên đầu người khác, thì chả bao giờ chịu nhìn xuống mà nhìn nhận bản thân cả. Chính vì điều đó... Những kẻ đó thường rất đễ mắc sai lầm.

- Mà Lâm lão biét không. Đối với thương trường chúng ta,m chi cần phạm một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ làm tán gia bại sản rồi.

Lưu Bảo Thắng nói câu này tỏ rõ ý tứ của hắn. Cái tên mập này không chỉ muốn chiếm dụng vị trí gia chủ của Lưu gia, mà còn muôn thống nhất toàn bộ Lưu gia về phía hắn, mặc nhiên không để tình trạng nội đấu hệt như thời của đại ca hắn được.

Tam Tài Thế Bảo tuy kiếm được rất nhiều tiền, quản lý cũng rất tốt. Nhưng chung quy lại vẫn là một lòng không thuận. Nếu lòng không thuận thì chỉ như là nuôi ong tai áo, nuôi báo trong nhà mà thôi, hoàn toàn không thể tin tưởng được.

Nhật Minh Lâm hừ lạnh một cái không tiếp, rồi trực tiếp cử một chiếc xe ngựa để mà đi đến xác thực tình hình.

...

Khi Nhật Minh Lâm vừa đến nơi thì khung cảnh chết chóc đã hiện lên trước mặt hắn. Xác chết chất thành đống, những người còn sống được thì toàn thân bịt kính, không hở một chút da thịt nào, tay chân lúc nào cũng túc trực đem những cái xác đó đổ xuống một cái hố mà hỏa thiêu,

Công Vân Tôn thấy Nhật Minh Lâm đến thì vội vã chạy đến hỏi:

- Đại trưởng lão có chuyện lớn xảy ra rồi.

Nhìn thấy Công Vân Tôn tiều tịu, hốc hác, hẳn là đã bị nhiễm bệnh thế nhưng dựa vào tu vi Tông Sư đỉnh phong của mình mà có thể kéo dài hơi tàn, chống đỡ được một chút thời gian.

Nhật Minh Lâm thấy hắn như thế thì sợ hãi lùi lại, tay bịt miệng, dùng thuật điểm huyệt, làm mũi hình không thể tự động hô hấp được nữa, rồi nói:

- Rốt cuộc chuyện gì dẫ xảy ra?

Công Tôn Vân thấy đại trưởng lão như thế cũng không phản ứng gì quá đặc sắc, chỉ ngồi xuống, nhìn lên trời mà nói:

- Chỉ sau vài ngày, toàn quân bị diệt....