hật Minh Lâm chất vấn:
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hơn ngàn nam nhân khỏe mạnh, không ách nào lại dễ dàng bị dịch bệnh càng quét qua được.
Công Tôn Vân không muốn nói nữa, mà để cho đại phu chuyên phụ trách chữa trị cho những người mắc bệnh này.
Nhật Minh tuy đức cao vọng trọng, nhưng gặp phải đại phu đang cứu giúp đội quân của bản thân mình, cũng giữ nếp mà ôm quyền hành lễ.
Hắn nói:
- Đạ tạ các hạ đã vì chúng ta mà không ngại đường xa, bệnh hiểm đến đây mà chữa bệnh. Tiếc là ta vội vã mà đến, hai tay trống không, không mang quà cáp gì.
Lão đại phu đưa hai tay đỡ lấy Nhật Minh, gượng gạo nói:
- Đại nhân nói quá, lão phu sức nhỏ hèn mọn đã giúp được gì.
Nhật Minh Lâm hỏi:
- Vậy thì thưa đại phu. Rốt cuộc toàn quân đã bị thứ gì thế?
Lão đại phu thở dài nói:
- Chuyện này nói ra cũng thật kỳ quái. Đám người này ban đầu giống như trúng gió bình thường, cùng lắm chỉ hắc hơi vài tiếng mà thôi. Nhưng sau bốn ngày thì thổ quyết, đến ngày thứ năm thì thất khiếu tràng ra máu đen. Lão phu đã cố thử lấy máu ra để mà thử xem nó rốt cuộc là thứ gì nhưng không được. Toàn bộ huyết dịch của quân lính đều hóa thành chất kịch độc. Để lâu những chất độc này sẽ phát tán ra, lây bệnh cho những ngời xung quanh. Nên không còn cách nào khác ngoài việc khi phát hiện người mang bệnh thì phải lập tức chôn sống.
Nhật Minh Lâm mạo muội hỏi:
- Nếu đã là bệnh dịch kinh khủng đến như thế thì tại sao đại phu không bị mắc bệnh?
Lão đại phu nói:
- Chuyện này cũng thực là kỳ lạ. Mặc dù ở đây người bị trúng bệnh lên đến ngàn người. Nhưng người của lão phu không ai bị nhiễm,m duy nhất chỉ có quân lính bị lây bệnh lẫn nhau mà thôi.
Nghe thấy như thế Nhật Minh tức đến nổi lên gân xanh, mà gào lên:
- Chó chết tên nào dám hại người của ta! Thủ pháp ngoan độc như thế này không thể nào là võ giả được, đây chắc chắc là thủ đoạn của đám tu tiên giả Luyện Địa Cảnh sơ nhập mới có thể làm được!
Lúc này trong đầu hắn nảy lên một hình dáng vô cùng quen thuộc. Đó không ai khác chính là Lưu Bảo Thắng. Nhưng Nhật Minh lập tức lắc đầu, gặt phăng đi cái tên đó.
Hơn ai hết hắn hiểu rõ tên Lưu Bảo Thắng này. Mặc dù bên ngoài hắn trong tay có rất nhiều nhiều người, không ít số đó là tu tiên giả cấp bậc Luyện Địa Cảnh đỉnh phong, nhưng kỳ thực hắn không cách nào điều khiển được đám tay chân này. Nên là Lưu Bảo Thắng chỉ mạnh dùng mưu dùng mẹo để mà lừa người mà thôi, không có thực lực để gây nên chuyện như thế này được.
Nhật Minh Lâm thầm chửi:
- Chết tiệt, rốt cuộc là ai muốn đối đầu với Tam Tài Thế Minh của ta chứ? Rõ ràng năm nào cũng phái người dao lễ vật cầu thân, lúc cần thì cũng đem quân mình ra giúp. Dù rằng Lưu gia có lục đục đi chăng nữa thì Tam Tài Thế Minh ta cũng chả phải thế lực bị lung lay gì. Rốt cuộc là tên nào chứ?
Nghĩ rồi hắn nghĩ đến một người có khả năng cao nhất.
Ánh mắt của Nhật Minh Lâm lập tức thay đổi, tràn đầy hận ý, nói:
- Mạc gia các ngươi được lắm. Đừng tưởng lão già này không can dự vào việc các ngươi ra tay với Lưu gia mà làm càng!
Thiên Bảo trà trộn vào trong đám quân sĩ bị bệnh đã quan sát được nét mặt này của Nhật Minh. Hắn lập tức hàng động, trốn thoát đi, quay về với Lưu Bảo Thắng.
Thiên Bảo gặp Lưu Bảo Thắng bên trong đại điện thì quỳ gối, ôm quyền hành lễ nói:
- Bẩm phụ thân. Người dự liệu như thần. Cái tên Nhật Minh kia hoàn toàn không nghi ngờ người, mà toàn bộ chú ý đều chuyển xuống dưới người của Mạc Liêu Đăng
Lưu Bảo Thắng nghe thế thì vỗ vỗ nhẹ cái bụng của mình mà đắc thắng nói:
- Ha ha, cái tên Nhật Minh kia nửa đời làm con lừa cho đại ca ta cưỡi. Hắn há lại muốn đá ta? Vẫn là bị ta dắt mũi mà thôi.
Rồi hắn nhìn về phía Thiên Bảo ra lệnh nói:
- Được rồi nhi tử, chuẩn bị đi. Hai cha con chung ta chuẩn bị thu lấy thêm một cái cơ đồ nữa.
...
Tam Tài Thế Minh bị chơi mất một vố lớn, Lục Quốc như thế mà quay lưng lại với bọn hắn, cắt đứt đi đường tiền tài.
Tưởng rằng bản thân gia nghiệp này có thể tự đứng trên đôi chân mình sau khi Lưu Thế Toàn mất đi. Nhưng không ngờ được lại bị Lưu Bảo Thắng đánh cho một đòn hiểm, không những đường tiền tài bị tổn hại, mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của đám gia sản này khắp Nam Dương.
Làm cho kinh tế của Tam Tài Thế Minh bị lung lay, trở thành miếng thịt đỏ trước mặt một đám sói.
Nhưng Nhật Minh Lâm ngồi lên được cái chức kia cũng không phải là không có lý do. Tuy là bị tổn hại đến như thế, nhưng đối với hắn Tam Tài Thế Minh không phải là không có đường thoát.
Nếu đã đối ngoại không được thì phải trực tiếp cấu kết với bên trong mới có con đường tránh thoát.
Lưu Bảo Thắng chính là nhắm đến cái điểm đối nội này của Nhật Minh Lâm.
Theo sắp xếp của Lưu Bảo Thắng thì khi cơ nghiệp Tam Tài Thế Minh bị lung lay thì đám người đó nhất định sẽ đến cầu quỳ dưới chân của hắn. So với Mạc gia, thì phần trăm hắn dùng cái danh xưng đệ đệ của Lưu Thế Toàn mà giành được chức gia chủ cao hơn rất nhiều, mặc dù cái chuyện này vĩnh viễn cũng không thể xảy ra, nhưng nếu xét trên lý thuyết thì kỳ thực Lưu Bảo Thắng chính là người tiếp theo đứng đầu Lưu gia.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Nhật Minh Lâm như thế mà không cầu cứu Lưu Bảo Thắng, mà lại tự làm theo ý mình.
Vào một đêm trăng thanh gió mát, Nhật Minh Lâm ngó lên trời cao ngàn vạn trượng. Hắn cầm lấy một viên hoàng kim linh thạch, nghiền nát nó ra, rồi dùng bụi đá đó viết thành một bức thư trên sàn nhà. Nhật Minh Lâm niệm phép, rồi thi pháp, hóa những bụi phấn đó trở thành một làn dó mờ ảo, để cho nó bay đi.
...
Lúc này bên trong một cốc đàm ẩn sâu trong một cái hồ nước lớn bỗng nhiên xuất hiện dị biến.
Mặc dù bên trong tối đen, bên ngoài là một cái hồ lớn, nhưng cái cốc đàm này lại cực kỳ khô ráo, nước sâu không vào được, nhìn vào cứ tưởng là cốc đàm này tách biệt hẵng với hồ nước này, nhưng kỳ thực không phải. Bọn chúng đều là cùng một thể, chỉ là do có người đã nhúng tay vào dựng nên vách thành này mà thôi.
Người bên trong nhận lấy bức thư được viết bằng bụi mà nói:
- Phụ thân rất ít khi nào gọi ta về. Chuyện hẳn là chuyện vô cùng hệ trọng.
Người khẽ vung tay, tác đất đã ra thành hai hàng, nước trong hồ cũng như thế, tạo thành một con đường lớn để cho người đó đi lên.
Nhân ảnh bước lên đầy vẻ tú lệ, tuy trên mặt không có son phấn, lại càng không có y phục lộng lẫy nhưng lại toát lên một chất chim sa cá lặn.
Nàng ta không ai khác chính là nữ nhi của Nhật Minh Lâm, Lệ Thu Tuyết. Là đệ tử đời thứ mười lăm của một tiên môn có tên là Bạch Vũ Cung.
Lệ Thu Tuyết nhận được tin liền bấm một pháp quyết, triệu nên một đám mây trắng mà bay đi.
...
Nhật Minh Lâm đang đứng ngồi không yên thì thấy trên bầu trời đêm xuất hiện một đám mây lành màu trắng thì hớt hở chạy ra nói:
- Thu Tuyết con đến rồi!
Lệ Thu Tuyết bước xuống khỏi đám mây, nắm lấy tay phụ thân mình cười nhẹ một cái hỏi:
- Phụ thân dạo này thế nào rồi. Thân thể có bị suy yếu hay không, hay là để con hái vài gốc dược liệu cho phụ thân bồi bổ.
Nhật Minh Lâm nói:
- Con gái ngoan, không cần đâu. Ta vẫn còn khỏe chán, nhưng dạo gần đây ta bị người khác ám hại đến mức cái ghế này sắp không trụ được rồi. Trong gia đình chúng ta cũng chỉ có con là đạt đủ yêu cầu. Lần này dùng cách gì ít nhất cũng phải vào được tứ kết.
Lệ Thu Tuyết nghe thế thì có chút bất ngờ hỏi lại:
- Tứ kết? Kết gì cơ? Rốt cuộc có chuyện gì thế phụ thân?
- Ây dà.... Chuyện này phải kể đến lúc con bế quan cái tên gia chủ đáng ghét kia đột nhiên qua đời. Báo hại cả một đại gia tộc cuốn cuồng hết cả lên.
Nghe xong những lời nói này, Lệ Thu Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu nói:
- Vâng thưa phụ thân con hiểu. Nhưng nếu xét với thế lực chúng ta hiện tại thì cũng không cần tranh đấu làm gì cho mệt đúng không. Dù bất kỳ đời gia chủ nào thì Tam Tài Thế Minh của chúng ta đều vô cùng hữu dụng, có thể nói là một món bảo bối mà Lưu gia nhất quyết phải giữ.
- Đúng là như thế, ta cũng không định nhúng tay trực tiếp vào. Chỉ muốn đứng bên ngoài âm thầm sắp xếp mà thôi. Nhưng chuyện lớn xảy ra, khiến ta không cách nào có thể xoay chuyển được. Chỉnh đành nhờ vào con vậy.
Lệ Thu Tuyết nghe thế liền hỏi:
- Hẳn là chuyện này vô cùng nghiêm trọng?
Nhật Minh Lâm gật đầu đáp:
- Vô cùng nghiêm trọng. E rằng cả Tam Tài Thế Minh đứng ra cũng không cách nào đỡ hết được sự tức giận trên.
- Phụ thân có cần con đi xem một chút không. Mặc dù chỉ là một đồng nữ, không có chức vị gì trong tông môn, nhưng con cũng có một chút tiên pháp. Không phải là không điều tra được gì.
Nhật Minh Lâm nghe thế thì dẫn con gái đi vào trong phòng.
Hắn búng tay một cái, thắp lên bốn cái nến được đặt phía bên trong, để lộ ra một cái giường có một nam nhân đang nằm bất động.
Hắn nói:
- Đây chính là nguyên nhân. Ta không biết bọn hắn mắc bệnh quái quỷ gì, chỉ cần là tu tiên giả cấp bậc Trinh Linh Cảnh, võ giả cấp bậc Võ Sư trở xuống đều mắc phải. Không mấy ngày sao thì thất khiếu chảy máu mà chết.
Nghe nói như thế, Lệ Thu Tuyết nắm tay lại mà bấm ấn thi pháp. Vô sống dòng chảy màu chảy nhỏ tỏa ra từ nàng ta, sau đấy đi vào trong người nam nhân trước mặc để mà dò xét.
Sau khi thẩm thấu qua da thịt, đi sâu vào trong mạch máu, khám phá lục phủ ngũ tạng, đại não thì những dòng chảy màu trắng liền biến mất.
Lúc này khuôn mặt của Lệ Thu Tuyết trầm lại, ánh mắt trở nên sắc lẻm, nghi ngờ, khuôn mặt thì trầm lại vô cùng khó coi.
Nàng nói:
- Phụ thân, lần này người đụng trúng phải đại sơn rồi. Người này so cùng với người xem chừng còn lợi hại hơn gấp chục lần.
Nhật Minh Lâm nghe thế thì hốt hoảng nói:
- Như thế này là sao? Thu Tuyết, con giải thích cho ta đi.
- Cái này gọi là Ám Ma Pháp. Tuy chỉ là một đồng nữ nhỏ nhoi, nhưng con cũng từng thấy qua bên trong tông môn có ghi lại loại pháp thuật này. Nó bắt nguồn thứ được gọi là Tai Ách!
- Tai Ách không phải bất kỳ điều gì mà tu sĩ bình thường có thể khống chế được. Nó hệt như một điều hiển nhiên của thiên địa, chính là khiếp nạn mà thiên địa khảo nghiệm toàn bộ sinh linh, chỉ có những sinh linh nào đủ mạnh mẽ mới có thể trải qua được Tai Ách.
- Thông qua cảm ứng của con, đây không phải là Tai Ách chân chính, mà chỉ là một bộ phận nhỏ của Tai Ách. Với cấp bậc như thế này con đoán rằng Tai Ách này chí ít đã sinh ra được linh trí, thoát lý khỏi sự khống chế của thiên địa, trở thành một sinh linh hoàng chỉ.
Nghe thấy Lệ Thu Tuyết nhu thế thì Nhật Minh Lâm bày ra một bộ dạng cực kỳ hãi hùng, nói:
- Vậy Tai Ách kia chẳng khác gì thiên kiếp khỏa nghiệm?
Lệ Thu Tuyết lắc đầu nói:
- Thiên kiếp cùng với Tai Ách không cùng một cấp bậc, mong phụ thân đừng lo lắng quá nhiều. Tai Ách chính là khảo nghiệm sinh linh, tất nhiên là bao gồm những loài nhỏ bé yếu ớt, nên cấp bậc không thể nào bằng được với thiên kiếp, thứ vốn chỉ dành cho những lão quái vật như lão tổ của con.
Nhật Minh Lâm hỏi:
- Vậy có cách nào tiêu diệt được Tai Ách hay không?
Lệ Thu Tuyết ngẫm nghĩ một hồi, mới trả lời:
- Con cũng không chắc là có thể tiêu diệt được hay không. Nhưng trên mặt lý thuyết tuy là khảo nghiệm của thiên địa, bất tử bất diệt nhưng khi đã trở lành sinh linh rồi thì sẽ chịu pháp tắc sinh tử li diệt. Về cơ bản là có thể giết được.
Nhật Minh Lâm hỏi:
- Vậy bây giờ làm sao để mà tìm ra hắn, mà tiêu diệt được đây.
Lệ Thu Tuyết lắc đầu nói:
- Không được phụ thân. Chưa bàn đến cảnh giới cao thấp ra sao, dù người có bày trận, dùng cả pháp bảo cũng không cách nào kháng cự lại được với Tai Ách đâu. Chi bằng tương kế tựu kế, phong ấn nó lại.
- Phong ấn nó? Con nói rõ ra xem nào?
Lệ Thu Tuyết lấy từ trong người minh ra một cái hình nhân nhỏ được gắp từ giấy, trên đó ghi chi chít phù văn vô cùng tinh diệu.
Nàng nói:
- Đây gọi là Ngục Nhân Phù. Loại này thường xuyên được dùng để phong ấn bệnh dịch vào trong để mà xử trí. Đối với Tai Ách vốn là khảo nghiệm với thiên đạo chắc cũng có tác dụng tương tự.
- Con có một kế. Người dùng Tai Ách Thần Nhân kia hẳn là địch nhân của phụ thân, không những thế nếu muốn hạ bệ phụ thân thì người này làm vô cùng chuẩn xác, chắc chắn không phải người từ bên ngoài, mà là người từ bên trong Lưu gia. Thế nên chắc chắn hắn muốn vị trí cao trong lần chọn ra gia chủ lần này, vì vậy tất nhiên sẽ ra tay vào những trận quan trọng. Chúng ta vẫn như cũ đứng bên ngoài, không tham dự vào, tuy nhiên có thể mời một người trong đám người kia làm vật tế thần. Chỉ cần Tai Ách giao đấu với người đó, con sẽ liền dùng tấm phù này phong ấn Tai Ách vào trong vật hi sinh kia, diệt trừ tai họa, đồng thời cũng khiến cho kẻ kia mất đi con ác chủ bài của mình.
Nhật Minh Lâm nghe thế thì vỗ tay thật lớn khen thưởng:
- Ha ha, quả nhiên là nữ nhi của ta. Tốt, tốt lắm. Để ta lấy ra danh sách người tham dự, tùy con chọn lựa.
Cả hai cha con này sau đấy liền đi ra khỏi phòng tối, mà đến thư phòng. Nhát Minh Lâm lấy ra khoảng chừng mời mấy tờ giấy vàng, ghi đầy đủ tên họ, chân dung của những người tham gia để cho Lệ Thu Tuyết chọn.
Những người này nàng lúc nào cũng nhìn không ưng, kể cả Đại Thiên Kỳ cũng hệt như thế, đều may mắn không bị nàng chọn.
Cuối cùng kỹ lưỡng một hồi, nàng cũng chọn ra một người phù hợp đưa cho Nhật Minh Lâm nói:
- Phụ thân con thấy nữ nhân này là ổn nhất. Nàng ta tên là Lưu Long Luyên, hình như là Lưu gia lưu lạc bên ngoài Nam Dương, không hề rõ tình hình nơi đây, lại càng không có thế lực chống lưng phía sau. Nàng ta tử nạn, mất tích hẳn sẽ không ai đến tìm, xác nhận.
- Dựa vào thế lực của chúng ta, bất kỳ tài nguyên nào cũng có thể cho nàng ta được. Đối với những võ giả vô môn vô phái như Lưu Long Luyên, chắc chắn là có sức mê luyến cực kỳ lớn!
- Được! Vậy để ta phái người đi...
Nhưng chưa kịp hết câu thì Lệ Thu Thủy đã lên tiếng:
- Lần này để con đi cho. Mặc dù không phải người cao quý gì, nhưng mà đi đến được đấy thì chắc chắn có năng lực. Phụ thân mà sai người, chắc sẽ vì sĩ diện mà từ chốt mất.
- Ừm, phân phối theo ý con.
...
Lúc này Tiểu Hắc đang đọc sách thì bất ngờ hắt xì một cái thật mạnh, đánh độn cả Lưu Long Luyên đang vá áo bên cạnh.
Nàng thấy như thế thì lo lắng hỏi:
- Đệ có sao không đấy? Có cần ai ta đi bóc thuốc cho đệ hay không?
Tiểu Hắc lắc đầu nói:
- Chỉ là đệ có chút cảm kháng với nhân vật phụ mà thôi. Biết bản thân mình là châu chấu, nhân vật chinh trong truyện là xe bò nặng mấy trăm cân rồi, thế mà vẫn ngu ngốc mà bay vào.
Lưu Long Luyên che tay, cười khích khách, nhẹ giọng nói:
- Đương nhiên nếu an phận như thế thì làm sao còn chuyện thú vị nữa.
Tiểu Hắc đặt quyển sách xuống, ngã người ra đằng sau cảm kháng:
- Không ngờ cũng có lúc hai người lại hòa thuận mà làm việc như thế đấy. Đệ còn tưởng hai người là địch nhân trăm kiếp nữa cơ đấy.
Tiểu Hoa đang vá đồ bên cạnh nghe thế thì chu môi lên tỏ vẻ bất mãn không hài lòng nói:
- Chỉ là ta muốn giúp Tiểu Hắc một chút mà thôi...
Lưu Long Luyên mỉm cười nhẹ, đầy đắc ý nói:
- Tưởng ngươi nữ công gia chánh thế ào. Rốt cuộc khâu vá vẫn vụn về hệt như....
Nhưng chưa kịp nói hết câu đả kích Tiểu Hoa, thì Tiểu Hắc đã bụm miệng nàng lại nói:
- Cân thận lời nói sư tỷ. Tốt xấu gì Tiểu Hoa cũng là người...
Tiểu Hoa đặt đồ dùng mình xuống, nhẹ nhàng nói:
- Đúng là mắt của tiểu nữ không như người bình thường, nên từ lâu phương diện may vá đã không được như ý. Nhưng giờ ổn rồi, nhờ hết tất cả vào Tiểu Hắc...
Sau lời nói này của nàng, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên nặng nề đến lạ thường. Mặc dù không nhìn thấy được, nhưng Tiểu Hắc vẫn cảm nhận được, nghe được vô số tiếng xoẹt điện chói tang giữa hai nữ nhân này.
Hắn đang tự thầm có phải bản thân mình lúc trước tự sát là lựa chọn sai lầm hay không?