Chương 34: Ân Công, Mời Vào Phòng

Nghe thấy tiếng nói thiếu gia nhà mình vang lên, các nữ tỳ tức tốc chạy lại đỡ lấy hắn. Mạc Liêu Đăng sau đó vận trên người một bộ y phục xanh lam, tay cầm gậy mà di chuyển bởi vì vết thương do Lưu Long Luyên gây ra vẫn còn chưa lành mà đi đến chỗ mẫu thân Mạc Tĩnh Nhi mình để mà thỉnh an.

Lúc này Mạc Tĩnh Nhi đang ngồi trong phòng riêng của mình, tay cầm một tách trà nhấp từng ngụm nhỏ thì bất ngờ nghe được tiếng gõ cửa vang xa.

Nàng hỏi vọng ra:

- Ai đấy?

Mạc Liêu Đăng nói:

- Mẫu thân, là nhi tử đây.

- Mạc nhi? Mau vào!

Nàng nghe thấy tiếng con trai mình vang lên thì liền ra cửa, đỡ hắn đi vào. Mạc Liêu Đây ngồi trên nếu, Mạc Tĩnh Nhi nhìn thấy vết vẫn còn băng bó trắng xóa phía bên trong nội y của hắn thì không thể không đau lòng xót xa.

Nàng hỏi:

- Còn đau hay không?

Mạc Liêu Đăng cười gượng, tỏ ra vẻ mình vẫn ổn nói:

- Mẫu thân không cần lo lắng, nhờ đan dược mà mẫu thân đưa cho nhi tử. Nhi tử đã hồi phục được phần nào rồi, không còn đau nữa, không còn đau nữa.

Mặc dù hôn sự với Lưu Thế Toàn là nàng không tự nguyện, đều do một tay gia tộc hai bên sắp xếp, vi thế nên hoàn toàn không có hạnh phúc gì. Tuy sự thật là Mạc Liêu Đăng chính là con của Lưu Thế Toàn, nhưng phải vì thế mà nàng ghét bỏ gì hắn, ngược lại còn yêu thương hắn hơn mức bình thường. Tại vì nàng kỳ thực không muốn hắn nhỏ bé như nàng, suốt cả đời mình đều nằm trong tay kẻ khác.

Mạc Tĩnh Nhi nói:

- Mà Mạc nhi có biết ai là người đã đánh trọng thương con ra thành nông nỗi này hay không? Dù là ác thế lực đỉnh cấp khác khi đối đầu, cũng không thể nào vậy ra được vết thương nghiêm trọng như thế này mới phải. Bộ con chọc vào mấy lão quái vật hay gì thế?

Mạc Liêu Đăng nghe thế thì khuôn mặt nhăn lại, tỏ ra vô cùng khó chịu khi nhớ đến chuyện lúc đó.

Hắn lắc đầu nói:

- Không, không phải. Con không chọc vào các đại năng cao tầng. Mà kỳ thực chính là đánh với một nữ nhân không rõ danh tính.

Mạc Tĩnh Nhi hỏi:

- Nữ nhân không rõ danh tính? Hay là con bị nữ chủ của Hấp Nguyệt Môn đánh thế?

- Mẫu thân đừng lo lắng, con đã từ gặp qua ả nữ chủ thích giả dạng làm nữ nhân trẻ tuổi kia rồi, xác thực không phải ả ta. Mà là một người xa lạ, hoàn toàn không quen thuộc một chút nào. Võ kỹ nàng ta dùng cũng là võ kỹ đặc trưng của vùng Tây Vân, không phải vùng Nam Dương chúng ta.

- Lợi hại như vậy sao?

- Vả lại, nếu xét về tuổi tác, e rằng nàng ta cũng không hơn kém gì với nhi tử. Cùng lắm là cách biệt năm sáu tuổi gì đó mà thôi.

Mạc Tĩnh Nhi nghe thế an tâm thở dài nói:

- Nếu không phải là thế lực ở Nam Dương chúng ta nhắm vào con thì an toàn rồi. Người ở Tây Vân dùg mạnh như thế nào cũng có thế lực lớn ở Nam Dương chúng ta được.

Nàng sau đó dặn dò nói:

- Mạc nhi, mặc dù con được xưng là đệ nhất thiên tài, vạn năm có một của Nam Dương chúng ta. Nhưng con cũng nên thập phần cẩn trọng, dù sau thì thời gian của con cũng còn nhiều, không cần vội vã làm chi. Lưu gia dù thế nào cũng theo ước hẹn thuộc về Mạc gia chúng ta rồi, con vì thế mà trong khoảng thời gian này mà lặng yên một chút cũng được.

Nghe thấy mẫu thân mình sầu não đến như thế, Mạc Liêu Đăng bước tới, mặc cho vết thương vẫn còn chưa lành của mình, mà giang rộng đôi tay, ôm lấy Mạc Tĩnh Nhi.

Hắn nói:

- Nỗi khổ của mẫu thân, nhi tử đều đã hiểu. Nhưng nếu nhi tử cứ làm một con cừu mặc cho người khác chăn dắt, muốn dẫn đi đâu thì đi như thế chả phải là làm khác đi với nguyện vọng của mẫu thân hay sao?

- Mẫu thân yên tâm. Nhi tử tự nhiên có cách thoát nạn. Khi đấy chúng ta sẽ dành lấy sản nghiệp thuộc về chúng ta, không còn liên quan gì đến Mạc gia nữa. Nếu không lấy được sản nghiệp, nhi tử cũng phải đảm bảo được rằng mẫu thân người nhất định sẽ trốn được khỏi gia tộc.

Mạc Liêu Đăng mặc dù là thiếu gia của hai đại gia tộc, tính tình không khỏi kiêu ngạo, thường hay ăn chơi vung tiền trác táng, nhưng kỳ thực hắn vẫn là một người có tính toán riêng của mình.

Được Lưu gia nhìn ra tiềm năng bồi dưỡng, được xưng tụng là thiên tài vạn năm của Nam Dương, nhưng hắn không lấy gì lam kiêu ngạo. Bởi vì ngay từ nhỏ hắn biết được bản thân vốn chỉ là một con cờ trong tay các trưởng lão của gia tộc hai bên nhằm để củng cố cho quyền lực của mình mà thôi. Kể cả phụ thân hắn Lưu Thế Toàn cũng hệt như vậy.

Lưu Thế Toàn hoàn toàn không xem con của mình cùng với Mạc Tĩnh Nhi thực sự là nhi tử, mà chỉ xem hắn như là đồ đệ cho Lưu gia bồi dưỡng nên mà thôi. Nên là ngoài sự chi bảo tận tình của tiền bối, sư phụ dành cho Mạc Liêu Đăng, ngoài ra Lưu Thế Toàn không dành chút thời gian, tình cảm nào cho đứa con trai mình cả, hoàn toàn hắt hủi, nên là từ thủa còn thơ, tên Mạc Liêu Đăng này đã không dành được tình thương của phụ thân, chỉ có mỗi mãu thân là hôm nào cũng chăm sóc cho hắn mà thôi.

Vì thế sau khi biết dược chính tay mẫu thân hại chết phụ thân của mình, Mạc Liêu Đăng không hề tức giận, ngược lại còn tận tâm giúp đỡ mẫu thân mình cùng với Mạc gia cắn ngược lại Lưu gia, trả lại mối thù xưa của mình.

Trò chuyện với mẫu thân đến tối mù, Mạc Liêu Đăng mới trở về phòng của mình. Nhưng vừa bước đến trước cửa thì hắn đã cảm nhận được uy áp cực lớn ẩn phía sau bên trong, khiến cho hắn phải ngập ngừng dừng bước.

Liêu Đăng mỉm cười đứng trước cửa nói:

- Không biết gia chủ đại nhân hôm nay đến đây tìm ta có việc gì?

Mạc Đăng Dung phía bên trong hừ lạnh một tiếng nói:

- Người lớn có việc cần nói, tiểu bối nhà ngươi không thể nào không lịch sự mà đứng ở cửa chứ?

Mạc Liêu Đăng mở cửa bước vào trong thì gặp ngay Mạc Đăng Dung đang ung dung ngồi giữa phòng của mình. Mạc Đăng Dung nguyên lai chính là gì chủ đời thứ ba mươi của Mạc gia, là một lão già bặm trợn, một mắt bị người khác chém liệt, làm cho trắng dã hệt như là Tiểu Hoa, trên người hắn đầy rẫy cơ bắp cứng cáp. Nhưng trái ngược bản với ngoại hình đồ sộ như là võ giả kia, hắn lại là một tu tiên giả, theo đuổi con đường chân lý tu đạo đến cùng cực, với công pháp đỉnh cấp của Mạc gia, Hình Thiên Hóa Quyết.

Mạc Liêu Đăng mặc dù được người khác xưng tụng là đệ nhất thiên tài, nhưng kỳ thực cấp bậc riêng của hắn còn yếu hơn cả Tiểu Hắc. Nên dù thực lực gấp năm sáu lần người bình thường, cũng không cách nào đối đầu trực diện với Hình Thiên Đại Ma của Mạc gia được. Vì vậy chỉ có thể ngoan ngưỡng nghe theo mà ngồi xuống đối diện trước mặt Mạc Đăng Dung mà thôi.

Mạc Liêu Đăng cố giữ bình tĩnh mà hỏi:

- Gia chủ dù là kỳ ta tu đạo, nhưng thân thủ cũng quá nhanh nhẹn rồi. Có thể lẻn vào Lưu gia lúc nào cũng có hai ba võ giả, hai ba tu chân giả túc trực từng khắc như thế không phải là điều dễ dàng gì.

Mạc Đăng Dung hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ, tiểu tử nhà ngươi quả nhiên có một cái lưỡi không xương mà. Ta đến đây để nhắc nhở ngươi một điều. Trận tuyển kia đã tiế vào vòng thứ ba rồi. Sau vòng thứ ba này các ngươi sẽ phải trực tiếp bóc thăm mà tham gia....

Rồi hắn gằng giọng, tỏa ra sát khí nói:

- Nếu không dành được vị trí đệ nhất, hẳn là ngươi hiểu kết cục là như thế nào rồi nhỉ?

Mạc Liêu Đăng bị áp lực dồn ép, nên vết thương trên người chưa lành của hắn đã hở miệng mà chảy ra máu tươi, rơi lả tả xuống đất.

Hắn khó khăn cười gượng nói:

- Không phải ta là thiên hạ đệ nhất thiên tài hay sao? Gia chủ ngài quá lo lắng rồi, nếu ta không dành được vị trí đệ nhất thì đã sao? Không phải Mạc gia chúng ta đều nhúng tay vào hay sao? Hay là lần này gia chủ ngài định trở thành một người liêm khiết, không giở trò gì?

Mạc Đăng Dung nghe thế thì thu lại sát khí, nói:

- Đương nhiên là nhúng tay, Mạc gia chúng ta sẽ nhúng tay vào. Tuy vậy là ngươi đừng tưởng bở như trước kia, chức vị gia chủ sẽ thuộc về tay mình. Lưu gia cũng không phải kẻ gà, lại càng không phải một thế lực đoàn kết gì. Chúng ta nhúng tay, không biết có thành công hay không.

Điều này Mạc Liêu Đăng đã hiểu rõ từ trước, kể từ khi phụ thân hắn mất đi, Lưu gia đúng thật đã lộ ra nguyên hình của mình là một tộc nhiều chủ. Ai ai cũng có dã tâm của riêng mình, tính toán của mình để chiếm được phần lợi lớn nhất.

Liêu Đăng ôm quyền cung kính nói:

- Ta đã rõ.

Mạc Đăng Dung hừ lạnh một tiếng nói:

- Xem biểu hiện của ngươi rồi.

...

Lúc này bên trong mật thất có hai hình bóng đang cầm một cây đuốc hồng đi trong hành lang đen khịt không một chút ánh sáng nào. Một người khỏe mạnh cầm đuốc, một người béo ú mập mạp, tay chấp ra đằng sau, cầm theo một cây quạt giấy nhỏ.

Người mập mạp kia không ai khác ngoài Lưu Bảo Thắng, chú của Mạc Liên Đăng, là đệ đệ của Lưu Thế Toàn. Cái tên Lưu Bảo Thắng này từ nhỏ sinh ra đã không có bát mạch võ công, lại càn không có linh căn tu tiên, nhưng vì là công tử được gia chủ rất yêu quí nên không có ai dám đụng vào hắn.

Về sau hắn dựa vào trí óc của mình mà dùng tài nguyên của mình lôi kéo được vô số thế lực tán tu lớn nhỏ khắp nơi trong Nam Dương, không những thế dựa vào thân phận phàm nhân, cùng với cái lưỡi dẻo ngọt của mình, hắn đã thành công thu phục hết nhân tâm phía ngoại gia của họ Lưu.

Mặc dù Lưu Thế Toàn sau này lên nắm toàn quyền của Lưu gia, nhưng cũng không cách nào thu phục được đệ đệ Lưu Bảo Thắng này của mình. Nguyên lai lúc đó biết được đại ca mình lên nắm quyền toàn bộ Lưu gia, Lưu Bảo Thắng mặc dù trong lòng bóc lên bất mãn, phản đối, nhưng lại cực kỳ khôn khéo dâng hiến một phần gia sản cùng với binh sĩ của mình cho vị đại ca tốt này, để đổi lấy điều kiện đó chính là về sau hắn có thể toàn quyền quyết định gia sản của mình chi cho việc gì, với cương nghĩa là trợ giúp đại ca ca quản lý gia sản.

Thấy hắn chịu dâng gia sản của mình lên, các trưởng lão đều đồng thanh đồng ý, Lưu Thế Toàn khi đấy cũng vì lợi ích trước mắt mà làm mờ mắt bản thân mình mà chấp thuận điều kiện này của đệ đệ. Để rồi về sau khi mình bị hại chết, đệ đệ lại dùng chính cái điều kiện này để thu lấy toàn bộ Lưu gia.

Lưu Bảo Thắng cười lớn bên trong hành lang đen khịt nói:

- Ha ha, tên Liêu Đăng đấy đúng là ếch ngồi đáy giếng. Tưởng mình được xưng tụng là đệ nhất thiên tài thì đã lấy làm kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Nhưng mà ngươi không ngờ được để chuẩn bị cho ngày hôm nay, thúc thúc của ngươi đã phải vắt óc ra tính toán biết bao nhiêu năm. Tiểu tử thò lò mũi xanh như ngươi, với đám Mạc gia ngu ngốc kia cứ ở đó mà chờ chết đi.

Tên binh sĩ bên cạnh không hiểu chuyện gì thì liền hỏi:

- Rốt cuộc là lão gia đang toan tính điều gì thế?

- Chuyện này đợi đến khi ngươi nhìn thấy hắn đi rồi ngươi sẽ biết.

Phía sâu bên trong mật thất có một cái lồng to khủng bố, phía bên trong giăng đầy dây xích với vô số kết giới hộ pháp, ngăn cho thứ bên trong thoát ra bên ngoài. Sâu bên trong nguyên lai là một cái kén được tạo ra bằng pháp bảo, nhầm giang giữ người phía bên trong. Bên dưới cái kén ấy có mười bộ xương khô Luyện Địa Cảnh đang không ngừng tỏa ra chân khí để mà duy trì hộ pháp trận đầu tiên.

Chứng kiến được cảnh tượng kinh khủng này, tên gia nhân liền hỏi:

- Lão gia... Đây là?

- Tai Ách Thần Thai. Cái thai này do ta dùng ba mươi đội quân Hắc Long Tiên Thiểm để đổi lấy được. Lúc trước ta định nuôi cái thai này để cho nó trưởng thành, giết đại ca ta. Nhưng lần này không cần nữa. Trực tiếp để nó tham gia trở thành gia chủ là được rồi.

- Nhưng mà nó không phản chủ chứ lão gia?

- Tất nhiên là không? Nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Khi được sinh ra, nó chắc chắn sẽ không kiểm soát được năng lực của mình, từ đó mà gây nên thiệt hại không đáng có. Thế nên ta mới bỏ ra một cái giá cực lớn nữa để mà phong ấn nó lại cho đến ngày cần dùng.

Dứt lời Lưu Bảo Thắng mở cổng bước vào. Trên tay hắn cầm một lá bùa màu đen, hắn đốt đi cái lá bùa màu đen đó, để cho bụi than của nó dính lên cái kén. Cái kén nhận thấy bụi thanh thì trào dân sức mạnh, nứt toát ra. Từ những khe nứt đó thổi ra từng cổ tử phong màu tím cực kỳ nguy hiểm, nhưng trận pháp bên dưới đã sáng lên, hấp thụ hết cỗ tử phong ấy đi.

Đùng một tiếng vang trời.

Cái kén bị phá vỡ, một thiếu niên cường tráng với nước da tím lịm cùng vơi mái tóc dài ngoảnh từ đầu đến chân nhảy xuống, lực đạo mạnh mẽ, cùng với khí thế ngập trời phát ra đã phá nát đi toàn bộ những pháp trận được bài bố kia.

Cuối cùng khi được sinh ra hoàn tất Tai Ách Thần Nhân đứng đực ra hệt như là một con rối, nhìn kỹ thì sẽ thấy phía sâu bên trong hóc mắt cả hắn là một màu đen khịt, vô hồn. Lưu Bảo Thắng bước tới chỗ tên kia. Hắn rút ra một con dao nhỏ chấm nhẹ lên đầu ngón tay mình, sau đó nhỏ lên người của tên Tai Ách Thần Nhân.

Nhận được tinh huyết của Lưu Bảo THắng, hai mắt của Tai Ách Thần Nhân lập tức đỏ lên, sau dó lại trắng lại, hiện lên hai tròng đen hệt như người bình thường. Nước da màu tím lịm hệt như hoa oải hương cũng dần dần biến đổi, trở thành một màu da người có chút rám nắng hệt như thiếu niên bình thường.

Biến đổi xong, Tai Ách Thần Nhân liền quỳ xuống trước mặt Lưu Bảo Thắng, cung kính ôm quyền nói:

- Đa tạ đại nhân đã cho ta một lần nữa được sinh ra.

Lưu Bảo Thắng cười lớn:

- Ha ha, tốt tốt. Vậy từ nay ngươi tên là Thiên Bảo. Lần này ngươi phải giúp ta đạt được vị trí đệ nhất đấy.

Thiên Bảo gật đầu nói:

- Vâng.

....

Trong lúc những kẻ khác bận bày mưu tính kế, thôn phệ thiên hạ thì Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ. Hắn cũng bật bày mưu tính kế, nhưng không phải là vì thôn phệ thiên hạ, mà là chiều lòng mẫu nghi thiên hạ.

Quả nhiên đúng là một khi con người cảm thấy ghen tức thì chuyện đếch gì cũng có thể lôi ra mà so sánh được.

Khi vừa về nhà, để ăn mừng việc Tiểu Hắc công khai là tình cảm của mình giữa chốn đông người thì Lưu Long Luyên đã đặc biệt gác lại chuyện luyện võ để mà vào bếp nấu ăn cho hắn. Tiểu Hoa cũng như thế. Nàng vì cố gắng có chức vị cao hơn trong lòng Tiểu Hắc cũng tự lẳng lặng đi nấu cơm.

Đùa thay cái gi viên này lại trùng hợp có hai cái bếp, một cái bếp nấu trong này, cùng với một cái bếp nấu ngoài trời. Lưu Long Luyên từ đó giờ sống ảo nơi đầy đủ vật chất, thế nên nấu ăn trong bếp đối với nàng là quen thuộc hơn, ngược lại là Tiểu Hoa, vì từ trước đến giờ sống rất khó khăn, nên nàng thường không đầu tư vào bếp núc, chỉ có thể nấu ngoài trời.

Thế là hai người không hẹn mà gặp, đều mang đồ ăn đến trước mặt hắn. Tiểu Hắc vừa hay đối bụng không hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị đem đi trở thành giám khảo bất đắc dĩ.

Món của Lưu Long Luyên là món thịt kho nhiều nước (Thịt kho hột vịt, thịt kho tàu) với hàm lượng sườn, thịt nhiều gấp ba bốn lần số lượng trứng bên trong, ăn kèm với lại cải muối chua giải ngấy. Còn món của Tiểu Hoa thì thanh đạm hơn, một to súp nóng hỏi, ăn kèm với gà luộc, gà tuy rất nhiều, nhưng không thể nào bằng đống dược liệu mà nàng nấu cùng với súp được.

Từ khía cạnh bên ngoài đã thấy được sự khác biệt rõ ràng. Lưu Long Luyên là võ giả, việc ăn uống đầy đủ năng lượng đối với nàng là việc tối cường quan trọng, nếu không ăn đủ thì không thể nào tiến hành tập luyện được. Còn Tiểu Hoa là người bình thường, quan trọng nhất chính là việc ăn đủ chất, bồi dưỡng cơ thể, tránh bệnh tật.

Điề này càng khiến cho Tiểu Hắc khiếp sợ hơn. Trường phái cùng với nhau thì dễ nói rồi, hắn trực tiếp nói không khác biệt là được. Nhưng hai món, hai trường phái khác nhau, không thể nói hương vị đồng đều chuẩn vị mẹ nấu được.

Tiểu Hoa cùng với Lưu Long Luyên đặt đồ ăn của mình lên trên bàn, xới cho hắn một bát cơm rồi nhìn Tiểu Hắc với ánh mắt đầy mong chờ mà nói:

- Sư đệ ăn nào.

- Tiểu Hắc, tiểu nữ đặc biệt nấu thứ này cho Tiểu Hắc.

Nhìn thấy mấy món trên bàn, Tiểu Hắc chỉ biết nức nở khóc mà thôi. Lúc trước đối đầu với ma nữ còn đỡ, hắn gặp các nàng đều là từng người một, chưa từng ở chung với nhau, chỉ là sau khi Diệp Hân úp sọt hắn, thì những ma nữ này mới tập hợp lại cùng nhau. Nhưng mà lần này cũng thật sự khó xử rồi...

Tiểu Hắc ăn xong miếng đồ ăn của Lưu Long Luyên thì đưa ra lời nhận xét:

- Đồ ăn của sư tỷ vẫn như vậy. Tuyệt vời xuất sắc, thịt được ninh mền nhừ. Miếng thịt tuy nhiều mỡ như lại không ngấy, trứng chính vừa tới, nước dùng đậm đà...

Lưu Long Luyên nghe thế thì liếc mắt nhìn sang chỗ của Tiểu Hoa, cười khinh thường một cái nói:

- Sư đệ thật sự biết thưởng thức đấy. Yêu đệ quá đi!

Tiểu Hắc quay sang Tiểu Hoa nói:

- Còn đồ ă của Tiểu Hoa cô nương thì thanh mát, húp vào là liền thấy được mùi thỏa mộc nhẹ nhàng động lại bên trong, không còn co quá nhiều dư vị khó chịu của thảo mộc thông thường. Kết hợp với thịt gà, thật sự khiến người khác nhẹ tênh, muốn bay lên trời vậy.

Tiểu Hoa cười rạng rỡ, cảm tạ nói:

- Đa tạ...

Rồi hai người đều hướng về phía Tiểu Hắc với khuôn mặt đầy mong chờ mà hỏi:

- Vậy theo đệ ai nấu ngon hơn đây?

- Ân công, xin ân công hãy công tâm giúp tiểu nữ.

Tiểu Hắc nghe được thầm trách rằng không thể tránh được trường hợp này, sau đó thở dài mà nói:

- Cả hai đều có nét ngon riêng của mình mà. Hà tất gì chúng ta phải phân bua như thế...

- Không được!

Cả hai người đều đồng thanh, tức giận phản bác lời hắn nói.

- Món của tỷ làm sao có thể đứng ngang hàng với ả ta được chứ.

- Tiểu nữ đứng bếp đã nhiều năm rồi, xin Tiểu Hắc đừng làm khó tiểu nữ...

Tiểu Hắc đần mặt ra nói:

- Giờ không phải quan trọng món nào ngon hơn. Quan trọng là bữa ăn như thế nào. Hai người mau ngồi ăn nhanh lên, để Tiểu Hắc này còn đi rửa bát nữa.

Thấy Tiểu Hắc chả buồn phân bua như thế, hai người cũng chịu dường nhịn người kia một chút mà ngồi vào bàn chịu khó ăn.

...

Đến tối Tiểu Hắc khi đi vệ sinh lại thấy bên trong phòng riêng của Tiểu Hoa sáng lên ánh lửa.

Thấy lạ vì bây giờ đã là nửa đêm rồi, từ trưa hôm nay Tiểu Hoa sau khi trở về chăm chỉ phụ giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, phơi quần áo, đáng nhẽ ra đến tối là nàng phải mệt lử mà đi ngủ sớm rồi chứ? Sao lại đến nửa đêm vẫn còn sáng đèn thế này?

Hắn gõ cửa nói vọng vào:

- Tiểu Hoa cô nương, là ta, Tiểu Hắc đây. Ta vào được chứ?

Lúc này bên trong phòng tối Tiểu Hoa đang xoa nắm bàn tay của mình, nhớ lại khung cảnh khi sáng Tiểu Hắc phấn khích nắm lấy tay mình mà vui vẻ mỉm cười.

Nàng thầm nói:

- Tay của Tiểu Hắc ca thật ấm áp quá đi. Ước gì, ước gì mình có thể nắm được tay của Tiểu Hắc ca lâu hơn một chút... Hay là mình dụ Tiểu Hắc đúc thành bức tượng hệt như là bàn tay của Tiểu Hắc ca nhỉ/ khi đấy tối nào mình cũng được nắm tay với Tiểu Hắc ca rồi.

- Hì hì, nếu thật sự nắm được tay của Tiểu Hắc ca hằng đêm thật sự là tốt rồi. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến mình rạo rực hết cả lên rồi.

Đột nhiên nàng nghe tiếng gõ cửa bên ngoài thì giật bắn mình. Cuối cùng dựa vào linh khí xung quanh mà biết được người đó là Tiểu Hắc.

Tiểu Hoa lập tức đi đến cửa, mở cửa cho hắn mà háo hức nói:

- Tiểu Hắc ca... Hôm nay Tiểu Hắc đến đây là có việc gì.

Vì vẫn ngại những lời hồi nãy của mình bị hắn vô tình nghe thấy mà Tiểu Hoa để tay ra đằng sau, giấu nhẹm đi.

Tiểu Hắc không nghi ngờ gì mà hỏi:

- Tối rồi sao Tiểu Hoa cô nương còn chưa đi ngủ.

Nghe những lời này của hắn, Tiểu Hoa thở phào đầy nhẹ nhõm nói:

- À thì ra là thế....

- Thế nào?

- À không, chỉ là tiểu nữ lúc này đang ôn lai bài mà lão sư Tiểu Hắc dạy mà thôi.

Tiểu Hắc nghe thế thì há hốc mồm. Lúc trước hắn cũng từng chơi với vài tên ngoài hành tinh, điểm lúc nào cũng chỉ có hai con số, mà hai con số lúc nào cũng đối lập với hai con số của hắn. Hắn chưa từng nhìn thấy đám người ngoài hành tinh ấy học như thế nào mà giỏi như thế. Nhưng lần này thì hắn biết rồi, đám người ngoài hành tinh ấy chắc chứa học hệt như Tiểu Hoa.

Con mẹ nó đây là một ngày có ba mươi tiếng đồ hồ!

Hắn ho khục khục vài cái nói:

- Nếu vậy chắc là có cái gì khó hiểu lắm phải không? Vừa hay có ta ở đây, ta có thể giúp cô nương môt chút.

Nghe Tiểu Hắc nói như thế, Tiểu Hoa định từ chối. Nhưng bất chợt một ý nghĩ bật trong đầu nàng, khiến nàng cười nhẹ một cá đầy toang tính mà nói:

- Thế thì tốt quá, có lão sư Tiểu Hắc đây thì tiểu nữ có thể yên tâm mà hỏi rồi.