Đại Thiên Kỳ ở trước mặt, hắn không nhìn ra được chân tướng, nên mới nhờ Tiểu Hoa nàng. Thế mà nàng ta không hiểu ghen ăn tức ở kiểu gì lại hỏi hắn một câu á khẩu như thế?
Trong đầu Tiểu Hắc hiện lên hai lựa chọn có và không. Nhưng dù chọn cái kiểu gì theo suy đoán của hắn, đều sẽ bị nữ nhân yếu ớt trước mặt gạt bỏ.
Hắn cuối cùng cười cười nói:
- Tiểu Hoa lão bản sao lại hỏi như thế chứ? Nam nhân có người này có người kia. Sao ngươi lại hỏi câu hỏi như thế?
Mặt mài của Tiểu Hoa buồn bả, trầm mặt nói:
- Vậy Tiểu Hắc là nam nhân như thế nào? Là người này hay người kia?
Nghe đến đây Tiểu Hắc chỉ có thể đần mặt ra mà nhìn nàng đầy khốn khổ.
Cuối cùng hắn nở ra một nụ cười quái dị khốn nạn đến cực điểm, vừa nhìn vào liền muốn đấm cho nát mặt mà nói:
- Ặc ặc, Tiểu Hoa cô nương. Cô nương nghĩ tốt cho Tiểu Hắc ta quá rồi. Tuổi tác? Ngoại hình? Ha ha, đối với Tiểu Hắc ta, toàn bộ đều không quan trọng. Như cô nương thấy đấy, kể cả đối với sư tỷ của mình, ta cũng không tiếc rẻ mà bày ra chút thủ đoạn đâu.
Những tưởng đây chính là lựa chọn đúng đắng nhất. Bởi vì khi nàng ta nhận ra được bản chất xấu xa của hắn, nhất định sẽ sợ hãi mà lùi lại, tránh xa Tiểu Hắc hắn. Từ đó mà giải được cái vòng vây khốn khiếp này.
Mặc dù làm thế thiện cảm cũng sẽ mất, nhưng cũng không phải là không thể cứu vớt được. Không dùng được thiện cảm, hắn chỉ đành bỏ ra chút tiền của của mình để mà giao dịch với nàng mà thôi. Có khi như thế lại càng tốt, Lưu Long Luyên khi đấy sẽ không có lý gì để mà nổi điên nữa.
Thế nhưng thứ Tiểu Hắc nhận lại, lại hoàn toàn vượt xa dự tính của hắn.
Tiểu Hoa sau khi nghe những lời nói xằng bậy của hắn thì liền đỏ mặt mà quay đi, hệt như Lưu Long Luyên mỗi lần mời hắn ăn đậu hủ vậy.
Nàng nhẹ giọng nói:
- Nếu Tiểu Hắc ân công đã không kìm chế được thì như thế tiểu nữ cũng bằng lòng thay thế mấy cô nương kia. Chỉ là tiểu nữ hy vọng với sự hy sinh của mình thì mấy cô nương khác sẽ được an toàn. Dù gì thì mạng của tiểu nữ cũng được do ân công cứu về, mọi việc đều do ân công định đoạt.
Nói rồi Tiểu Hoa cầm lấy tay hắn đặt lên đùi mình, đút cho hắn tiện nghi của bản thân.
Nghe thấy những lời nói, cùng với hành động này khiến cho Tiểu Hắc bất ngờ đến mức không thể ngậm được mồm. Hắn không thể nào ngờ được trên đời lại có thể có người dễ dãi đến như thế.
Kể cả Lưu Long Luyên lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng hắn, thì khi bị hắn giở ra cái bộ mặt xấu xa này cũng đã ghét vỏ. Về sau đọc nhiều tiểu thuyết có phàn đen tối hơn mới chuyển từ chán ghét sang thích thú
Tiểu Hắc cười gượng nói:
- Ừm... Cô nương thích là được. Vậy cái tên bên dưới rốt cuộc có thực lực như thế nào thế?
Tiểu Hoa nhận được trọng trách to lớn, gánh chịu toàn bộ nỗi nhục nhã của nữ nhân trong thiên hạ liền rất sung sướng, vui vẻ mà trả lời:
- Cái tên kia sao? Tiểu nữ nhìn thấy hắn có hai cỗ khí chảy trong người, một cỗ khí từ tồn tại trong da thịt hệt như là võ giả mà Tiểu Hắc miêu tả, hai là một cỗ hoàng kim chính khí đang tỏa ra từ nội đan của hắn.
Tiểu Hắc nghe thế thì kinh ngạc nói:
- Nội đan? Đan điền? Khí tụ đan điền, đây chả phải câu nói ý đan điền của võ giả tu tiên hay sao?
Tiểu Hoa nói:
- Tiểu nữ không dám chắc. Chỉ biết là chân khí trong đan điền của hắn đều lấy linh lực bên trong cơ thể, ngưng tụ dẫn luyện xuống đan điền mà thôi. Hiệu suất mười phần chỉ có hai ba, toàn bộ phần còn lại đều bị thất thoát ra bên ngoài.
Tiểu Hắc nghe thế thì gãi đầu khó hiểu. Hắn dù là người xuyên không đi chăng nữa, nhưng hắn bắt đầu vẫn là vùng Đông Sơn, kiến thức ở vùng Nam Dương này hoàng toàn không hề quen thuộc.
Kể cả Đại Thiên Kỳ cũng như vậy. Lần trùng sinh này hắn những tưởng bản thân mình cũng sẽ đi cái căn cơ võ học của cơ thể này để mà khai tâm tu luyện, thế mà hắn lại không ngờ linh lực cùng với chân khí bên trong nội thể hệt như huynh đệ một nhà, cứ như thế mà lại có thể tương hổ cùng nhau, tạo nên một phương thức tu luyện vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù mạnh mẽ như thế, nhưng việc song tu hai phái về sau gần như là bất khả thi. Tại vì càng lên cao, tài nguyên tu luyện càng ngốn càng nhiều, không cách nào thu thập đủ hai loại thiên tài đại bảo của hai đạo được. Nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là thời gian tu luyện.
Thời gian song tu hai đạo về sau tăng chí ít cũng phải gấp năm trăm lần so với võ giả, tu tiên giả cùng cấp bậc, mà thọ nguyên có hạn, dù đột phá võ đạo cùng với tiên đạo cũng chỉ nhận được thọ nguyên bằng với người cùng cấp mà thôi. E rằng chưa đột phá đến cấp bậc Võ Hoàng đã trở thành một bộ xương trắng rồi. Vì thế nên ít có ai theo đuổi cực hạn của song tu, mà chỉ theo đuổi một phần rồi về sau tập trung vào một trong hai mà thôi, duy chỉ có Liêu Đăng là ngoại lệ.
...
Trở lại với trận chiến trên võ đài, Tiểu Hắc nghiêm túc ngồi khoang tay lại, kể cả đùi cũng không nhịp nữa mà hoàn toàn tập trung tinh thần của mình mà quan sát Đại Thiên Kỳ.
Đối với hắn những tên song tu hai đạo như Đại Thiên Kỳ, Liêu Đăng đều là một loại kẻ địch hết sức đáng sợ. Nếu không phải thực lực của Lưu Long Luyên là tuyệt đối nghiền ép, e rằng chấp luôn cả nàng sỡ hữu sát ý hủy thiên sát địa đi chăng nữa thì cũng khó mà thắng được.
Đại Thiên Kỳ bên dưới không mang theo bất kỳ binh khí nào mà chỉ thủ một thế Long Thần Hạ Sơn, hai chân đứng trước sau, tấn mở rộng hơi chúi người xuống dưới, hai tay cong lại tạo thành hình dáng một cái vuốt rồng.
Còn tên còn lại thì hình dáng nho nhã, hiền từ phúc hậu hệt như một thư sinh. Hắn lấy từ trong người ra một cặp bùa, một vàng, một đỏ, tỏ ra một loại khí thế khác thường khi so với những tấm phù chỉ dùng được một lần.
Tiểu Hoa cũng nhận xét rằng so với tên Đại Thiên Kỳ thì tên thư sinh tên Lưu Lâm Phúc này mạnh mẽ hơn một cấp bậc. Nhưng bởi vì Đại Thiên Kỳ song tu hai đạo hệt như là Liêu Đăng, nên cũng không thể nào đoán trước được kết quả sẽ diễn biến như thế nào.
Lưu Lâm Phúc sử dụng lợi thế tu tiên giả của mình mà dùng thuật Ngự Không Phi Hành, bay lên hai trượng phía trên rồi tung ra hai cái phù kia tấn công.
Đại Thiên Kỳ thấy hai miếng phù lao tới như thế thì kinh ngạc mở to mắt ra rồi tránh né. Xược qua người hắn, thế nhưng miếng phù lục yếu ớt kia hệt như là một con dao cạo sắc bén, chỉ duy nhất một đòn là liền cắt nát được vô số lớp áo khoách dày trên người Đại Thiên Kỳ hắn.
Nhưng Đại Thiên Kỳ không những không kinh ngạc mà lại còn lạnh lùng tận dụng thời cơ những miếng phù văn kia lao lên cao, không kịp chuyển hồi lại công kích hắn, để nhảy lên cao, bấm ấn thi quyết hóa từ đầu ngón tay mình ra một sợi tơ vàng mỏng đến mức vô hình cột lấy chân Lưu Lâm Phúc dùng nó làm điểm tựa để mà bay lên tung ra một chưởng Phong Sơn Gầm Thét.
Bất ngờ bị công kích như thế, nhưng sắc mặt của Lưu Lâm Phúc không biến sắc. Trên khán đài Tiểu Hắc chỉ thấy hắn bấm nhẹ một quyết, tấm bùa màu đỏ kia liền sáng lên, rồi từ bên trên bắn xuống một quả cầu lửa to hệt trái bóng rổ vào người của Đại Thiên Kỳ.
Bất ngờ bị tấn công Đại Thiên Kỳ liền chuyển hướng chiêu Phong Sơn Gầm Thét kia hướng về phía hỏa cầu phía trên mà đánh nát nó trước. Bởi vì Đại Thiên Kỳ hiểu rõ, dù tiên nhân có cường đại như thế nào, có thể lật cả thiên địa như thế nào thì bị đám võ đế kia tiếp cận cũng chỉ như là con ruồi con bị nhện đen bắt vào trong mạng nhện mà thôi.
Nhưng Lưu Lâm Phúc thì lại khác. Thấy Đại Thiên Kỳ chuyển hướng đánh vào hỏa cầu như thế thì hắn thầm nở ra một nụ cười đắc thắng. Sau đấy lại khép hai ngón tay mình lại, điều khiển cái phù màu vàng kia hóa thành một thanh linh kiếm chém vào ngực Đại Thiên Kỳ, chấn cho hắn một chiêu rơi xuống đất.
Lấy thế chẻ tre mà Lưu Lâm Phúc đánh tới. Hắn dùng pháp lực của mình cộng thêm Dẫn Sinh Tuyên Quyết nhân thanh kiếm của mình ra thành mười thanh tất thảy, rồi dùng hỏa cầu thiêu đốt bọn chúng, khiến cho những thanh linh kiếm này hóa thành hỏa linh kiếm, sát thương như thế mà cũng tăng lên vài phần. Hỏa linh kiếm theo hai đầu ngón tay của Lưu Lâm Phúc mà bắn tới như là mưa tên thẳng vào người Đại Thiên Kỳ.
Tiểu Hắc thấy thế trận một chiều nhu thế thì liền hỏi:
- Tiểu Hoa cô nương, thế nào? Cái tên kia liệu có cơ hội để phản sát hay không?
Tiểu Hoa khẽ cười:
- Quả nhiên Tiểu Hắc thần cơ dịu toán, tuy là Tiểu Hắc không nhìn được linh khí như là tiểu nữ, nhưng mà Tiểu Hắc đã đoán đúng. Thanh niên võ giả kia nhất định sẽ phản sát ngược lại.
Nghe những lời này của Tiểu Hoa, Tiểu Hắc chỉ ồ lên một tiếng cho có lệ mà thôi. Thân phận của nhân vật chính trùng sinh trở về, há có thể tầm thường để cho người khác giẫm đạp được?
Quả nhiên Đại Thiên Kỳ đúng là ẩn chứa bảo vật. Trước kia hắn lên núi hái dược liệu, bất ngờ tìm được một món phế thánh cấp trước kia của bản thân mới bước đầu chập chữ đi lên thiên giới đã lạc mất từ lâu. Mặc dù kiện bảo vật này chỉ còn sót lại một sợi thiên khí trên thiên giới mỏng manh, tuy vậy nếu xếp cùng với các loại bảo vật ở dưới hạ giới thì nó chắc chắn không hề tầm thường một chút nào.
Đại Thiên Kỳ lấy từ trong ngực áo mình ra một chân nến được đúc từ vàng ròng, phía trên đính thêm rất nhiều những viên đá quý sặc sỡ có tên là Lãnh Kim Phong.
Lãnh Kim Phong vừa được lấy ra, tiên khí mỏng manh bên trong nó liền hóa thành một bức tường bằng linh khí nhàn nhạt chắn trước mặt, cùng với đỉnh đầu của Đại Thiên Kỳ. Kiếm lửa từ trên lao vung vút hệt như là tên bắn, nhưng khi chạm phải bức tường kia liền lập tức bị hóa giải, tan thành vô số bụi lửa. Chứng kiến cảnh đấy Lưu Lâm Phúc chấn kinh tột độ, hai mắt mở toang, không thể tin vào mắt mình.
Đại Thiên Kỳ chớp lấy tời cơ mà giải trừ phòng hộ, dung thân thủ nhanh nhẹ một lân nữa bay lên. Hắn nắm tay lại, vận khí tụ lực đấm ra một chiêu Đại Quyền Phá Thạch, hóa linh khí trong nội thể biến thành một hình ảnh nắm đấm to lớn bắn thẳng về Lưu Lâm Phúc phía trước.
Tên Lưu Lâm Phúc kia rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hắn bấm quyết dùng lá phù màu vàng kia của mình để thi triển Thiểm Kim Quang, hóa thành một luồn sáng chớp nháy mà né được một đòn kia.
Lá bùa màu vàng trở lại bình thường, Lưu Lâm Phúc không chần chừ liền niệm quyết, hóa nó trở thành một sợi vải lớn quấn lấy thân ảnh Đại Thiên Kỳ đang khinh công bay ở bên trên, khống chế hắn. Sau đó lại dùng tay trái kêu gọi tấm phù màu đó, khiến nó lượn một vòng sau đấy hóa trở thành một hình dạng của một con hổ to lớn đỏ rực được bao phủ trong một cỗ hỏa diêm dữ đội.
Hỏa hổ gầm lên một tiếng đầy uy lực, rồi há cái miệng chứa đầy lửa của mình ngoạm lấy Đại Thiên Kỳ đang bị bao bọc trong cái dải lụa màu vàng kim kia. Khán giả bên trên nhìn thấy cảnh đó, ai nấy cũng đều nhận định rằng Đại Thiên Kỳ lần này quả thực không có tuổi với Lưu Lâm Phúc, kể cả những đại trưởng lão của môn phái này cũng nhận định như thế, chỉ trừ có ba người, Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên và Trương Tiểu Hoa mà thôi.
Lưu Long Luyên khoang hai tay lại nhìn xuống sàn đấu mà lạnh lùng nơi với vẻ mặt chán trường:
- Cầm món đồ tốt như thế mà chỉ đối phó với hai miếng giẻ còn thua, thì tốt nhất cái tên đó nên tự hổ thẹn với bản thân mình, tự phế đi võ công thì hơn.
Sau những lời nói đó của nàng, Đại Thiên Kỳ bên trong miệng của con hỏa hổ kia đã dùng chiêu Liễu Phong Chưởng, hóa tay mình thành kiếm chém đứt được dải lụa vàng kia, rồi sau đó sử dụng công năng đặc hiệu của món Lãnh Kim Phong này tên là Ngự Phong Hỏa để mà khống chế hỏa hổ.
Lãnh Kim Phong mặc dù chỉ là một phế thánh cấp, nhưng vì vẫn còn một sợi tiên khí bên trong nên đẳng cấp so với tấm phù đỏ kia của Lưu Lâm Phúc cách xa rất nhiều. Hỏa hổ bị khống chế thì hóa thành một làn hỏa phong, từ từ tụ lại trên đầu Lãnh Kim Phong. Thu được hỏa hổ, Đại Thiên Kỳ cũng vì thế mà ngầu lòi bước ra, trong sự hò reo kinh ngạc của mọi người.
- Đây, đây là là món bảo vật gì thế? Lợi hại quá đi.
- Đại ca ca, ta rụng trứng rồi. Đại ca ca, nhìn ta này, nhìn ta này.
- Thanh niên kia cũng thật sự quá kinh khủng rồi đi. Từ trước đến nay ta ít khi nào nghe thấy được võ giả nào có thể đả bại được tu chân giả đấy.
Bị Đại Thiên Kỳ khống chế hỏa hổ, Lưu Lâm Phúc hệt như binh sĩ bất đi binh khí, liền yếu ớt mà ngự phong lùi lại lảng tránh. Nhưng Đại Thiên Kỳ thân là một người đã trải qua vô số chuyện, nên vì thế hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, quyết đoán, không cho đối phương một cơ hội phản kích nào.
Hắn bấm nhẹ một ấn quyết điểm lên ngực của mình, khiến cho thân thể của Đại Thiên Kỳ ánh lên một ánh hoàng kim. Được sự gia trì của pháp lực, tốc độ cùng với lực đạo của hắn tăng lên không biết bao nhiêu lần. Hắn tận dụng khoảng pháp lực ít ỏi này mà sử dụng Thuấn Phong Bộ, đạp không bay đến hệt như là một viên pháo, thụi một quyền đau điến vào giữa bụng Lưu Lâm Phúc, đánh cho hắn hộc máu trọng thương, ngắn quãng thi pháp ngự phong, rơi xuống dưới sàn đấu.
Chứng kiến thanh niên chỉ mới hai mươi mà ra đòn có phần quyết đoán, tàn bạo như thế, khiến cho các trưởng lão của môn phái bày ra vô số biểu cảm. Người thì vui mừng tính toán, người thì thấy khó chịu vì lệ khí quá nặng, nhưng tất cả đều phải vỗ tay chúc mừng một màn chuyển bại thành thắng kia của Đại Thiên Kỳ.
Trận đấu này của hắn có thể nói là trận đấu hay nhất trong ngày hôm nay. Không hoa lệ như những tu tiên giả, cũng không quá nhiều nhiệt huyết như là võ giả, lại càng không một màu hệt nhu Lưu Long Luyên. Một trận phản công đẹp mắt, một trận thư hùng khó đoán, thực sự dứt đáng đoạt được vị trí xuất sắc ngày hôm nay.
Xem được vài trận sau Tiểu Hắc vì quá chán nên đã đổ gục trên vai của Lưu Long Luyên mà chảy dãi ngáy khò khò. Lưu Long Luyên nàng thấy sư đệ mình dễ thương như thế thì thích lắm, lâu lâu dùng tay vỗ vỗ vào mặt hắn, rồi còn tùy tiện khoác vai ôm lấy người của Tiểu Hắc đang ngủ nữa.
Nhưng ngược lại với một Tiểu Hắc lười biếng, vừa gặp thứ gì chan chán đã đi ngủ thì Tiểu Hoa lại vô cùng chăm chỉ. Trận nào nàng cũng căng mắt ra dùng khả năng cảm nhận linh khí của mình để mà quan sát. Vừa quan sát, nàng vừa ghi lại những điều mà bản thân cần lưu tâm để mà triệt để học hỏi.
Trước kia là một người mù, chuyện gì cũng phải nhờ người khác làm giùm mình. Giờ đây ông trời đã thương tình giáng xuống cho nàng một vị quý nhân, nên dù có khó khăn cỡ nào thì nàng vẫn quyết tâm phải danh được sự ưu ái này của ông trời. Nếu không thì sẽ mãi mãi không xứng được với hắn, trả lại ân tình trước kia Tiểu Hắc đã cứu vớt mạng sống của bản thân mình.
Đến cuối ngày, Tiểu Hắc được Lưu Long Luyên nhẹ nhàng đánh thức. Sau đó cả ba người cùng nhau trở về gia viên thuê trước kia.
Khi cả ba người đang trải qua vô số tiếng cười nói thì phía bên kia mặt trận thì Lưu gia căn như dây đàn. Mạc gia trước những động thái tuyển người mới, từ chối Mạc Liêu Đăng này của Lưu gia thì đã bắt đầu làm càng. Vô số sản nghiệp của Mạc gia đã cắt đứng mối quan hệ làm ăn với người bên Lưu gia, không những thế còn hại bọn họ thiệt hại không biết bao nhiêu là tiền của, lại còn thuê luôn cả người khác làm rối loạn việc kinh doanh của Lưu gia.
Tuy cao tầng Lưu gia là như thế, nhưng Mạc gia cũng không dễ chịu gì mấy, nhất là Mạc Liêu Đăng. Sau khi thụ phải một đòn kia của Lưu Long Luyên thì hắn bị trọng thượng cực kỳ nghiêm trọng.
Mãi hết bốn ngày liên tục, từ sáng đến đêm, các đại phu đỉnh cấp mới có thể lấy hết băng tinh được Lưu Long Luyên để lại trên người hắn. Nhưng vì một chiêu cuối cùng mà Lưu Long Luyên thân thương dành tặng cho cái tên Mạc Liêu Đăng này chính là một kích vào trong thức hải, khiến cho thức hải, kinh mạch của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, không thể dùng đan dược, hay là nhờ đại phu chưa trị được, chỉ có thể nằm liệt giường hơn một tuần mới có thể mở mắt tỉnh lại.
Mạc Liêu Đăng tỉnh lại, yếu ớt ngồi dậy, ôm lấy vết thương vẫn còn đau nhói của mình mà tức giận nghiến răng, cắn lợi nói:
- Tiện nhân! Ta nhất định, nhất định sẽ giết ngươi!