Đánh qua một trận, Lưu Long Luyên cũng hoan thành lượt của mình mà đi vào bên trong võ đài. Tiểu Hắc chứng kiến một tràn như thế này chỉ có thể cười ngượng với thúc thúc ngồi kế bên cạnh đang há hốc mồm không thể tin vào mắt mình.
Hắn tuy biết là Long Luyên tỷ của hắn một khi ra tay sẽ không thủ hạ lưu tình, nhưng như thế này cũng đánh quá sâu vào lòng tự trọng của người khác rồi đi.
Thúc thúc sốc nặng xong rồi nhìn qua hắn với ánh mắt ngán ngẩm thở dài:
- Tiểu tử thối kia thua rồi thôi cũng đi chứ, hôm nay ta đi một mình lại gặp đôi tình nhân trẻ hai người nữa. Đáng tiếc đáng tiếc.
Nghe thúc thúc nói như thế, Tiểu Hoa sung sướng, ngại ngùng đỏ cả mặt không biết giấu đi đâu, chỉ có thể vùi đầu mình vào trong lòng Tiểu Hắc tránh né mà thôi.
Tiểu Hắc nghe thế thì cười gượng phân bua:
- Không phải đâu thúc thúc, thúc thúc hiểu nhầm rồi. Chúng ta chỉ là bằng hữu, chỉ là bằng hữu mà thôi.
Thúc thúc nghe thế thì nhìn hắn với một ánh mắt chán nản, mất niềm tin, nói:
- Tiểu tử ngươi che thúc thúc ta sống đến từng này rồi mà vẫn không có kinh nghiệm gì à? Nếu không phải tình nhân thì cũng là phu thê kết duyên se tóc, chứ nếu không thì làm gì có nữ nhân nào mà không chú ý đến hình tượng của mình như thế, công khai tình cảm của mình ra phía bên ngoài.
- Hả?
- Không công khai, vậy hai tay các ngươi đang làm gì thế?
Nhìn xuống tay của mình thì Tiểu Hắc cảm thấy nổi da gà. Sao tay hắn lại nắm lấy tay của Tiểu Hoa như thế này cơ chứ? Tiểu Hắc biết bản thân mình thất thố thì vội rút tay ra, nhưng Tiểu Hoa không cho, cứ như thế mà nàng siết chặt lấy bàn tay của hắn.
Nàng đột nhiên không muốn bản thân mình mất đi cảm giác an toàn kia, nên đưa tay còn lại chạm lên mặt Tiểu Hắc để xem thử xem hướng của gương mặt hắn là hướng nàng, rồi sau đó ngước đầu lên, mở tôi ánh mắt trắng dã nhìn vào hắn.
Nàng nói:
- Tiểu Hắc... Tiểu nữ sợ.
Thân là nữ nhi nhỏ nhắn tay mền chân yếu, đặc biệt còn là một người khiếm khuyết về thân thể nữa. Nên là một câu nói này của nàng đã khiến Tiểu Hắc bồi hồi phân vân, không biết có năng bỏ tay ra hay không nữa.
Hắn ngập ngừng:
- Chuyện này... Chuyện này....
Tiểu Hoa chốt hạ một câu:
- Chỉ là tiểu nữ hồi nãy vẫn còn chưa hết chấn kinh.... Không biết ân công có thể chiếu cố được hay không.
Thúc thúc bên cạnh hệt như thêm dầu vào lửa mà nói:
- Ngươi nhìn đi, nương tử của ngươi làm nũng với ngươi kìa. Số phận của người ta đã khổ như thế, thân ngươi làm võ giả thì chí ít cũng phải nhường nhịn người khác đi chứ.
Trong lúc Tiểu Hắc đang xuôi lòng, ngã theo phe lão thúc thúc kia cùng vớ Tiểu Hoa mà mặc xác nàng muốn nắm gì thì nắm, muốn làm gì thì làm thì có một giọng băng lãnh sắc bén vang lên bên tai Tiểu Hắc:
- Hừm, đồ vật của tỷ mà cũng trở thành phu quân của người khác được cơ đấy.
Nghe được lời này trái tim của Tiểu Hắc như rớt ra. Hắn từ từ xoay đầu lại rồi dùng khuôn mặt tối sầm hệt như người đã chết của mình nở ra một nụ cười tự tin mà nói:
- Long Luyên tỷ, tỷ có mệt không thế?
Long Luyên đứng phía sau hắn, mở to đôi mắt xanh ngọc vô hồn sắc lạnh, mang theo đầy rẫy sát khí chết chóc đến điên cuồng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hắc. Mang lại cho hắn một cái cảm giác bất lực đến vô tận, cảm tưởng như là mình đang lạc giữa một khu rừng băng lạnh lẽo mênh mông không một bóng người. Cái cảm giác này thật khiến cho hắn không thể nào không nhớ đến lần đầu tiên mà mình gặp ả ma nữ tướng quân đó.
Thúc thúc kia chứng kiến người đã đánh vỡ trận anh hùng của Trung Phong mình thì lập tức quay đầu, đứng lên đi vệ sinh mà rời bỏ Tiểu Hắc, để mọi việc cho hắn tự xử lý.
Còn Tiểu Hoa thì lại khác, nhìn thấy linh khí dao động khủng bố kia, nàng không như vào mấy phút trước mà sợ hãi nữa, mà xoay đầu nhìn về hướng Lưu Long Luyên mà chào hỏi.
Nàng nói:
- Cô nương, cô nương về rồi. Tiểu Hắc khi nãy nói cô nương đánh hay lắm đấy.
Lưu Long Luyên nhắm mắt thành một đường, khóe miệng nhếch lên nở ra một nụ cười nhạt đầy thiện chí, thế nhưng trên tráng nàng gân rồng xanh đã nổi lên, run lên bần bật vì tức giận.
Nàng nói:
- Ta đánh hay, nhưng cũng không bằng yêu pháp của tiểu ma nhà ngươi đâu.
Vừa nói dứt lời thì Lưu Long Luyên nắm mạnh lấy cổ tay của Tiểu Hoa, tách nàng với Tiểu Hắc ra, rồi đẩy hắn ngồi sang bên cạnh để nàng chen chân vào chính giữa hai người.
Thấy Lưu Long Luyên nắm có phần hơi chặt, Tiểu Hắc cười cười nói:
- Sư tỷ à... Tỷ hình như nắm hơi quá chặt rồi đấy.
Lưu Long Luyên trừng mắt nhìn hắn một cái đầy sát khí, khiến cho Tiểu Hắc không dám phản kháng, rồi xoay xoa thì thầm vào trong tai của Tiểu Hoa:
- Ta nói với ngươi một cái. Tiểu Hắc là sư đệ của ta, cũng nhưng là đồ vật của ta. Ta nhất định sẽ không cho ai làm hại đệ ấy, cũng như chạm đến đệ ấy đâu. Ngươi hiểu rõ chứ?
Tiểu Hoa phản kháng cố gắng dãy dụa nói:
- Cô nương, cô nương đừng có quá quắt như thế. Là sư tỷ thì đã sao cơ chứ? Tiểu Hắc cũng là con người mà, sao cô nương có thềm xem Tiểu Hắc là đồ vật được cơ chứ. Hèn gì với tính cách điên khùng như thế, Tiểu Hắc không ghét bỏ cô nương mới là lạ.
Nghe thế Lưu Long Luyên tức giận đứng dậy, đồng thời cũng cầm lấy tay Tiểu Hoa mà kéo nàng lơ lửng trên không, khiến cho Tiểu Hoa nàng ta đau đớn mà hét lên một tiếng.
Nàng mở to đôi mắt lam ngọc của mình, nhìn trừng trừng vào mặt của Tiểu Hoa nói:
- Phàm nhân ăn bám như ngươi mà cũng dám có quyền lên tiếng hay sao? Nếu không phải ta đáng thương với sư đệ đã khóc hết nước mắt thì ta từ lần gặp đầu tiên đã để ngươi cho đám người còn lại hạ sát rồi, ngươi biết chứ? Thế mà giờ đây lại dám ở đây cãi lời ta hay sao?
Nhìn thấy một màn chiến tranh lạnh sắp dẫn đến một vụ chết người kia, trong hai người ai đối với hắn bây giờ cũng hết sức là quan trọng, thế nên Tiểu Hắc liều mình bước ra ngăn cản nói:
- Hai người bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó.
Hai người đương lúc chiến tranh với nhau thì khi cảm thấy người khác xen vào sẽ cực kỳ tức giận. Nên vì thế, nghe được giọng Tiểu Hắc, hai người liền nộ khí xung thiên mà quát:
- Lùi lại!
- Đệ dám!
Dứt lời Lưu Long Luyên bất chợt vung tới một quyền đấm thẳng vào mặt hắn, khiến cho Tiểu Hắc hệt như một con đá được quăng ra xa, găm thẳng vào hàng rào bê cạnh kế bên tên Lưu Mạnh Phi khi nãy.
Đấm hắn một quyền Lưu Long Luyên có chỗ phát tiết liền bình tĩnh lại. Lúc này nàng nhận ra rằn mình đã thất thố đánh sư đệ có chút mạnh thì hoảng hồn chạy như bay lại, gỡ một Tiểu Hắc đầu óc đang quay cuồng, lẫn lộn trên trời dưới đất xuống, mà ôm vào trong lòng hỏi thăm:
- Tiểu Hắc! Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đệ có sao hay không?
Tiểu Hắc mặc dù bên trong cơn mê sảng, hắn vẫn gắng gượng nói:
- Không sao, không sao, tỷ đỡ giận là tốt rồi. Là tốt rồi.
Lúc này trên mắt của Lưu Long Luyên chảy ra hai dòng lệ, rơi lả tả xuống mặt của Tiểu Hắc:
- Đệ ngốc qua, ta cũng thật là ngốc. Sao ta có thể vì một chút chuyện cỏn con như thế mà tổn thương đệ được chứ? Là ta thất trách, là ta thất trách.
Nghe được những lời này mặc dù vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn sao một đòn nốc ao kia, nhưng nghe được những lời nói này của nàng, khiến cho Tiểu Hắc phải đần mặt ra. Rõ ràng khi nãy ai là người nói hắn là một cái đồ vật? Rõ ràng khi nãy ai là người đấm hắn? Người nên khóc ở đây mới chính là hắn mới phải?
Nghĩ đến đây mặc dù tủi thân vạn phần, nhưng Tiểu Hắc không dám nói. Chỉ trách hắn tại sao sinh ra đã là phận nam nhi, chỉ trách hắn sinh ra sao lại gặp phải một sư tỷ như thế này mà thôi.
Đánh xong Tiểu Hắc, chiến tranh lạnh giữa hai người đã hòa hoãn đi không ít, nhưng không phải là dừng lại hoàn toàn. Tiểu Hắc hắn phải bắt buộc ngồi ở ngay chính giữa hai nữ nhân này, nhằm tránh gây ra xung đột lần nữa.
Nhưng cuộc chiến tranh lạnh này không được ngăn chặn, mà nó chỉ chuyển từ hình thức này sang hình thức khác mà thôi. Vừa ngồi vào chính giữa, Lưu Long Luyên đã hóa ra một cục đá lạnh, chườm lên chỗ bị đánh của Tiểu Hắc.
Nàng ân cần hỏi thăm:
- Đệ có sao hay không? Xin lỗi đệ, tất là tại tỷ không tốt...
Đột nhiên Tiểu Hoa lúc này từ bên ngoài khán đài đi vào bên trong, trên tay còn cầm theo một bát đậu hủ ấm nóng đưa đến cho Tiểu Hắc.,
Nàng nói:
- Đây là đậu hủ mà tiểu nữ đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Hắc đấy,m toàn bộ nguyên liệu đều là thượng phẩm. Tiểu Hắc ăn đi để còn bồi dưỡng sức khỏe, ta biết Tiểu Hắc thích nhất chính là ăn đậu hủ nóng mà.
Lưu Long Luyên nghe thế thì giật mình tự hỏi:
- Sao con ả này lại biết món ưa thích của sư đệ được cơ chứ? Rõ ràng con ả này không bình thường như dáng vẻ bên ngoài của nó một chút nào.
Địch ý của nàng đối với Tiểu Hoa lập tức tăng cao. Nàng lấy ra một viên đan dược, ấm áp tươi cười nói:
- Tiểu Hắc à ăn đồ ăn bình thường không có tác dụng gì đối với chúng ta đâu. Cùng lắm chỉ là giúp chúng ta đủ no để mà phục hồi mà thôi. Viên đan này có tên Mạc Thiên Vấn Đan, là đan dược chữa thương thượng cấp, một viên này sư tỷ trước kia cũng chỉ vô tình có được nhờ nhặt lấy xác của một Võ Vương thôi đấy. Giá trị liên thành, không ít hơn vài tạ hoàng kim đâu.
Nghe thấy giá trị của viên đan này to lớn đến mức có thể dùng đến đơn vị hàng tạ của vàng thỏi để mà so sánh đến như thế, hai mắt của Tiểu Hắc liền sáng lên trong thấy.
Mặc dù Tiểu Hoa cái gì cũng tốt, so với Lưu Long Luyên thì quả thực chính là một nữ nhân chuẩn mực đúng hiệu, nhưng đáng tiếc là... Tiểu Hắc lần này lại yêu tiền như mạng. Dù cho việc của Lưu Long Luyên là một ma nữ cuồng sát đi chăng nữa, thì trong mắt hắn, nàng vẫn chỉ là một sư tỷ ấm áp với cọc triền trên tay mà thôi.
Tiểu Hắc cười như được mùa, đưa hai tay ra nhận lấy viên đan dược được lấy ra từ giữa cặp đồi hồng của Lưu Long Luyên. Tiểu Hoa bên cạnh cũng nghe thấy hết những lời nói đó chỉ có thể sốc nặng đứng hình. Lúc trước nàng nghe nói hai nghề giàu nhất của người chính là ba thứ ăn cướp, võ giả, cùng với tu chân mà thôi, những tưởng những lời nói đó chỉ là nói quá lên mà thôi, nhưng ai ngờ là làm cái nghề nay giàu thực sự. Chỉ để lấy lòng một người như thế lại có thể đưa trăm cân vàng kim, cái này thực quá mức điên rồ, phá của mà.
Tiểu Hoa ôm mặt khóc lóc:
- Hức hức, ta... Ta quả thực không sánh được với cô nương... Hức hức....
Nghe thấy nàng khóc như thế cả hai người Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc đều đần cả mặt ra không hiểu chuyện gì diễn ra.
Tiểu Hoa vừa khóc vừa nói tiếp:
- Tiểu nữ chỉ là một người binh thường mà thôi, kỳ thực không thể nào bằng với sư tỷ của Tiểu Hắc là đệ nhất võ giả được. Nên chỉ có thể nấu được vài món ăn đơn giản cho Tiểu Hắc mà thôi, không thể đem ra đan dược cho Tiểu Hắc ăn được hức hức. Là ta không phải, là ta không xứng...
Những tưởng đây chính là lời chịu thua của Tiểu Hoa. Nhưng nghe được những lời này Lưu Long Luyên hận mình không thể đứng trước mặt sư đệ đáng yêu mà chửi thẳng mặt cái con tiểu tam này một tiếng tiện nhân được.
Yếu đối cái quái gì cơ chứ? Nhận thua cái gì cơ chứ? Đây không phải là hình ảnh trong câu lấy lui làm tiến mà thiên hạ hay đồn đó hay sao? Bố con tiện nhân, dám dùng chiêu nước mắt cá sấu để tỏ ra bản thân mình đầy vẻ khốn khổn để lấy lòng thương cảm!
Và quả thực hệt như suy nghĩ của Lưu Long Luyên, Tiểu Hoa đã khéo léo tận dụng lợi thế của mình cùng với một giọng nói yếu ớt đánh thẳng vào lòng trắc ẩn của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ân cần vỗ vai an ủi nàng:
- Tiểu Hoa lão bản đừng để tâm, chỉ là sư tỷ của ta có chút tiền thôi mà. Dù sao thương thế của ta cũng không quá nặng, viên đan này xem chừng cũng không cần thiết cho lắm.
- Hức hức Tiểu Hắc, Tiểu Hắc...
Lợi dụng lúc Tiểu Hắc sơ sẩy, nàng liền quay người, ôm chầm lấy Tiểu Hắc. Hắn thấy nữ nhân yếu đuối khóc như thế thì òng trắc ẩn bên trong lại khó mà chối từ, mà nhận lấy cái ôm này của nàng, xoa xoa nhẹ cái lưng mà an ủi.
Còn ở đằng sau lưng của mình Tiểu Hắc không thấy được gì. Chỉ duy Lưu Long Luyên là chứng kiến toàn bộ cái nụ cười tươi đầy thỏa mãn kia của Tiểu Hoa. Nhìn vào nụ cười đó nàng kỳ thực muốn đem nữ nhân này lê bàn gỗ,m cầm một cây dao nhỏ, rạch từng đường, từng đường xem thử xem rốt cuộc bên trong đại não kia của nàng cái giống gì mà lại có cái suy nghĩ chó chết đến như vậy.
Nàng nhỏ tặc lưỡi một cái đầy khinh thường rồi sắc lạnh quay lưng đi, nhìn xuống sàn với mặt mày đùng đùng tức giận.
Lưu Long Luyên kéo áo Tiểu Hắc, tách hai người ra, để hắn xích lại gần nàng, rồi nói:
- Không phải đệ muốn quan sát người đó hay sao? Bây giờ người ta đã lên đài rồi kìa, rồi không chịu quan sát cứ lo mà dỗ cái con tiện nhân kia đi.
Tiểu Hắc cười cười gãi đầu nói:
- Long Luyên tỷ à.... Đúng là Tiểu Hoa có phần không đúng, nhưng mà tỷ cũng không nên nặng lời như thế chứ?
Nói rằng có nhiều nữ nhân ắt sẽ rất sướng. Đúng, điều này Tiểu Hắc không phản biện, quả thực rất sướng, nhưng! Chỉ khi nào hắn đủ năng lực để mà có thể vươn lên các nàng thì kỳ thực mới sung sướng, còn thực lực các nàng quá cao, hay là thực lực của hắn quá thấp sẽ biến cái chốn thiên đường kia trở thành con mẹ nó địa ngục tần giang.
Nhìn vào cái tình cảnh hồi nãy đi. Hắn rõ ràng chính là người được hệ thống lựa chọn, sỡ hữu hệ thống dị thường thế nhưng đối đầu với một quái vật tiềm năng cùng với một quái vật đỉnh phong như thế chỉ có thể làm một con chuột nhỏ tự xẻ thịt mình mới có thể sống sót mà thôi.
Thật sự, thật sự quá khổ đi mà hu hu.
Trận chiến tiếp theo được bắt đầu, chiến tranh lạnh mới có thể coi là miễn cưỡng được tạm ngưng để Tiểu Hắc quan sát trận đấu.
Để làm dịu đi tính khí lạnh lẽo mà nóng nảy kia của Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc bắt buộc phải nói nhỏ với Tiểu Hoa là đừng có làm loạn, mà ngồi kế bên nàng giở cái trò dâm tặc mà sàm sỡ.
Mặc dù hắn không muốn ăn đậu hủ non trước mặt toàn dân thiên hạ hệt nhu một tên chó chết, nhưng mà Tiểu Hắc không còn đường nào khác nữa. Một là hắn làm dâm tặc, hai là hắn bị phong sát, không có lựa chọn từ chối hay bỏ chạy.
Lưu Long Luyê được hắn sờ soạn cơ thể thể thì cả cơ thể nóng lên, mặt đỏ bừng bừng không thể kiểm soát được. Sau một hồi không thể chịu nổi nữa mà nàng xoay đâu lại, gõ một cái cốc lên đầu Tiểu Hắc, nói:
- Hừm đệ đấy, suốt ngày chi biết lợi dụng phúc lợi của tỷ dành cho đệ mà chiếm tiện nghi mà thôi. Hừm hừm, đáng ghét. Sư đệ thối.
Tiểu Hắc cười cười gãi đầu nói:
- Làm sao có thể được. Chỉ là đệ kỳ thực không thể kìm lòng được trước thân thể của tỷ sau khi cọ xát thôi mà.
- Hừm, đáng ghét. Coi như lần này đệ biểu hiện tốt, tỷ tha thứ cho đệ, nhưng mà... Không có lần sau đâu nhé.
- Vâng....
Nghe đến đây Tiểu Hắc mới thở phào đầy nhẹ nhõm mà nhìn xuống sàn đấu quan sát Đại Thiên Kỳ. Cũng may là khi nãy hắn đứng ra ăn trọn một đám của Lưu Long Luyên, thế nên bây giờ mới có cơ xuyến chiếm tện nghi cùng với ngồi gần với Tiểu Hoa mà bàn chuyện.
Nhìn xuống bên dưới Đại Thiên Kỳ không có gì đặc biệt cho lắm, khí tức hắn tỏa ra cũng chỉ là võ giả Luyện Linh đỉnh phong mà thôi, còn chưa đạt đến cấp bậc đại viêm mãn, nhưng hắn ta lại mang cho Tiểu Hắc một loại cảm giác khó hiểu làm sao. Chỉ cảm thấy hắn cùng với cái tên Liên Đăng có cái gì đó liên kết với nhau, mà không biết đó rõ ràng là liên kết gì?
Cuối cùng hắn đần mát ra không nghĩ nữa, lòng tự hổi bản thân mình tại sao phải nghĩ trong khi đó bên cạnh mình là một tiểu muội muội quái vật cơ chứ? Hắn đúng là đần mà.
Tiểu Hắc quay sang Tiểu Hoa với nụ cười rạng rỡ đầy mong chờ nói:
- Tiểu Hoa à...
Nhưng đáp lại hắn, Tiểu Hoa chỉ ngồi một chỗ trầm mặt, không thấy rõ được cả ngũ quan, lạnh lẽo xa cách cực kỳ.
Hắn lo lắng hỏi:
- Tiểu Hoa lão bản à, ngươi có chuyện gì thế...?
Tiểu Hoa khi này cất tiếng thỏ thẻ chất vấn:
- Hẳn là nam nhân ai cũng thích nữ nhân đẩy đà bốc lửa đúng hay không?
Nghe thấy câu này, Tiểu Hắc chỉ có thể chửi thầm:
- Con mẹ nó, đây là tình huống quái gỡ gì nữa đây? Con mẹ nó hệ thống! Ngươi chính là đang hố ta đúng không?