Chương 31: Mèo Con Ăn Vụn

Với trình độ quan sát này của nàng mà nói, nếu không tu luyện thì cũng có vô số người đến cầu chỉ dẫn điểm thiếu sót. Mặc dù nói cảm nhận của võ giả, tu tiên giả với linh khí là cực kỳ nhạy cảm không sai, nhưng nếu để nhìn được từng dao động nhỏ hệt như là Tiểu Hoa thì không ai cũng có thể làm được, dù làm được, cũng chỉ có thể tự bản thân mình khám xét cũng không giúp người khác như Tiểu Hoa nàng.

Nếu về sau Tiểu Hắc học trộm được một chút pháp thuật cửa đám tu tiên giả, hắn nhất định sẽ học thuật Vạn Dặm Truyền Âm đầu tiên. Với nhãn quan của Tiểu Hoa cùng với khả năng phản xạ thiên phú của hắn, thì cho dù là Lưu Long Luyên cũng nhất định sẽ rất chật vật.

Nghĩ bản thân mình lần đầu tiên có cơ hội phản kháng lại được ma nữ, Tiểu Hắc không khỏi tự hào mà cười khoái chí, quên luôn cả việc để ý Tiểu Hoa đang tựa vào trong vai mình, mà mỉm cười đầy nhẹ nùng, thanh bình.

Tiểu Hắc thích nữ nhân, nhưng cũng chính là sợ nữ nhân. Nên là sau khi trận đấu tiếp theo, hắn rời khỏi được suy nghĩ của mình, nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Hoa gối đầu này liền hoảng sợ dùng tay đầu nàng dậy.

Hắn nói:

- Tiểu Hoa cô nương à chúng ta nam nữ thọ thọ bất tương thân., ta với ngươi chỉ được xem như là bằng hữu kết giao mà thôi, đừng làm những hành động như thế, sẽ bị người ngoài đánh giá mất.

Tiểu Hoa nghe thấy Tiểu Hắc nói như thế thì vô cùng bất mãn. Này tận dụng thời cơ Lưu Long Luyên đang ở dưới võ đài mà chuẩn bị vòng đầu tiếp theo mà tiến hành công lược Tiểu Hắc.

Nàng nắm nhẹ tay hắn, nhỏ nhẹ nói:

- Tiểu Hắc... Tiểu nữ phất hiện ra rằng, mỗi lần bản thân tiếp xúc thân mật với Tiểu Hắc ân công thì tiểu nữ dường như lại thấy được chút dị tượng nào đó. Mà tiểu nữ bây giờ lại quá mức nhỏ yếu, căn bản là không có gì để đáng trả ơn ân cộng được, nên là tiểu nữ hy vọng Tiểu Hắc có thể giúp tiểu nữ lần này thôi có được không. Về sau nếu tiểu nữ có duyên với võ đạo chắc chắn sẽ trả ơn lại cho Tiểu Hắc...

Nghe thế Tiểu Hắc há hốc mồm không thôi, hắn như thế mà lại là xúc tác dẫn đến việc Tiểu Hoa bộc lộ tài năng của mình. Nhưng điều này cũng không phải là không có căn cứ gì. Lúc trước hắn cũng từng xem một chút miêu tả về cách lấy vận may của đám tu tiên giả như thế nào, bọn chúng đều dựa vào thời điểm thiên địa dao thoa mà nắm được vận khí, một số ít thì cần có một vài điều kiện khiến cho vận khí của bản thân tăng được, và một trong số đó chính là gặp quý nhân của đời mình, hệt như tên thiên tài bị hút cạn linh khí nào đấy lại vô tình đánh thức một ông già luyện đan phía bên trong cái nhẫn chẳng hạn.

E rằng Tiểu Hoa chính là trường hợp thứ hai, gặp được hắn là quý nhân, thiên phú của nàng cứ như thế mà được khai thông.

Nhưng Tiểu Hắc lúc này lại hoài nghi nhân sinh. Rõ ràng lúc đó hắn cứu nàng cũng chỉ là một hành động vô tình mà thôi, còn chả sắp xếp được cái gì. Thế mà lại có thể đoạt lấy trong lòng nàng một cái chức ân công nho nhỏ, bây giờ lại thêm một cái chức quý nhân to to nữa, nếu nói trùng hợp thì đến trẻ con biết được cũng không tin. Chuyện này rất có thể có sự can dự của hệ thống!

Nghĩ rồi hắn quay đầu nhìn lại cái bảng hệ thống của mình. Nhưng rồi lại thở dài một cái. Bây giờ đại hệ thống đang ở ngoại vực, không có bên trong Chư Thiên Vạn Giới, thứ mà hắn nhìn bây giờ chỉ là một cái chức năng nhỏ của nó mà thôi, phản ánh với nó thì cũng không ích gì.

Nhưng nếu để so sánh một Tiểu Hoa dịu dàng với một Lưu Long Luyện dịu dàng, nhưng lúc lên cơn lại thích đem kiếm ra chọc người khác thì kỳ thực Tiểu Hắc vẫn cảm thấy an toàn hơn khi ở cạnh con người.

Thế nên hắn siết chặt tay Tiểu Hoa, quyết định nói:

- Nếu Tiểu Hoa lão bản đã nói như thế. Thì Tiểu Hắc ta nhất định sẽ hết lòng.

Tiểu Hoa được nắm tay như thế thì cười nhẹ đầy hạnh phúc. Bàn tay của Tiểu Hắc to lớn sần xùi, chai cục lên hết cả vì ngày ngày luyện quyền, đêm đêm luyện khí, nhưng nó lại ấm áp đến lạ thường, mang cho nàng một sự an tâm đến kỳ lạ.

Kỳ thực nàng không thấy được mặt mài của Tiểu Hắc ra sao, nhưng nghe ngữ khí của hắn mà nói, chắc chắn hắn chính là đang muốn lợi dụng những năng lực này của nàng. Tuy vậy Tiểu Hoa lai không bất mãn, ngược lại còn rất an tâm.

- Nếu có thể giúp được ân công, tiểu nữ tình nguyện hầu hạ ân công suốt cả đời.

Như thế mấy trận sau Tiểu Hắc đều đặt tay lên đầu của Tiểu Hoa nhờ nàng quan sát trận đấu. Và quả thực rất có hiệu quả, bây giờ Tiểu Hoa không chỉ quan sát được linh khí vận chuyển nữa, mà còn nhìn rõ được luôn cả tốc độ vận chuyển của linh khí bên trong nội thể, từ đó không cần sử dụng năng lực tiên đoán tương lai của mình mà vẫn có thể biết trước đối phương ra đòn thế gì.

Mặc dù có chút không hài lòng đối với chuyện chỉ tiếp xúc nhiêu đây, nhưng quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở mức bằng hữu, tốt nhất bây giờ không nên thân thiết quá độ, nên Tiểu Hoa nàng chỉ có thể cố kìm nén lại ham muốn của bản thân mà thôi. Về sau kiểu gì Tiểu Hắc cùng với nàng đều mặc đồ hoa, lên kiệu đỏ, không cần phải vội.

...

Lúc này bên dưới kháng dài vang lên một giọng nói:

- Kính thưa quý vị, lần này ở ngay vòng loại chúng ta đã thu nhận được một hạt giống rất tốt. Theo như thông tin chúng tôi biết được lại là tộc nhân của Lưu gia lưu lạc thế ngoại Đông Sơn mới trở về Nam Dương khi nhận được tin tức triệu tập toàn tộc.

- Ở vòng đầu tiên, xuất sắc chỉ dùng duy nhất một chiêu toàn thắng năm trận. Và đó là thí sinh số thứ tự 58, Lưu Long Luyên.

Lưu Long Luyên lạnh lùng bước lên khiến cho cả môn phái như bị một cái ngục băng bao lại. Vẻ mặt của nằng sắc bén đằng đằng sát khí xung thiên, đối lập hằng với một hình tượng sư tỷ ấm áp thường thấy trong mắt Tiểu Hắc cùng với Tiểu Hoa.

Nhưng cái khí tức như hổ lang ấy cũng không che lấp đi được sự thật nàng chính là một đại mỹ nhân nghiên nước nghiên thành. Nên là vừa bước ra đã có những tên cẩu nam bắt đầu hút hét, muốn được nàng dùng ngọc cước của mình chà đạp lên.

Nghe thấy những lời đó, Tiểu Hắc chẳng những không cảm thấy tức tối vì đám người này dám vô lễ với sư tỷ của mình, mà lại còn bày ra một bộ dáng dửng dưng xem thường.

Hắn tự nói:

- Để xem tối các ngươi đang ngủ thì bị tỷ ấy kề kiếm vào cổ xem, xem thử coi lúc đó các ngươi còn sủa gâu gâu được không. Hây dà... Long Luyên tỷ gì cũng tốt, nhưng đáng tiếc là một người vấn đề.

Nghe những lời nhận định này của Tiểu Hắc, Tiểu Hoa càng cảm thấy bản thân mình có thêm cơ hội hơn. Dù sao ấn tượng của mình trong mắt Tiểu Hắc cũng không xấu như của Lưu Long Luyên, nói nàng ta có mười phần cướp được sư đệ, thì nàng chí ít gì cũng mười một phần.

Nghĩ đến đấy Tiểu Hoa không thể nhịn được mà cười nhẹ, trách bản thân mình cũng thật sự quá ảo tưởng rồi.

Cái tên đứng dưới khán đài kia lại nói tiếp:

- Hằng là các vị cũng biết huyện Trung Phong của chúng ta mấy năm gần đây nhân tài thưa thớt, tu tiên giả, hay võ giả đều như vậy. Nhưng vào gần vài năm về trước lại có một thiên tài nổi danh ở huyện chúng ta, đánh vào được bảng xếp hạng một trăm tán tu trẻ tuổi đỉnh cấp. Lưu Mạnh Phi!

Nghe được cái tên Lưu Mạnh Phi, cả khán đài như muốn vỡ tung ra, không chỉ nữ nhân hò hét, mà còn có nam nhân nữa. Đối với huyện Trung Phong này, Lưu Mạnh Phi chính là cái niềm tự hào lớn nhất của bọn họ. Dù chỉ là một tán tu không danh không phận, nhưng bởi vì đánh vào được chiến tích đứng thứ 99 trong bảng xếp hạng đã cứu được Trung Phong khỏi việc bị Luu gia xem như tàn địa, mà ra đòn trừng phạt thuế má. T hế nên Lưu Mạnh Phi không những là thần tượng của những tu sĩ, võ giả ở Trung Phong, mà còn là đại anh hùng cứu giúp bọn họ nữa.

Chỉ thấy một thanh niên tóc ngắ cao ráo vận trên người một y phục đổ nâu, trên trán còn đeo một dải băng đô màu đỏ, tay cầm theo một thanh mảnh đao dài gần hai mét bước lên sàn đấu với một tâm thế hết sức là tự tin, hệt như đây chính là nhà mình vậy.

Thấy thanh niên kia bước lên, khán đài liền hô vang lên:

- Mạnh Phi! Mạnh Phi!

Lưu Mạnh Phi kia chứng kiến mọi người nhiệt tình như thế thì cầm đao giang rộng hai tay hướng về phía người dân mà nói:

- Đa tạ chư vị đã đến đây ủng hộ Lưu mỗ, Lưu mỗ nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng.

Thấy hắn ta nói như thế Tiểu Hắc liền rất tò mò mà hỏi người bên cạnh:

- Thúc thúc à, sao thúc thúc lại ủng hộ võ giả kia như thế? Ta thấy hắn ta so cùng với những người kia có gì đặc biệt đâu chứ?

Nhìn thấy Tiểu Hắc tò mò như thế, ông chú trung niên ngồi bên cạnh hắn cười hô hố đầy tự hào nói:

- Tiểu tử này ngươi hẳn là người nhà ngoại bang ở đâu tới đúng không? Nếu không thì Lưu Mạnh Phi này nhất định sẽ khiến tiểu tử ngươi hâm mộ!

- Thằng hóc kia là Lưu Mạnh Phi kia tuy là người của Lưu gia nhưng chỉ được xếp vào hạng thập nhất lưu, so với người hầu bên trong Lưu gia cũng không bằng được. Hắn đầu tiên là sỡ hữu thiên phú rất tốt, khiến cho cả Trung Phong chúng ta nở mày nở mặt. Thứ hai là tiểu tử kia rất ngoan ngoãn.

- Ngoan ngoãn?

Tiểu Hắc thắc mắc, nheo mài hỏi.

Thấy Tiểu Hắc như thế, lão trung niên cười một cái đầy vẻ tự hào nói:

- Đúng, rất ngoan ngoãn. Lúc Trung Phong chúng ta gặp phải lũ lụt, nhà cửa, gia súc, ngũ cốc đều bị cuốn trôi đi hết, mất trắng hoàn toàn., tên tiểu tử kia đã bán đi toàn bộ bảo vật mà hắn tranh đoạt được trên con đường làm tán tu của mình, lấy tiền của quay trở lại Trung Phong giúp đỡ bọn ta.

- Vậy ta hỏi tiểu tử này ngươi, cái tên Lưu gia kia thực sự có tốt hay không.

Nghe thấy câu chuyện này Tiểu Hắc không thể kìm được mà kinh ngạc vỗ đùi một cái bóp nói:

- Hảo hán! Võ giả như thế mới ra dáng võ giả chứ!

Thúc thúc kia cười lớn nói:

- Ha ha, đúng vậy. Với thực lực của nó hẳn là có thể đánh tới hẳn vòng năm không thành vấn đề, ta chỉ cầu rằng nó không phải gặp địch thủ vượt cấp mà thôi.

Nghe thế Tiểu Hắc liền chột dạ quay đi. Lưu Mạnh Phi quả thực là một hảo hán, thúc thúc kia cũng thật là một con người tốt, nhưng mà Thiên Đạo cũng thật biết trêu người, để Lưu Mạnh Phi gặp phải Lưu Long Luyên, quả thực chính là đặt dấu chấm dứt cho con đường thăng quan tiến chức của hắn rồi.

Nhìn xuống võ đài phía bên dưới, Tiểu Hắc hỏi Tiểu Hoa:

- Tiểu Hoa lão bản, ngươi thấy sư tỷ ta so với tên kia như thế nào?

Tiểu Hoa nhìn xuống bên dưới thì đột nhiên trở nên run rẩy, mà ngã lại vào người của Tiểu Hắc.

Nhìn thấy cảnh tượng nàng suy nhược như thế, Tiểu Hắc không thể không lo lắng hỏi:

- Tiểu Hoa, Tiểu Hoa! Ngươi sao thế?

Tiểu Hoa sợ hãi, run rẩy nói:

- Ân công... Bảo vệ tiểu nữ...

- Rốt cuộc chuyện gì diễn ra bên dưới vậy? Từ hồi nãy đến giờ chúng ta cùng nhau xem, ta có thấy ngươi bày ra bộ dạng mỏi mệt này đâu.

-.... Bên dưới đáng sợ... Cô nương đáng sợ quá...

Nghe đến đây Tiểu Hắc cực kỳ tò mò.

Đáng sợ? Sư tỷ hắn? Điều này có thể đúng, nhưng mà đáng sợ với người mù thì nó có hơi lấn cấn hay không?

Tiểu Hắc hỏi:

- Tiểu Hoa ngươi nhìn thấy cái gì vậy.

Tiểu Hoa yếu ớt ngã vào trong lòng của hắn, đưa cánh tay run rẩy của mình chỉ về hướng Lưu Long Luyên nói:

- Quỷ... Không, đại ác ma.

Dưới góc nhìn của Tiểu Hoa, linh khí hội tụ trên người của Lưu Long Luyên cuồng cuộng như là sóng bão, chỉ duy nhất linh khí toát ra từ phía nàng thôi là cũng bầy cả linh khí của sàn đấu này quy tụ lại. Chính vì linh khí dồi dào như thế, mà những cỗ khí này bắt đầu hội tụ lại theo như sát ý của Lưu Long Luyên, hóa thành một khuôn mặt quái dị, tà đạo, dọa cho Tiểu Hoa sợ một phen bay hồn bạc vía.

Biết được ngọn nguồn câu chuyện, Tiểu Hắc nở ra một nụ cười hết sức miễn cưỡng. Bây giờ mặc dù tiềm năng của Tiểu Hoa lớn hơn Lưu Long Luyên rất nhiều, nhưng e rằng muốn chạm đến đẳng cấp của Lưu Long Luyên không chỉ cần có mỗi tiềm năng thôi đâu. Có lẽ hắn nên an phận làm một cái giẻ cho nàng cầm rồi.

...

Khi này bên dưới sàn đấu Lưu Mạnh Phi chào xong mọi người ở Trung Phong liền quay người lại ôm quyền cung kính hành lễ với Lưu Long Luyên.

Hắn nói:

- Tại hạ Lưu mỗ hân hạnh được gặp cô nương. Hy vọng chúng ta sẽ có một trận đất thật sảng khoái.

Lưu Long Luyên nhìn trừng trừng vào mắt hắn bằng một khí tức sắc lạnh, lạnh lùng nói:

- Nhiều lời, có đánh hay không?

Lời ói tuy nhẹ nhàng băng hãnh, nhưng khi được phát ra thì chả khác gì một cây búa tạ, trực tiếp đánh vào tâm lý của Lưu Mạnh Phi một đòn khiến thân thể của hắn sợ hãi mà bất giác lùi lại.

Lưu Mạnh Phi cố nở ra một nụ cười gượng gạo nói:

- Cô nương, thất lễ rồi.

Dứt lời, hắn nắm chặt tay, truyền linh khí và trong bảo đao của mình, vung lên rồi chém xuống một chiêu Tiệt Tự vào trực diện Lưu Long Luyên.

Nhìn thấy chiêu thức tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt đầy uy thế nhưng lại mỏng manh đến vô cùng kia, Lưu Long Luyên chả buồn mà rút bạch ngọc kiếm của mình ra. Nàng chỉ nhẹ nhàng lách nhẹ người mà tránh thoát được Tiệt Tự.

Lưu Mạnh Phi dường như cũng nhận ra được bản thân mình không trảm được Lưu Long Luyên, nên khi lưỡi đao vừ lia xuống, nó liền lập tức đổi hướng trảm một đòn ngang bất ngờ vào giữa hông của nàng. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, Lưu Long Luyên lại một lần nữa đọc được thế tấn công của Lưu Mạnh Phi nên sau khi lách người thì liền nhảy lên mà tránh được.

Lưu Mạnh Phi thấy thế thì điên máu, liên tục đổi thế từ trảm sang đâm, từ đâm sang bổ, từ sang lia, tạo nên một cơn bảo màu vàng rực mành đánh tới. Chiêu số của hắn vừa nhiều vừa nhanh, nếu là một người khác không phải Lưu Long Luyên đứng trước thì e rằng nhẹ thì cũng phải bị xướt da, nặng thì phải thụ trọng thương, thân thể bị chém nát.

Nhưng đối với một quái vật trời sinh như là Lưu Long Luyên lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Hắn dù chém thế nào thì căn bản cũng không thể nào chém được nàng,m đều được nàng tinh tế né hết toàn bộ.

Chỉ thấy sau cơn cuồng phong màu vàng kim kia thì Lưu Long Luyên nhào lộn quay vài vòng trên không trung lùi lại, còn Lưu Mạnh Phi thì cắm kiếm xuống đất thở hồng hộc như là trâu.

Linh lực của nhắn tốn hơn phân nửa, thế mà đánh không trúng được với nữ nhân này. Thực sự, thực quá mức bá đạo rồi, kể người đứng nhất trong bảng tán tu có đến đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể đỡ đòn, chứ không phải là chơi đùa nhảy múa tránh né như thế này.

Lưu Long Luyên lạnh nhạt bước tới, mang cho người khác hệt như bản thân mình đang lạc giữa một khu rừng về đông, trơ trụi, lạnh lẽo hoang vu, mà nói:

- Ngươi chắc đánh như thế là đủ rồi nhỉ? Vậy thì tới ta...

Nàng xòe bàn tay mình ra, vỗ ra một chiêu Toái Phong Ngũ Thiên Chưởng, đánh tới một cỗ gió lớn thỏi Lưu Mạnh Phi bay lên không trung như một con diều, rồi găm hắn vào hàng rào ngăn cách giữa khán đài cùng với sàn đấu trong sự kinh ngạc của mọi người.

Toái Phong Ngũ Thiên Chưởng nghe thì tuy có ngầu, nhưng kỳ một đòn đó trong Lưu Hà phái chuyên dùng giảm lực rơi của mấy tên gà mờ mới học khinh công mà thôi, hoàn toàn không có tính sát thương gì. Thế nên sau khi tung ra chỉ mới đánh văng Lưu Mạnh Phi mà thôi, nếu đổi thành chiêu khác thì với lượng linh lực khổng lồ của Lưu Long Luyên đã đánh cho cái tên này trở thành cát bụi rồi