Chương 30: Đại Thiên Kỳ

Trong lần đầu tiên hứa đến võ đài cùng với Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc đã nhận thấy một điều vô cùng bất thường. Ánh mắt của hắn rơi trên một tiều phu trẻ tuổi, với thân thể cao ráo nhưng lị gầy gò thiếu ăn.

Mặc dù bên ngoài lóc xóc, lệch dệt nhìn chả khác gì ăn mày như thế, nhưng bằng vào sống với Lưu Long Luyên đã lâu, hắn có thể cảm nhận được chiến ý nhàn nhạ chảy trong người tên tiều phu kia. Khác với người bình thường, với tu tiên giả, nếu không phải như là Lưu Long Luyên, vừa sinh ra đã có thiên phú cực hạn ở chiến đấu thì cái chiến ý này chỉ có rèn đúc qua từ vô số trận ác chiến kịch liệt, mới có được. Mà tên thiếu niên này nhìn tuổi tác của hắn so với Tiểu Hắc hắn thì chênh lệch cũng không bao nhiêu, điều này đã khiến cho Tiểu Hắc nhận định tên lại là một tên nhân vật chính.

Sau khi Lưu Long Luyên chiến xong trận đầu tiên, hắn cũng nhờ sư tỷ mình nhìn rõ xem thử, rốt cuộc tên kia mang trong người thứ gì mà có thể tự tin vác thân mình đi đến cái võ đài sinh tử như thế.

Lưu Long Luyên được sư đệ mình nhờ giúp, tất nhiên là tận lòng mà quan sát. Kết cục thì ai cũng biết, đó chính là trong người tên tiều phu kia thực sự có bảo vật, mặc dù đối với Lưu Long Luyên thì đám bảo vật này so cùng với cây kiếm rách của nàng cũng không bằng, nhưng kỳ thực nó so với người bình thường chính là bảo vật. Điều này càng làm cho nhận định của Tiểu Hắc với tên này càng vững vàng hơn.

Dù hôm nay Lưu Long Luyên có bất mãn với Tiểu Hoa vì chuyện của Tiểu Hắc nhưng ngày hôm sau đâu lại vào đấy.

Vẫn là khung cảnh quen thuộc, Tiểu Hoa trong bếp nấu cơm thổi lửa còn Tiểu Hắc thì sử dụng Hắc Phong Bộ chạy trốn khỏi Lưu Long Luyên.

Nàng chạy phía sau nheo mày, thân tình nói:

- Đệ đã mấy ngày nay nhân lúc tỷ đi vắng đã lười nhát không chịu luyện tập rồi. Lần này tỷ thuê được biệt viện chính là để đệ có không gian để mà tu luyện đấy, thế mà đệ lại lười biếng lần nữa là sao?

Còn Tiểu Hắc chỉ biết vận dụng tối đa Hắc Phong Bộ của mình, hu hu mà nói:

- Long Luyên tỷ, tha cho đệ đi, tối hôm qua đệ bị tỷ ôm đến cả người đau nhức, hai mắt thâm quầng rồi. Hôm nay lại không cho đệ nghỉ là sao? Tỷ còn là sư tỷ của đệ không đấy?

Lưu Long Luyên chạy phía sau, cười tươi như hoa mà đáp lại:

- Đương nhiên rồi, tỷ vẫn là Long Luyên tỷ của đệ. Vì thế nên tỷ mới bắt đi tu luyện đấy. Nếu đệ không tu luyện thì sẽ bị người khác bỏ xa thật đấy.

Dứt lời, Lưu Long Luyên lập tức tăng tốc, bắt chẹp lấy Tiểu Hắc bỏ vào trong túi mình, không cho hắn bất kỳ cơ hội đào thoát nào.

Tiểu Hoa lúc này đã nấu xong cơm buổi sáng, liền mang ra gọi to:

- Tiểu Hắc, cô nương, cơm chín rồi. Ăn thôi.

Nghe thấy giọng của Tiểu Hoa, Tiểu Hắc liền bỏ ba tảng băng lớn ra khỏi người, hớn hở chạy tới nói:

- Ăn cơm, ăn cơm.

Rồi nhìn sang Lưu Long Luyên nói:

- Long Luyên tỷ chắc là không ngăn ta ăn cơm chứ?

Lưu Long Luyên nghe thế thì lắc đầu, nói:

- Thôi kệ vậy, ăn cơm xong rồi xử đệ sau cũng được. Chắc hẳn là bụng no rồi, đứng tấn cũng được hết nguyên ngày ha.

Nghe đến đây Tiểu Hắc chảy mồ hôi hột. Thế là trong nguyên bữa ăn đấy, hắn liền không dám tùy tiện mà hóc như chó gặm xương, mà từ tốn ăn từng hạt cơm để kéo dài thời gian.

Lưu Long Luyên thấy như thế, vừa gấp đồ ăn vào bát của hắn, vừa hối hắn ăn nhanh để còn đi đứng tấn. Còn Tiểu Hoa thì ngược lại, bảo hắn ăn chậm thôi, nếu không sẽ bị mắc nghẹn.

Điều này khiến cho Tiểu Hắc vô cùng cảm kích, quả nhiên gieo nhân nào là gặp quả đó mà, hắn cứu được Tiểu Hoa, không nhưng ôm được một chân đại thần, mà còn thu được một tiểu muội muội quan tâm mình nữa.

Nhưng bởi vì Tiểu Hoa quá mức nhỏ yếu, nên không có tiếng nói, nói giúp cho Tiểu Hắc được. Khiến hắn dù ăn xong cũng bị Lưu Long Luyên vách đi tu luyện.

Hắn tu luyện không ngừng nghỉ đến tận buổi chiều tà. Khi này từ bên ngoài biệt viện của ba người vang lên một tiếng gõ cửa, Lưu Long Luyên bước tới mở cửa ra, nhận lấy tờ giấy từ người đưa thư, rồi xoay người bước vào.

Tiểu Hắc tò mò hỏi:

- Long Luyên tỷ, đây là gì thế?

- Lịch thi đấu ấy mà. Vừa vặn một chốc nữa đệ cũng nên đi theo.

- A, được. Nhưng mà đệ đi rồi để Tiểu Hoa ở đây có làm sao hay không?

- Nữ nhân kia có gì quan trọng đối với đệ thế. Chúng ta là võ giả, trường sinh bất lão, có thể sống được đến năm trăm năm là chuyện bình thường, còn nữ nhân kia là người bình thường, vỏn vẹn sống đến năm năm mươi đã là tốt lắm rồi, còn chưa đủ thời gian để cho đệ thăng lên một tiểu cảnh giới nữa.

- Nhưng sư tỷ à, Tiểu Hoa là nữ nhân đấy, ở nhà một mình thì có chút không yên tâm chút nào.

Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh mình đột nhiên giảm xuống bất thường, cộng thêm một cảm giác bứt bách đè nén bản thân mình xuống nữa. Khi hắn vừa xoay mặt sang, thì không thấy khuôn mặt hiền dịu, luôn tươi cười của sư tỷ kia nữa, mà thay bằng một khuôn mặt lạnh như băng, đầy sắc bén, hệt như muốn giết người đến nơi.

Nàng nói:

- Ả ta là nữ nhân, chả nhẽ ta không phải là nữ nhân hay sao?

Nghe thế là Tiểu Hắc liền rén ngang, hắn nói:

- Làm sao như thế được. Long Luyên tỷ làm sao có thể so với nữ nhân thông thường được.

- Chỉ là một món bảo bối mà cũng dám chê trách chủ nhân mình kể cả một nữ nhân thông thường cũng không bằng hay sao?

- Nào, sư tỷ chớ nghĩ nhiều. Đệ không có ý đó đâu, ý đệ là sư tỷ là thiên ngọc hoa nữ trách tuyệt, là nữ nhân tuyệt thế làm sao có thể so cùng với nữ nhân thông thường. Luận về thực lực, nhan sắc đề vượt trên mắt nhìn của người bình thường, làm cho sư đệ vô cùng hâm mộ.

- Hừm, nói như thế còn nghe được. Nếu bở nữ nhân kia ở đây ta không phải là không có cách.

- Đúng là sư tỷ của đệ, đệ biết Long Luyên tỷ sẽ không làm đệ thất vọng mà.

- Hừm, lẽo mép. Lần này ta giúp nữ nhân kia vẽ nên một ấn trận, Tuyết Sơn Chi Ấn, nếu muốn đi vào ít nhất cần có thực lực cường đại như ta mới có thể phá được.

- Đa tạ sư tỷ.

Tiểu Hoa quét sân ngoài xa cũng nghe được những lời nói này của hai người, nên liền chạy lại nói:

- Tiểu Hắc không cần cồng kềnh như thế đâu. Tiểu nữ cũng muốn đi cùng với hai người.

Tiểu Hắc thấy Tiểu Hoa đi lại, lại liên tưởng đến một đứa con nít, mặc cho tuổi tác của nàng cùng với hắn bằng nhau. Vì thế nên hắn nói:

- Không được đâu, nơi đấy nguy hiểm lắm. Toàn là đánh đánh giết giết, nếu không chết thì ta vong, không thích hợp để Tiểu Hoa đi đến đó đâu.

Tiểu Hoa đáp:

- Sao lại không được. Ân công Tiểu Hắc đến được, thì tiểu nữ chả nhẽ không đến được.

Nhìn thấy Tiểu Hoa, Lưu Long Luyên liền ngứa mắt, nói:

- Nói ngươi ở thì ngươi cứ an phận ở nhà đi....

Nhưng Tiểu Hắc lúc này lại suy nghĩ khác, hắn thầm nghĩ:

- Khoang đã, bây giờ năng lực của đại thần Tiểu Hoa tuy trên lý thuyết rất tốt, nhưng bây giờ không áp dụng vào thực chiến thì làm sao có thể phát huy được?!

Tiểu Hắc lên tiếng nói:

- Long Luyên tỷ à, đệ thấy như thế cũng không phải chuyện không tốt gì. Đưa Tiểu Hoa đi xem không chừng có thể giúp Tiểu Hoa mở mang tầm mắt.

Lưu Long Luyên chán ghét nói:

- Tùy đệ, ta chỉ bảo hộ đệ mà thôi. Còn nữ nhân kia... Tự mình lo liệu.

Được sự chấp thuận của sư tỷ cả ba người cùng nhau đi đến Tôn Nguyệt Môn, là môn phí do Lưu gia lập nên, chuyên dùng để đào tạo các bộ võ giả có chút dư giả, cùng với bồi dương tộc nhân có tiềm năng.

Đương nhiên Lưu Long Luyên đã điều tra kỹ càng, lần này đi đến thì Đại Thiên Kỳ cũng cùng lúc đến ứng chiến.

Mặc dù nói đại chiến Lưu gia là để dành vị trí gia chủ, nhưng kỳ thực nó không chỉ dừng lại ở đấy. Khi chiến thắng mỗi vòng đấu, để khích lệ người tham gia, Lưu gia đều sẽ tặng mỗi nhà một cái Kỳ Lân Ngọc Ấn. Mặc dù nó đối với Lưu gia cũng không phải là vật phẩm giá trị gì, nhưng đối với các tán tu mà nói thì giá trị rất lớn. Kỳ Lân Ngọc Ấn không chỉ giúp người sỡ hữu có thêm một lớp bảo hộ khi dẫn pháp lực vào bên trong, mà còn giúp người đó có thêm sự bảo hộ của Lưu gia, xem như đi ra bên ngoài thì với cái ấn này có thể đi vào những khu vực đặc thù, không phải giấy thông hành nào cũng có thể đi được do riêng Lưu gia quản lý.

Kỳ Lân Ngọc Ấn đã là như thế, càng về sau, lợi ích càng lớn hơn nữa, không chỉ lợi ích, nếu kết quả thuận lợi thì liền có thể đầu nhập vào gia môn, một đương thăng quan tiến chức, có cơ hội giữ các vị trí trọng yếu, mà có được tài nguyên do gia môn cung cấp mà bồi dưỡng nữa, nên vì thế rất nhiều người muốn tranh đoạt thứ hạng.

Đại Thiên Kỳ cũng không phải ngoại lệ, vì vòng thứ ba của Lưu gia, sẽ ban thưởng cho người nào lấy được vị trí một cây Đinh Nhiên Pháp Thảo. Nó tuy không tính là dược liệu mạnh mẽ gì, nhưng đặc biệt hiếm có, tại vì Lưu gia có dược viên đặc thù nên mỗi năm mới có thể cho nhiều Đinh Nhiên Pháp Thảo đến như thế, chứ nếu không e rằng đi bên ngoài mà muốn hái được nó ít thì tiêu tốn hai ba năm ròng, nhiều thì đến cả mười mấy năm tìm kiếm cũng không thấy dược liệu này đâu.

Đại Thiên Kỳ đi ngồi xuống trên ghế ngồi hàng chờ phía bên trong, Tiểu Hắc ngồi ở trên khán đài cũng có thể nhận thấy được điều bất thường của hắn ta.

Tiểu Hắc thầm nói:

- Khí tức quá dũng mãnh đi. Nếu không phải người trùng sinh thì cũng là người luân hồi trở lại khi mới vừa cất bước. Loại này đối đầu khó khăn cực kỳ, không những có đầu óc kiếp trước, mà còn có kiến thức mênh mông, thực không có gì sánh được.

Rồi hắn nở ra một nụ cười đê tiện tinh quái nói:

- Nhưng không phải là không có cách khắc chế được. Mấy lão già này đã hết thời rồi, mà vẫn nghĩ bản thân mình ở đỉnh phong. Đáng tiếc đáng tiếc.

Khi này trận chiến bắt đầu xảy ra, hai võ giả cấp bậc Võ Sưng cầm theo binh khí của mình mà lao lên đánh nhau um xùm.

- Ăn Thiết Thiên Cước của ta đi!

- Hừm, tiểu chiêu. Hóa Vân Kiếm!

- Điệp Lãng Thương.

Chiêu số đánh ra mang theo vô số hào quang nhiều màu sắc, tạo nên một khung cảnh vô cùng sống động uy lực, còn đặc sắc hơn cả những bộ phim hành động Tiểu Hắc thường hay xem. Đặc sắc là như thế, nhưng Tiểu Hắc không có để tâm đến trận chiến này cho lắm, một mực chỉ quay sang nhìn Tiểu Hoa với đôi mắt đầy mong chờ mà thôi.

Hắn hỏi:

- Tiểu Hoa.... Có cảm thấy gì không? Có thấy bọn chúng đánh ra chiêu số gì không?

Lúc này trong mắt của Tiểu Hoa chỉ có mỗi một màu đen khịt, hoàn toàn không có gì. Chỉ có tai nàng là nghe những ầm ầm, phượng gào long tâm của trận chiến kia mà thôi.

Nàng lắc đầu nói:

- Không, tiểu nữ không nhìn thấy gì.... Phiền ân công rồi.

- Vậy à.

Tiểu Hắc nghe thế thì chán nản ngã ra sau ghế, khoác hờ một cánh tay mình qua ghế của Tiểu Hoa, thỏa mái nằm phè xuống.

Hắn suy nghĩ:

- Nếu không nhìn được, ắt là có hạn chế về khoảng cách rồi. Mình vẫn chưa tính được thời gian nhìn thấy là khoảng chừng bao nhiêu, nếu nhìn thấy rồi thì có thể tránh né được hay không. Ây da, đường còn dài, đường còn dài.

Nhân lúc Lưu Long Luyên ở bên dưới không thể động chạm gì được hai người, và Tiểu Hắc đương lúc chán nản không thèm để ý gì đến xung quanh, chỉ một mực chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình thì dựa vào vai hắn, thầm cảm nhận chút hơi ấm an toàn quen thuộc.

Vừa dựa vào vai của Tiểu Hắc khung cảnh đen khịt trước mắt nàng như xuất hiện cái gì đấy rất là kỳ quái. Không chỉ là những hình ảnh thoáng qua như trước kia nữa mà là những đường vân màu xanh lam đang hội tụ lại thành hình ảnh của võ đài trước mắt, cùng với hai người võ giả bên dưới đang dao thủ.

Rồi bao bọc xung quay còn là một bầu xanh dương nhàn nhạt nữa, tuy đơn điệu như lại vô cùng sinh động.

Những vầng lam quang này không gì khác chính là linh khí. Tiểu Hoa như thế mà lại có thể nhìn được linh khí vận chuyển, cái này so với tiên tri thuật lúc linh lúc không của nàng xem chừng còn lợi hại hơn vài phần.

Mà tiên tri thuật trước kia cũng không hiển linh như vậy. Lúc trước khi nàng vẫn chưa gặp được Tiểu Hắc thì nàng vẫn dựa vào sự quen thuộc của địa hình mà di chuyển, điều đó khiến nàng chỉ có thể quanh quẩn trong quán, lúc mua đồ thì ở ngoài đứng chờ ngươi mua hộ giùm, nhưng sau khi được tiểu Hắc cứu giúp, những hình ảnh kia đột nhiên xoẹt qua đầu nàng, rồi sau đấy lại đến linh khí ẩn hiện trước mắt nàng.

Điều này chỉ có thể nói kỳ thực hắn chính là mệnh lang tinh quân chiếu xuống người nàng, là nam nhân mà ông trời đã ban tặng cho Tiểu Hoa nàng.

Lần này nếu nàng có thể gặp được hắn, lại còn được gặp cô nương kia, con đường võ giả đối với nàng chính là rộng mở vô biên. Nên dù lần này dù có trả ra bất cứ giá nào, nàng cũng phải vệ bằng được hắn, bảo vệ cái tương lai đỏ rực trống kèn kia.

Nàng thầm nói:

- Tiểu Hắc.... Ta thích ngươi.

Còn đối với Tiểu Hắc mà nói thì... Tiểu Hoa đầu tiên chính là đại thụ mà hắn phải bám chặt, chả mấy khi lại gặp một đại siêu cấp thiên tài đến cả nguyên một phương Đông Sơn thèm nhỏ dãi, thứ hai đó chính là vì ngoại hình của nàng quá mức nhỏ nhắn, chỉ là cao hơn nửa thân người của hắn một chút mà thôi, thế nên hắn cứ xem nàng như là tiểu muội mà chiếu cố. Hoàn toàn không giống như Lưu Long Luyên, vừa là thân tính mà Tiểu Hắc hoàn toàn tin tưởng.

So về chuyện này nàng kỳ thực rất thua thiệt.

Và Tiểu Hoa cũng rất hiểu về nó, nên khi phát hiện ra năng lực mới của mình, Tiểu Hoa liền nắm chắt lấy nó mà véo Tiểu Hắc một cái kêu:

- Tiểu Hắc... Tiểu Hắc... Hình như tiểu nữ thấy được gì đó.

Nghe thấy tiếng của gọi của nàng, Tiểu Hắc liền bật dậy, khuôn mặt của hắn tràn đầy niềm hứng khởi, hắn hỏi:

- Cái gì?! Ngươi nhìn được ư?

Tiểu Hoa thấy hắn vui vẻ như thế thì trong lòng mừng thầm, rồi nói:

- Không phải, chỉ là tiểu nữ thấy một chút cỗ quang lam kỳ lạ lởn vởn quanh mắt mà thôi. Mà những cỗ quang lam này lại huyễn hóa ra thành hai người cùng với cái gì đó mà giống linh lực, mà Tiểu Hắc miêu tả.

Nghe thế Tiểu Hắc liền nhảy dựng lên đầy hoảng hốt. Những tưởng nàng ta chỉ có thể nhìn trước được tương lai thôi, thế mà giờ đậy lại còn nhìn được cả linh khi, như thế này cũng quá bá đạo rồi đi!

Tiểu Hắc hỏi:

- Vậy hai người kia đang dùng chiêu thú có hình dáng như thế nào?

Tiểu Hoa nhìn về phía hai cỗ linh lực màu lam kia mà quan sát rồi nói:

- Người cầm kiếm kia sau chiêu này sẽ tất bại. Lam quang của người đó trong mắt tiểu nữ đã cạn kiệt rồi, tuy vậy nếu người cầm thương không cẩn thận sau chiêu này cũng có thể bị người cầm kiếm kia phản sát ngược lại.

Và quả thực sau khi lời nàng vừa nói, hai người này đã quyết phân thắng bại bằng một chiêu cuối cùng. Tên cầm thương kia đánh ra một chiêu Liên Tiệt Nhất Kích, bộc linh lực vào trong thương mà mạnh mẽ đâm tới, còn tên cầm kiếm thì phất lên Hoán Phong Hô vũ, trảm ra một trảm phong vô cùng lớn ngạnh kháng lại.

Liên Tiệt Nhất Kích bởi vì tiêu tốn nhiều lực hơn nên khi gia chiến chả mấy chốc đẩy lui được Hoán Phong Hô Vũ, một chiêu đâm vào xương bả vai của tên cầm kiếm, trực tiếp đả bại hắn ngay trên sàn đấu. Khiến cho đối phương thu tâm phụ khẩu phục.