Chương 29: Đại Thần Tiểu Hoa

Lưu Long Luyên cứ như thế mà tạo nghiệp đánh vào vòng tiếp theo một cách dễ dàng.

Trong một tuần này, Tiểu Hắc ngoài việc trốn đi chơi, bắt cá, trộm côn trùng thì hắn cũng dành ra kha khá thời gian dành cho Tiểu Hoa.

Đối với góc nhìn của Tiểu Hắc thì Tiểu Hoa này thực sự cực kỳ kỳ lạ. Người mù bình thường nếu không có người giúp đỡ, thì ít nhất cũng phải cầm theo một cây gậy để mà dò đường, nếu không sẽ không thể đi được dù chỉ là một đường thẳng. Thế mà Trương Tiểu Hoa này lại có thể dễ dàng đi lại mà không cần gậy gộc, hay bất cứ người nào giúp đỡ, không những thế những lần Tiểu Hắc cố tình dùng Hắc Phong Bộ ẩn đi tiếng bước chân của mình, định vô tình đụng trúng nàng, thì nàng ta đã nhận ra, tránh thoát được.

Điều này làm hắn cực kỳ tò mò. Theo lý mà nói, kể cả siêu nhân có thính giác cực nhạy cũng phải dựa theo nguyên lý thông thường, là dùng sóng âm để mà định vị thay cho mắt của mình, thế nhưng Tiểu Hoa thì lại không giống như thế. Thông qua nhãn quan tinh tường của mình, thì hành động của nàng ta so với người bình thường thì không có gì khác biệt, hoàn toàn không có hành động đặc biệt.

Cuối cùng sự tò mò của Tiểu Hắc đã khiến hắn phải vác bản mặt dày như mặt đường của mình ra để mà đi hỏi.

Tiểu Hoa lúc này đang ở trong một khu nhà trọ mà Lưu Long Luyên thuê, nấu một bữa ăn cho ba người. Bởi vì Lưu Long Luyên chính là Lưu Long Luyên, mặc dù rất yêu thích Tiểu Hắc, muốn dành tất thảy thời gian của mình cho hắn, chọc ghẹo hắn, khiến cho hắn bày ra cái bộ dạng khó chịu, nổi đóa kia, nhưng vì ngày đối chiến đã đến gần, nàng càng là yêu thích việc chiến đấu, cọ sát với người khác, nên là tạm gác lại thú vui của mình, mà khổ luyện chuẩn bị. Cũng chính vì thế, mà khoảng thời gian này Tiểu Hắc có thời gian gần gũi trò chuyện với Tiểu Hoa.

Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Tiểu Hoa dừng lại việc thổi lửa, đứng phắc dậy, lau lau khuôn mặt lắm lem bụi than của mình, nở ra một nụ cười rạng rỡ, hệt như một vị nương tử chào đón phu quân của mình quay trở về vậy.

Nàng hỏi:

- Ân công đói rồi à, vừa hay cơm cũng sắp chín rồi.

Tiểu Hắc thở dài nói:

- Lão bản à, đừng gọi ta là ân công nữa. Ta nghe thế thấy ngượng lắm, gọi ta một tiếng Tiểu Hắc là được rồi.

Nghe thế Tiểu Hoa che miệng bằng tay, phì cười một cái đầy dễ thương nói:

- Không phải ân công cũng gọi tiểu nữ là lão bản hay sao. Vừa hay tiểu nữ bây giờ không còn là lão bản nữa, tiệm của tiểu nữ đã bị người khác dọn đi rồi.

Tiểu Hắc nghe thế thì cũng bó tay, hắn quả thực không muốn phí lời với những tiểu tiết như thế này, đáp:

- Thôi được rồi Tiểu Hoa. Lần này đến đây ta đến đây không phải là chuyện ăn cơm gì, chỉ là muốn hỏi rõ ngươi là tại sao có thể ngươi có thể cảm thấy ta đang đến gần, rõ ràng là ta đã ẩn giấu đi bước chân, cùng với khí ức của mình rồi co mà. Làm sao Tiểu Hoa ngươi có thể nhận ra được.

Hỏi đến chuyện này Tiểu Hoa cũng ngây ra. Nàng kỳ thực biết Tiểu Hắc đi đến, lại còn biết rất rõ là hắn cố ý không để mình phát hiện ra được bản thân, nhưng còn làm thế nào mà phát hiện ra chuyện này thì Tiểu Hoa nàng cũng không biết nói làm sao.

Nàng ậm ừ một chút, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định miêu tả lại:

- Đối với chuyện này tiểu nữ cũng không rõ ràng một chút nào. Chỉ là cảm thấy Tiểu Hắc đến gần mà thôi, mà thời điểm cảm nhận được lại sớm hơn khoảng chừng vài tích tắc. Kỳ thực cũng không rõ ràng nữa, chỉ đơn thuần là cảm giác mà thôi.

Nghe thế trong đầu của Tiểu Hắc lại liên tưởng đến ngay một người. Bà ta ở trong thế giới cũ của hắn là một người cực kỳ nổi tiếng, với những tin đồn rằng những lời mà người này nói ra trước khi chết gần như đều trở thành sự thật, khác với những người khác, người được mệnh danh là đệ nhất tiên tri này là một người mù, và chỉ khi bị mù thì bà ta mới có thể phát huy được năng lực tiên đoán của mình. Nghĩ đến đấy, Tiểu Hắc nhìn Tiểu Hoa với ánh mắt kỳ quái, tự hỏi rằng, không phải là nàng ta y hệt với bà lão tiên tri mù đó chứ?

Tiểu Hắc thử thăm dò hỏi:

- Vậy... Ngươi có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong phòng bếp này được hay không?

Tiểu Hoa nghe thế thì bày ra một khuôn mặt tràn đát tự tin, hệt như trên mặt nàng viết lên một từ đơn giản vậy.

Nàng nói:

- Đương nhiên rồi. Một chóc nữa hình như có một con mèo bước đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Nghe thế Tiểu Hắc liền quay đầu nhìn sang cái cửa sổ kia. Hứa đợi một lát, thế mà lại có một con mèo màu vàng nhảy đến ngôi trên cửa sổ, dùng đôi mắt mắt nâu của mình nhìn chằm chừa về phía hai người hệt như lời của Tiểu Hoa nói.

Chứng kiến cảnh tượng này, nội tâm của Tiểu Hắc gào lên:

- Chuyện này cũng thật quá khoa trương rồi. Chả trách nàng ta lại không dựa và thứ khác để mà đi lại. Mình cũng muốn!

Mặc dù ở thế giới trước kia, khoa học không thể nào giải thích được rõ ràng vì sao người khác lại có thể tiên tri được, nghi ngờ nó có phải chỉ đơn giản là một kết quả của một bài toán thống kê xác suất hay không. Nhưng vị diện này thì lại khác.

Nếu có thể tiên tri cảm ứng được thì nằm trong phạm vi của tu tiên giả, đám người này dùng phép câu thông với Thiên Đạo, bỏ ra một cái giá cực kỳ chát, như là tuổi thọ, vật tế để mà đổi lại chút ít thông tin về tương lai phía sau, như là mưa gió thế nào, thế lực giang sơn thay đổi ra sao, kết quả càng chi tiết, thì cái giá trả ra lại càng lớn, không những thế, khi biết được thiên cơ cũng không thể nào chia sẻ cho người khác được, chỉ có thể tự bản thân mình lẳng lặng mà chuẩn bị mà thôi

Mà Tiểu Hoa chỉ trả một cái giá cực kỳ nhỏ là đôi mắt của mình, thế mà đổi lại có thể nhìn tùy ý thiên cơ, lại còn có thể tiết lộ thiên cơ cho Tiểu Hắc hắn nữa.

Nghĩ đến, trong lòng Tiểu Hắc thốt lên:

- Cái này cũng thật sự quá bá đạo đi! Năng lực này nếu mà so cùng với toàn bộ thực lực của Long Luyên sư tỷ, xem chừng còn lớn như rất nhiều. Mình thế mà lại gặp được một cái đùi lớn như thế, phải tận dụng, nhất định phải bồi dưỡng mối quan hệ này! Như thế mới có thể ôm mộng mà trốn khỏi tỷ ấy được.

Tiểu Hắc nghĩ rồi, thì nở ra một nụ cười đầy đê tiện. Hắn bất chợt tiến tới, nắm lấy tay của Tiểu Hoa, khiến nàng không kịp phản ứng, mà hai má ửng lên chút sắc hồng, mà nói:

- Không ngờ Tiểu Hoa lão bản lại có thực lớn đến như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.

Cầm lấy tay hắn, bất chợt những hình ảnh xa xôi về phía tương lai kia chạy xoẹt một cái qua đầu nàng.

Không biết những hình ảnh kia là những hình ảnh gì, nhưng khi thấy nó thì Tiểu Hoa lại bày ra một nụ cười hài lòng, viêm mãn mà thầm nghĩ:

- Thì ra là thế. Quả nhiên ân công là tinh tú mà ông trời phái xuống để chiếu cố ta mà. Nhưng mà... Lần này ân công suy nghĩ cũng thật trẻ con quá rồi đi, hi hi.

Thế là từ ngày hôm đó, Tiểu Hắc tiến hành nghiên cứu năng lực tiên đoán của Tiểu Hoa. Tuy nàng có thể nhận biết trước được tương lai gần, thậm chí còn có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng hạn chế là từ nhỏ do không có đi học đàng hoàng, nên về mặt con chữ, cùng với một số kiến thức cơ bản bị thiếu hụt khá trầm trọng.

Vì thế, Tiểu Hắc dành ra cơ số thời gian để dạy cho nàng các kiến thức mới, thế là nào nguy hiểm, thế nào là tu tiên giả. Nếu không dẫn đến trường hợp người điếc không sợ súng thì lại khổ.

Tiểu Hắc nghiêm túc cầm cuốn sách, mắt thì đeo kính, tay cầm thước dài, trong cực kỳ tri thức mà gõ gõ lên bản hỏi:

- Đây là cái gì?

Tiểu Hoa bên dưới liền tươi cười đáp lại:

- Là lửa!

- Lửa nóng không?

- Lửa nóng.

- Vậy lửa khi dính vào người sẽ gây nên chuyện gì?

- Sẽ bị bỏng!

- Vậy một người sử dụng hỏa cầu lửa giáng vào mình sẽ như thế nào?

- Sẽ chết.

- Hảo! Đúng là học sinh do lão sư ta đào tạo. Rất giỏi!

Lưu Long Luyên lúc này đăng ký xong vòng thứ hai thì quay về, với tâm trạng đầy mệt mỏi.

Lúc nàng đi thì trời nắng chói chang, người thì chen chúc xô đẩy đến đông nghẹt, lúc về thì xui xẻo gặp phải mây đen, chịu phải một trận mưa lớn. Nếu không phải vì nàng là võ giả cao cường, chắc là qua ngày hôm nay đã bị ông trời chơi cho đến phát điên vì cái thời tiết rồi.

Nhưng nghĩ lại về đến nhà lại gặp cái khuôn mặt rạng rỡ kia hệt như một con cún chờ chủ nhân về nhà của Tiểu Hắc, thì những mệt mỏi kia của nàng dường như tan biến đi mất. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình tặng cho hắn một viên tinh thạch, liền có thể khiến một con cún ngoan vẫy đuôi, thì thực sự rất kích thích.

Nàng nở ra một nụ cười rạng rỡ, thầm nói:

- Bảo bối ơi, tỷ về với đây...

Lưu Long Luyên tươi cười nhẹ nhàng mở cửa, hệt như một vị tỷ tỷ dịu hiền vừa mới đi chợ về, giấu phụ mẫu mình mua quà vặt về cho đệ đệ mình vậy.

Nhưng khi nhìn vào trong phòng, vẻ mặt bình yên kia của nàng lập tức biến đổi. Hai mắt mở to ra, tỏa ra hàn quang nhàn nhạt, lạnh lùng xuyên thấu, đôi mày liễu của nàng nheo lại, nhìn thẳng vào cảnh tượng mà bản thân bất mãn ở bên trong.

Nàng lạnh lùng nói:

- Đệ đang làm cái gì đấy?

Lúc này Tiểu Hắc đang đóng vai một lão sư ân cần nắm lấy tay học trò của mình để dạy cho Tiểu Hoa từng nét chữ đầu tiên thì đã bị Lưu Long Luyên bắt gặp.

Đương nhiên là đối với chuyện của Tiểu Hắc, nàng không cần thứ gì gọi là lý trí để mà suy xét, tất thảy đều nhìn bằng một con mắt hết sức một chiều. Nên là trong mắt nàng, một cảnh tượng đẹp đẻ của nền giáo dục như thế, lại trở thành cảnh tượng người khác đang trộm lấy đồ của mình.

Lúc này Tiểu Hắc bị ngốc trệt ra, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt lạnh lùng bất thường của nàng, mà hớn hởn nói:

- Long Luyên tỷ, tỷ về rồi đó à. Đăng ký có đông hay không thế? Lúc trước đệ nghe nói dù đến vòng hai cũng có chục vạn người tiến đến được rồi.

- Đang làm gì thế?

- Đệ à? Đệ đang...

Không để cho Tiểu Hắc đáp lại, Lưu Long Luyên trực tiếp bỏ qua hắn, mà đứng trước, chắn trước hai vị sư đồ này.

Nàng nắm chặt thanh bạch ngọc kiếm còn thủ trên tay, bộc ra sát khí sắc bén hệt như là một cây kiếm chĩa thẳng vào mắt của Tiểu Hoa, mà nói:

- Ta đang hỉ ngươi đấy. Ngươi động chạm vào sư đệ của ta làm cái gì?

Tiểu Hoa được Tiểu Hắc dạy dỗ cũng khá tốt, nên tự bản thân mình biết lúc này nữ nhân kia đang uy hiếp. Vì thế mới hoảng sợ mà đứng lên lùi lại.

- Cô nương à, kỳ thực chỉ là Tiểu Hắc dạy tiểu nữ một chút chữ mà thôi. Hoàn toàn không có gì hết....

Lưu Long Luyên lãnh đạm, cười nhạt nói:

- Ta tin lời ngươi sao. Chỉ trách trước kia ta đã quá tin tưởng vào mắt nhìn của sư đệ, dẫn đến việc đệ ấy phản bội lại niềm tin của ta.

Rồi từ từ nàng rút thanh bạch ngọc kiếm ra, hệt như lần đầu mà hai người trực tiếp đối mặt.

Nhưng lần này Tiểu Hoa dường như đã vượt qua nỗi sợ kia, mà lại tiến lên dám đối diện với Lưu Long Luyên. Bởi vì lần này khác với lần trước, nàng thế mà nhìn ra được bản thân mình sẽ không bị con quái vật trước mặt tổn thương.

Tiểu Hắc thấy Tiểu Hoa trâu bò dám đối mặt với Lưu Long Luyên như thế mà sợ đến mất cả mật, mồ hôi lạnh cứ như thế chảy ra khắp cả mặt.

Hắn thầm nói:

- Toang, toang rồi. Mặc dù Tiểu Hoa lão bản có thể nhìn trước một vài tích tắc tương lai đi chăng nữa, nhưng đối đầu với Long Luyên tỷ bây giờ thì nhìn thấy tương lai với không nhìn thấy tương lai có khác biệt gì đâu chứ. Chết tiệt, lão bản à, đừng có chơi ngông nữa. Lão bản hại tiểu nhân bị bệnh tim rồi, hu hu.

Lưu Long Luyên thấy nàng có dũng khí đối mặt mình như thế, thì nở ra một nụ cười tà ma đầy thích thú, hệt như một tên quỷ sai đang giễu cợt con mồi của bản thân mình vậy.

Mặc dù trong lòng Tiểu Hoa tràn ngập sợ hãi, nhưng nàng vẫn tin tưởng vào những hình ảnh mà minh vừa cảm nhận được. Mà nói:

- Cô nương, kỳ thực mối quan hệ của Tiểu Hắc và tiểu nữ chỉ đơn giản là lão sư dạy học trò mà thôi. Việc hồi nãy mà cô nương chứng kiến, cũng chỉ là do tay có điều chưa hiểu nên mới hỏi Tiểu Hắc chỉ dẫn mà thôi.

Lưu Long Luyên không muốn nghe nữa, chỉ lạnh lùng đưa thanh bạnh kiếm lên trên cao, mà nhẹ nhàng chém xuống.

Một tiếng rầm vang lên, sàn nhà bị lún hai cái hố sâu. Sau đó cảnh tượng Tiểu Hắc chấp tay đỡ kiếm, bị lực đạo của kiếm nhấn mạnh đến mức phải quỳ rạp xuống đất, tạo ra hai cái hố nhỏ băng vài đầu gối của mình.

Hắn nói:

- Sư tỷ bình tĩnh, bớt giận, bớt giận. Đệ không hứng thú với Tiểu Hoa, kỳ thực không hứng thú, chỉ là thấy nàng ta có chút hứng thú với tiểu thuyết, nhân cơ hội đó dạy cho người ta chút con chữ để thoát nạn mù chữ mà thôi.

- Tỷ đừng manh động, với thục lực của tỷ kỳ thực sẽ gây nên án mạng lớn đó.

Lưu Long Luyên thấy Tiểu Hắc thành thật, thế nên nhẹ nhàng thu kiếm lại, rồi lại bày ra khuôn mặt ấm áp trước kia nói:

- Tỷ không xù trí cũng được, như thế thì làm bẩn kiếm tỷ lắm. Nhưng lần này tỷ kỳ thực rất không hài lòng. Nên tối nay đệ phải bù đắp lại cho tỷ đó...

Rồi từ khuôn mặt ấp áp kia, Lưu Long Luyên nở ra một nụ quỷ dị, đầy thâm sâu. Đến cả ý đồ xấu trong đầu nàng cũng mạnh đến mức huyễn hóa ra được vô số tử vân phía sau, tạo a một hiệu ứng cực kỳ nguy hiểm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Hác thầm nói:

- Toang rồi, hu hu. Tối nay chả lẽ ta lại bị Long Luyên tỷ biến thành một cái kính để mà tỷ ấy chùi.

Tiểu Hoa mặc dù được toại nguyện việc Tiểu Hắc cứu giúp lấy. Nhưng nghe câu nói không thích mình kia của hắn, thì cảm giác trong lòng của nàng vô cùng khó chịu. Hệt một con dao đâm vào tim mình vậy, đau đớn, bứt bối, nhưng lại vô lực, không làm gì để rút nó ra được.

Mặc dù không nhìn thấy được, nhưng dựa vào khả năng cảm ứng được với tương lai của mình, mà nàng mơ hồ nhìn về được phía hai tỷ đệ kia đang đi xa, thầm nghĩ:

- Tiểu Hắc kỳ thực không thích bản thân mình hay sao? Vậy cái cảm giác mơ hồ kia lại là gì?... Không được, chỉ là giờ đây ân công chỉ là vừa mới tiếp xúc với mình mà thôi, đương nhiên sẽ không có cảm giác gì. Vả lại vị cô nương kia lại cực kỳ nhạy cảm với việc làm của ân công nữa, nếu ân công không nói ra, e rằng mạng mình cũng khó giữ.

- Đúng vậy, việc này kỳ thực không thể vội vàng được. Mọi chuyện đều phải tiến triển từ từ.

Trong lúc Tiểu Hoa sốc lại tinh thần của mình, thì Tiểu Hắc đã cùng với Lưu Long Luyên đi đến một nơi yên tĩnh, cách âm để mà bàn chuyện.

Hắn hỏi:

- Sư tỷ, lần này đi, tỷ thấy như thế nào?

Lưu Long Luyên cười nhẹ đầy tình cảm nói:

- Đệ thế mà lo lắng cho tỷ ư?

Tiểu Hắc bày một bộ dạng chán nản nói:

- Không không, tỷ đừng đùa nữa. Chuyện này hệ trọng, theo đệ tính toán thì không chỉ có tỷ, đệ cũng có việc làm tại nơi đây nữa.

Lưu Long Luyên nghe thế thì thoải mái tựa đầu vào ghế, nhắm nghiền hai mắt, nở ra một nụ cười nhẹ nhàng nói:

- Kỳ thực ta không biết đệ giấu thứ kỳ quái gì nữa. Nào là cái gì binh khí nóng, có thể đứng từ xa khai hỏa hệt như đạn pháo, mà lại không cần dùng linh lực, lại không to lớn như mấy khẩu pháo kia, tùy tiện có thể lấy ra từ trong không khí, nào là cái gì được gọi là bom đạn, sức hủy diện trên diện rộng, đế cả cường giả Võ Sư cũng phải cật lực bị trọng thương.

Mặc dù nói Lưu Long Luyên trong mắt Tiểu Hắc chính là một ả ma đầu yêu thích việc chém giết, nghe thấy tiếng người khác đau khổ la hét, nhưng không thể không thừa nhận nàng chính là thân tính duy nhất mà hắn có thể tin tưởng mà dựa vào được ở thế giới này.

Tiểu Hắc chỉ thở dài nói:

- Chuyện khác, đệ có thể chia sẽ với tỷ được. Nhưng chuyện đệ làm, giải thích cho tỷ, tỷ cũng chưa chắc gì đã hiểu được. Cái này không nằm trong phạm trù thông minh bình thường, mà nằm ở phạm trù tư tưởng rồi, đệ tuy hiểu được tư tưởng của tỷ, nhưng đệ không chắc là tỷ sẽ hiểu được tư tưởng của đệ.

Lưu Long Luyên đáp:

- Nếu đệ đã không muốn nói, thì tỷ cũng không ép đệ nữa.

Tiểu Hắc lúc này thắc mắc hỏi:

- Bộ từ trước đến giờ tỷ vẫn không thắc mắc liệu đệ có đến từ thiên giới hay không à?

Lưu Long Luyên đứng dậy đi đến chỗ Tiểu Hắc, ép sát cặp núi non hùng vĩnh,m mềm mại của mình lên cổ, rồi quàng tay qua, ôm lấy vai của hắn mà nói:

- Đến cả thiên giới e rằng cũng phải há hốc mồm khi thấy những thứ này của đệ. Đệ làm sao mà đến từ thiên giới được cơ chứ. Mà dù đệ đến từ đâu, có bí mật gì, thì trong mắt tỷ, đệ cũng chỉ là bảo bối của tỷ mà thôi.

- Bảo bối ngoan ngoan, để tỷ ôm tý nào.

Còn Tiểu Hắc vô lực kháng cự, chỉ có thể thoải mái tận hưởng mùi hương dịu dàng toát ra từ người của nữ nhân xuân sắc này, cùng với cái cảm giác mềm mại thoải mái kia mà thôi.

Mặc dù là ma đầu, nhưng có một ma đầu chiếu cố mình, cũng không phải không có chỗ tốt.