Ảo tưởng như thế, khiến cho Tiểu Hoa càng lúc càng tin tưởng Tiểu Hắc hơn, dù cho hắn chỉ tuân theo kịch bản mà ngồi dậy thôi.
Lưu Long Luyên nghe hắn nói thế thì đáp:
- Nàng ta à... Là nàng ta tự...
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Tiểu Hoa đã nhanh nhào nhảy vào miệng Lưu Long Luyên, ngăn nàng nói ra chân tướng sự việc:
- Là do cô nương tốt bụng thấy ta là tiểu nữ yếu đuối, nếu còn ở đó thì sẽ bị người khác đến báo thù nên mới mang ta đi đến đây.
Tiểu Hắc nghe thế thì ngu ngốc tin tưởng, hắn nói:
- Là như vậy sao? Long Luyên tỷ, đệ kỳ thực không dám tin là người băng lãnh như tỷ cũng có ngày động tình thương đấy.
Thy Tiểu Hoa nhảy vào miệng mình, Lưu Long Luyên kỳ thực rất bất mãn muốn đính chính. Nhưng khi nghe thấy những lời nói này của Tiểu Hắc, nàng liền cảm thấy bản thân mình tốt lên không ít, quyết định không gây khó dễ cho Tiểu Hoa nữa.
Thương thế của Tiểu Hắc tuy khá nặng, nhưng cái lọ dược liệu kia của Lưu Long Luyên kỳ thực cũng rất thần kỳ. Chỉ bằng vào một ngụm đã liền cho hắn đỡ hơn rất nhiều.
Hắn đứng dậy đi đến bên chỗ Tiểu Hoa nói:
- Lão bản, thứ lỗi cho ta, bởi vì ta nóng nảy nên đã khiến lão bản bị người khác nhắm trúng rồi.
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Hắc, Trương Tiểu Hoa mở mắt mình ra, để lộ ra cặp mắt trắng dã hệt như một viên ngọc, nói:
- Ân công sao lại nói như thế. Nếu không có ân công, thì e rằng vài ngày nữa tiểu nữ cũng không còn cái mạng nữa. Chuyện này kỳ thực phải đa tạ ân công rất nhiều.
Tiểu Hắc nghe thế thở dài nói:
- Lão bản đừng nói như thế, kỳ thực là ta hại rồi. Tên thiếu gia kia có thực lực lớn như thế, ắt hẳn gia thế phía sau cực kỳ khủng bố, không hề tầm thường chút nào. Lão bản đi theo người ta sẽ liền có ngày cơm ăn ba bữa, tháng dăm ba chục quần áo, ây dà, là ta không suy nghĩ thấu đáo rồi. Lần này lại khiến lão bản gặp chuyện to rồi.
Tiểu Hoa cười nhẹ, nói:
- Ân công cứ đùa. Liêu Đăng thiếu gia là loại người gì, tiểu nữ chính là người hiểu rõ nhất. Điều may mắn nhất của tiểu nữ đó chính là được gặp ân công.
- Nhưng kỳ thực đúng như ân công nói, giờ bị Liêu Đăng nhắm trúng, tiểu nữ cũng không dễ dàng gì. Tiểu nữ nghe nói, hắn còn là đệ nhất trong nhũng thiên tài bước lên chức gia chủ Lưu gia nữa.
Tiểu Hắc nghe thế thì kinh ngạc méo hết cả mồm. Hắn như thế mà chọc phải đại thiếu gia củ Lưu gia, hèn gì thực lực chênh lệch lớn đến như thế, cũng thật may là bởi vì hắn có thiên hạ đệ nhất sư tỷ, nếu không e rằng cái mạng nhỏ của mình, hắn cũng giữ không được rồi.
Hắn cảm thán nói:
- Cái này... Thực sự là ta đã chọc phải đại thế lực rồi.
Thế rồi hắn liếc nhìn sang Lưu Long Luyên, cười cười đầy gượng gạo hỏi:
- Long Luyên tỷ. Một trận giao chiến kia thế nào, cái tên Liêu Đăng gì đấy kỳ thực có dễ xơi hay không.
Lưu Long Luyên nghe thế cười nhẹ nói:
- Tên đấy cũng thực không tầm thường một chút nào, có chút thực lực, đồ chơi hắn mang bên người cũng khá nhiều, có thể ảo mệnh được dưới kiếm của tỷ.
- Vậy Long Luyên tỷ có thể đánh thắng được hắn hay không?
Lưu Long Luyên nghe nói như thế, nhìn hắn với một đôi mắt đầy vẻ quyến rũ, mê người, nói:
- Bảo bối à yên tâm đi, cái loại như thế không thể nào chạm tay vào được bảo bối của tỷ đâu.
Được sự khẳng định của sư tỷ mình như thế, Tiểu Hắc mới có thể yên tâm thở phào một cái. Rồi hắn nhìn sang Tiểu Hoa trước mặt, vẻ mặt tràn đầy thương tình mà nói:
- Chuyện này... Long Luyên tỷ, ta định cho lão bản đi theo chúng ta...
Nhưng chưa kịp nói hết câu, thì Lưu Long Luyên đã bày ra một bộ dáng lạnh lùng kia, túm lấy cổ áo hắn, kề sát mặt mình, cười nhẹ, ấm áp nói:
- Đệ... Đang... Đùa... Với... Tỷ... Đúng... Không?
Tiểu Hắc thấy nàng như thế, thì nở ra một nụ cười gượng gạo nói:
- Đương nhiên là không rồi. Chuyện này đệ nói thật.
Mặc dù vẫn giữ khuôn mặt đầy thiện lành kia, nhưng Tiểu Hắc cảm nhận rõ không khí bao xung quanh hắn càng ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Hắn liền nói:
- Long Luyên tỷ à, nam nhân ai nấy cũng đều có tiêu chuẩn nữ nhân của riêng mình. Lão bản kia hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của đệ, mà tỷ lại chính là người đẹp nhất mà đệ từng gặp, thế nên là tỷ đừng có yểu nhầm. Đệ hoàn toàn không có ý đó.
Vừa nói xong hàn khí đã giảm đi không ít.
- Vậy ý đệ là gì. Nói tỷ nghe xem nào.
- Chỉ là lần này đệ kỳ thực đã quá nóng đầu mới gây nên cái chuyện này. Thực lực của đệ kỳ thực không đủ, chỉ có thể dựa vào thiên hạ tuyệt thế mỹ nhân là Long Luyên tỷ đây mà thôi. Nếu lão bản có thể ddie theo chúng ta, thì lão bản có thể được an toàn, chúng ta lại có thêm một người phụ giúp việc lặt vặt nữa. Tỷ phải công nhận với đệ một điều, đó là nhiều lúc tỷ cũng thực sự không rảnh để nấu ăn phải không, theo đệ thấy tay nghề của lão bản thực sự rất tuyệt, để nàng phụ trách điểm này, chúng ta có thể tiết kiệm một số tiền kha khá ở nhà trọ rồi đúng chứ.
Hiển nhiên là Lưu Long Luyên rất hiểu chuyện của Tiểu Hoa, nhưng nàng là nữ nhân, thế nên Long Luyên nàng không thể nào buông lỏng cảnh giác với nàng ta được. Nếu được, thì nàng đã như lúc nãy, thẳng tay diệt trừ mối hiểm họa này rồi.
Nàng nhìn Tiểu Hoa với ánh mắt dè chừng nói:
- Hừm, ta cũng không phải thấy chết mà không cứu.
Tiểu Hắc nghe vậy thì hớn hở cười nói:
- Ha ha, Long Luyên tỷ không chỉ là tuyệt thế mỹ nhân, mà còn là một thần tiên tỷ tỷ, mang trong mình lòng cứu nhân độ thế nữa.
- Nhưng!
- Chuyện gì thế tỷ?
- Tiền vào tháng sau của đệ sẽ chia đôi. Coi như ta lấy giề đệ chăm sóc cho nữ nhân kia.
Nghe thế Tiểu Hắc đang đứng ở chân dốc, tưởng chừng như mình sẽ không rơi xuống, nhưng không ngờ được thế mà bản thân lại bị cái chân dốc yếu ớt kia hại rơi xuống hố sâu.
Chia đôi? Gặp ma! Là chia đôi đấy, là một phần hai tiền lương đấy. Thế này với cây Barret kia thì chừng nào hắn mới đủ tiền mua một hộp đạn cho nó được cơ chứ. Vậy chả khác gì có xe mà không có tiền đổ săn đâu. Khốn khiếp!!
Xử trí xong việc của Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên liếc mắt nhìn Tiểu Hoa đầy nghi ngờ. Nàng tự hỏi bản thân mình, nếu chỉ là một nữ tử yếu ớt, nhỏ con như thế, thì thực sự sẽ gây nên chuyện gì với Tiểu Hắc và nàng được?
Còn Tiểu Hoa thì cũng không để tâm đến Lưu Long Luyên, dù sao ân công của nàng cùng với vị cô nương này không hẳn là người tình của nhau, mối quan hệ theo như nàng quan sát chỉ là tỷ đệ đồng môn, mà sư tỷ mang lòng mến mộ mà thôi, còn cùng lắm là quan hệ chủ tớ, hoàn toàn không dính dáng gì đến việc tình cảm. Thế nên việc nàng thầm thích ân công Tiểu Hắc, hoặc là hắn thầm thích nàng, thì Lưu Long Luyên cũng không có đủ tư cách để mà quản.
Đối với nàng mà nói, nàng cũng không cần thân phận chân chính ở bên hắn. Chỉ vỏn vẹn đi theo Tiểu Hắc, hằng ngày nghe cái ngữ điệu dầy xù xì kia, ấm áp kia, là cũng đủ thỏa mãn với Tiểu Hoa nàng rồi.
...
Cuối cùng thì thời gian chuẩn bị cũng đã hết, tất thảy tộc nhân của Lưu gia bắt đầu giao chiến với nhau, hòng để khẳng định vị thế củ bản thân mình, cũng như tranh đoạt các vị trí cao của gia môn vốn mấy chục năm nay.
Bưởi vì tộc nhân quá nhiều nên trận quyết chiến này diễn ra những ba tháng trời, đi từ thấp đến cao. Những người chưa về gia môn đã lâu cũng được liệt vào nhóm tứ lưu, ngũ lưu, phải đấu từ đầu mới có thể vào tiếp được.
Còn những người vốn đã có chức vị ở gia môn như là con cái của trưởng lão, trưởng nam, trưởng nữ, thì sẽ được xếp chỉ đấu ở những vòng cuối cùng. Coi như có sự thiên vị như thế cũng thỏa đáng, dù là thiên tài đi chăng nữa, nếu mà không có đủ thải nguyên tu luyện thì cũng chỉ như người bình thương mà thôi. Những kẻ ở trong gia môn chính thống của Lưu gia, ít thì cũng là ngoại môn đệ tử, nhiều thì lại là đệ tử chân truyền, thực lực cách rất xa những hàng tứ lưu, ngũ lưu. Nếu giao chiến với đám quái vật đó, thì việc bị đả bại là việc một sớm một chiều.
Còn thêm một nguyên do nữa, đó là nếu đệ tử gia môn Lưu gia bại trận quá sớm, thì việc truyền ra ngoài đầu tiên sẽ là mất mặt, thứ hai, nguy hiểm hơn đó chính là các thế lực khác như thế mà biết được, lại tiếp thêm dũng khí cho bọn chúng tiến hành xâm lược gia sản Lưu gia.
Lưu Long Luyên cũng như thế, mặc dù huyết mạch của nàng là dòng chính của Lưu gia, nhưng nàng chưa bao giờ nhận liệt tổ liệt tông của mình nên cũng vì thế mà không có gia môn, phải đấu từ những vòng đầu tiên đấu lên.
Tiểu Hắc nhìn thấy cơ chế phân chia của Lưu gia thực sự hoài nghi về cái thế giới này. Lưu gia thế mà áp dụng cái cơ chế gọi là vòng bảng, vòng loại và chung kết, hệt như mấy trận bóng mà hắn thường hay xem ở trên tivi.
Nếu hắn mà là người ở đây, thì Tiểu Hắc còn lâu mới nghỉ ra cơ chế thi đấu kiểu này.
Ba ngày thì thi đấu một trận, thi đấu tổng cộng năm trận, người có điểm cao nhất, hoặc là toàn thắng, đạt được một hạng hai thì sẽ được tiến vào vòng trong. Và một điều tất nhiên là những vòng này đa số đều rất nhàm chán, chủ yếu là những tộc nhân có thực lực tạp dịch, hoặc là mới bước vào ngoại môn thể hiện mà thôi, lâu lâu mới có những quả trận hay để mà đón xem.
Càng tất nhiên hơn nữa là đối với Lưu Long Luyên, việc đứng hạng đâu hay không là không cần phải bàn cãi. Lần đầu tiên đấu, Tiểu Hắc cùng với Tiểu Hoa bày ghế ra ở dưới khán đài để mà thưởng thức, hắn dự định sẽ thuật lại chi tiết trận chiến này cho Tiểu Hoa nghe, mà hình dung được, nhưng hắn lại không ngớt được thực lực của Long Luyên tỷ hắn thế mà ách biệt với đối phương thực sự quá lớn, chỉ bằng một cái bạt tay là liền đánh cho người tay văng xuống dưới sàn, răng trắng bay tứ tung, bay luôn cả vào món bắp rang của hắn.
Trận thứ hai cũng hệt như thế, chỉ bằng một chiêu Như Lai Thần Chưởng, chưởng chưởng vào mặt đối phương nhẹ nhàng vài thì không những răng lợi bay tú tung, mà mặt mài còn biến dạng.
Trận thứ ba đặc sắc hơn một xíu, là đối phương không phải võ giả như trận thứ nhất và thứ hai, mà là tu tiên giả. Nhưng Lưu Long Luyên đối với tu tiên giả thì cũng không khác là mấy. Vào trận, nàng chỉ lạnh lùng dùng băng khí cả mình hóa thành một cái châm nhỏ, lợi dụng lực đạo mà bắn nó hệt như là Tiểu Hắc hắn bắn đạn, găm vào vai của tên kia, tạm thời phong bế đi linh khí của hắn. Rồi sau đó nhẹ nhàng áp sát, tung ra chiêu Như Lai Thân Tát, tát một cái khiến cho nam nhân kia văng hằng ra mấy trượng khỏi võ đài.
Trận thứ tư, thứ năm, Lưu Long Luyên đặc biệt không cho Tiểu Hắc đến xem, bởi vì hai nữ nhân đó đều là nữ, và bọn họ đều điều tra về thân thế của nàng cùng với hắn. Thế nên nàng sợ vào trận thì mấy con ma nữ kia nhắm vào Tiểu Hắc hắn, khiến cho nàng phân tâm, nên không cho hắn đi xem. Tiểu Hắc nghe lời, chỉ đành ở nhà chạm cỏ cùng với Tiểu Hoa.
Sau đó hắn được người khác thuật lại trận giao hữu của nàng cùng vơi hai nữ nhân kia. Lưu Long Luyên thế mà không lưu tình, trực tiếp đối phương bán sống bán chết, lại còn dùng hình ngay cả trên võ đài nữa. Nàng tàn bạo phế tay, phế chân đối phương, cùng đánh vào yết hầu khiến cho hai người không cách nào đầu hàng được.
Cuối cùng tra tấn đối phương đến mức người ta không chịu nổi nữa, trực tiếp ngất trên võ đài, trận chiến mới kết thúc.
Nghe thế Tiểu Hắc cũng thấy sợ giùm hai nữ kia. Nếu rằng nếu hai người không gáy gì, thì có thể chỉ gãy vài cái răng mà thôi, chứ không phải là bị đánh đến tàn phế như thế