Thấy hắn đã đi, bản thân mình không thể ngăn cản được, Lưu Long Luyên cũng không có biểu cảm gì quá mức đặc sắc, chỉ ngước nhìn về hướng mà truyền tống được đặt, thầm tự nói với bản thân rằng nàng sẽ đến nơi đó vào một ngày không xa, đòi cả gốc lẫn lãi việc hắn ta đã làm với tiểu bảo bối của nàng.
Rồi nàng tức tốc chạy đến bên chỗ Tiểu Hắc, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng nói:
- Tiểu Hắc, Tiểu Hắc! Đệ có sao hay không?
Lúc này Tiểu Hắc vừa đổ gục xuống do một phát bắn từ cây Barrett Ánh Sáng kia kia chấn vào người, Tiểu Hoa thấy thế thì lo lắng định dìu ân công mình đứng dậy. Nhưng nàng không thể ngờ được là hắn lại nặng cân đến như thế, thế nên không lôi được Tiểu Hắc vào trong quán, chỉ có thể cho hắn tựa vào trong lòng mình để cho miệng vết thương không tiếp xúc với đất cát mà thôi.
Lưu Long Luyên chạy đến kêu lớn, thì thấy cảnh này. Nàng hiểu nhầm nữ tử tàn tật này định có ý định gì với bảo bối mình, nên lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Hoa nói:
- Này, thả đệ ấy ra. Nếu không đừng trách ta vô tình.
Tiểu Hoa mặc dù không trực tiếp tham chiến, nhưng nàng là phàm nhân, dù có sỡ hữu một tử mệnh tinh đi chăng nữa thì so với người bình thường cũng không khác gì, nên chứng kiến một trận chiến kia cũng cực mệt mỏi, cảm tưởng thân thể đang co quắp lại vậy.
Nàng yếu ớt nói:
- Nếu như là người quen của ân công thì ta nguyện ý đưa ân công cho cô nương. Nhưng giờ ân công bị trọng thương, căn bản là không đứng dậy được. Mặt đất thì đầy bụi bặm, dơ bẩn, nếu để vết thương tiếp xúc thì có chút không hay...
- Nhiều lời, trả lại đệ ấy cho ta.
Vừa dứt lời, Lưu Long Luyên đã ra tay cướp người, nâng đỡ Tiểu Hắc đang nửa tỉnh nửa mê đứng dậy, lấy ra một cái bình nọc nhỏ, rót vào miệng mình một ngụm, rồi hôn lên miệng hắn, truyền Dược Mộc Lộ vào.
Thuốc truyền vào trong miệng, Tiểu Hắc dần dần mơ hồ tỉnh lại. Đập vào mắt hắn trước tiên chính là khuôn mặt to lớn của Lưu Long Luyên đang áp sát vào trong mình, âu yếm hôn hít. Điều này khiến cho hắn nhớ tới cảnh tượng kinh hãi trước kia đối với mấy ma nữ, nên liền nhảy dựng lên.
- Ah! Gặp quỷ!
Nghe thấy tiếng ân công mình la lớn như thế, Tiểu Hoa cuối cùng cũng thở phào một cái đầy nhẹ nhõm.
Nàng thầm nói:
- Thật may quá, ân công rốt cuộc đã không sao rồi.
Lưu Long Luyên thấy hắn nhảy dựng lên như thế, thì nheo mài, ân cần quan tâm nói:
- Vết thương của đệ chưa lành hẳn đâu, đừng có mà vận động mạnh.
Y như lời của nàng vừa nói ra, Tiểu Hắc đã khiến cho thương thế trên người mình nghiêm trọng hơn. Một cơn đa đớn dữ dội truyền khắp người, khiến cho hắn không chịu được, mà đứng không vững.
Nghe thấy tiếng bước chân loạn chợn của Tiểu Hắc, Tiểu Hoa mặc dù mệt mỏi cũng nhanh nhẹn đi đến một lần nữa đỡ lấy hắn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Long Luyên kỳ thực chịu không nổi, mặt mài của nàng đỏ bừng bừng, đầy tức giận. Nhưng bởi vì ở đây có Tiểu Hắc, nàng cũng không tiện bày ra một bộ dạng lạnh nhạt khi nãy mà đối xử với Tiểu Hoa. Làm như thế thì Tiểu Hắc sẽ có ấn tượng không tốt với nang mất.
Nàng chỉ nhẹ giọng nói:
- Cô nương, ta thấy cô nương nhỏ người như vậy, thật không thể đỡ nổi đệ ấy. Chi bằng giao lại cho ta, ta đưa đệ ấy đến đại phu.
Tiểu Hoa nghe giọng điệu mền mại của Lưu Long Luyên như thế, thì yên tâm gật đầu nói:
- Hết thảy giao cho cô nương.
Lưu Long Luyên cõng Tiểu Hắc trên lưng, quan tâm hỏi:
- Đệ thấy thế nào rồi?
Tiểu Hắc dính phải thương thế, lại còn thụ trọng thương do chính vũ khí mới mà mình mới quay ra được đương nhiên là vô cùng đau đớn, cả người như nát bét ra.
Hắn khó chịu nói:
- Đau rất đau. Hình như xương tay, xương sườn của đệ cũng rạn rồi.
- Thế để tỷ về phòng trọ, băng bó lại vết thương cho đệ nha.
- Vâng vâng, đa tạ tỷ.
- Chuyện tỷ nên làm ấy mà, đừng đa tạ tỷ như thế, tỷ thích lắm.
- ...
Dứt lời, nàng cõng Tiểu Hắc quay về nhà trọ của hai người. Mặc dù trận tuyển trạch kia vài ngày nữa là diễn ra, đáng lý là bây giờ Lưu Long Luyên sẽ như mọi khi mà dồn toàn bộ tâm trí của mình rèn dũa võ kỹ, cùng với kiếm pháp để mà chuẩn bị thật chu đáo, để hành hạ đối phương. Nhưng giờ bảo bối của nàng đang bị thương, nàng không còn tâm trí đâu nữa mà chuẩn bị.
Cái gì huyết mạch, cái gì tổ tiên, nàng mặc kệ, những thứ đấy nàng đã thiếu hơn mấy chục năm nay rồi, thiếu thêm vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề, nhưng Tiểu Hắc, tiểu bảo bối của nàng, dù một vết thương nhỏ này, nàng cũng không thể nào chịu được.
Mang hắn trở về phòng trọ, tưởng chừng tâm trạng của Lưu Long Luyên sẽ cực kỳ tốt, bởi vì nàng có thể thoải mái ôm ấp, nhìn ngắm Tiểu Hắc trong lúc hắn đang say giấc vì mệt mỏi, nhưng không, nàng lại tỏ ra vô cùng khó chịu.
Nhưng không phải là tiểu bảo bối của mình, mà là vì nữ nhân phía sau mặt mũi quá là dày, tưởng chừng nấp vào một bên theo dõi hai người thì bản thân mình không thể bị phát hiện.
Đối với Tiểu Hoa mà nói, tu tiên giả, võ giả suy cho cùng cũng chỉ là người có năng lực khác người bình thường mà thôi. Góc nhìn của nàng quá mức nhỏ bé để có thể thấy được sự đáng sợ đến mức kinh khủng của một từ phàm nhân, so với hai từ tu tiên giả, võ giả. Nên nàng cứ ngây ngốc như thế, mà đi theo Lưu Long Luyên.
Lưu Long Luyên nhìn thấy nữ nhân mù lòa, cũng không so đo với nàng, mặc kệ Tiểu Hoa, để cho tiểu cô nương này tự sinh tự diệt, còn bản thân thì một mình đưa Tiểu Hắc vào phòng trọ.
Kỳ thực không thể hiểu nỗi thính giác của lão bản đậu hủ nóng này thần kỳ đến mức độ nào, có thế sánh vai cùng với thuận phong nhĩ hay chưa. Thế mà dù quãng đường đi là dài đằng đằng, băng qua không biết bao nhiêu con phố lớn nhỏ, nhưng Tiểu Hoa lại không mất dấu hai sư tỷ đệ này, mà lại có thể bám theo một con quái vật trong giới võ giả mà đi đến được này trọ của hai người.
Vừa đi vào nhà trọ, bằng khả năng nói chuyện lanh lợi, cùng với khuyết điểm trên người mình, Tiểu Hoa đã có thể dễ dàng hỏi được tiểu nhị ở quán trọ này, số phòng của Lưu Long Luyên cùng với Tiểu Hắc.
Được tiểu nhị dẫn đến phòng của hai người, nàng bắt tay đầy thân tình nói:
- Cảm ơn tiểu nhị đã giúp đỡ tiểu nữ.
Mặc dù mù lòa, hai mắt không cách nào mở lên được, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến nhan sắc của Tiểu Hoa. Tuy là vẻ ngoài gầy gò, có phần thấp bé nhẹ cân, nhưng những đường nét trên khuôn mặt nàng không chỉ dùng lại ở một từ tuyệt đỉnh, mà còn sắp xếp một cách vô cùng hài hòa, trang nhã, mặc cho việc những bụi than tích tụ lâu ngày đã phần nào lảm giảm bớt đi phần nhan sắc này.
Bước đến của phòng của Tiểu Hắc đang nằm, nàng tự nhiên lo lắng đến lạ thường. Tiểu Hoa không hiểu nổi bản thân mình bị làm sao, đáng lý ra sau khi Tiểu Hắc rời đi, nàng phải báo ngay với quan binh tuần tra về việc này, để được bồi thường thiệt hại, nhưng nàng lại chọn đi theo tỷ đệ bọn hắn, để biết mong biết được ân công mình có bị thương nặng hay không.
Bị nỗi tò mò che mờ đi phần lý trí còn lại, Tiểu Hoa không suy nghĩ cặn kẽ, thế mà tùy tiện mở cửa bước chân vào trong phòng.
Bất chợt vút một tiếng, hàn khí sắc bén kề cận cổ nàng, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng nàng vẫn biết được cái hàn khí kia chính là thanh bạch ngọc kiếm của Lưu Long Luyên.
Lưu Long Luyên lúc này đã ru cho Tiểu Hắc ngủ bằng cuốn tiểu thuyết Mười Vạn Chữ Yêu xong thì đã đứng bên cửa mai phục chờ Tiểu Hoa đi đến.
Nàng hùng hổ sát khí, lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi đến đây là vì ý gì đây?
Tuy nói Tiểu Hoa bị mù lòa, nhưng không phải là nàng chưa từng nhìn thấy thứ đao gươm này. Vì thế, việc người khác kề dao vào cổ mình, nàng cũng hết sức là kinh hãi.
Tiểu Hoa rụt rè hỏi:
- Ân công... Ân công có sao hay không?
Lưu Long Luyên quả nhiên là người vô tình, nàng lạnh nhạt nói:
- Chuyện của sư đệ ta, là để ngươi quan tâm hay sao?
- Ta... Ta không có ý đó. Chỉ là ân công có ơn cứu mạng ta, ta chỉ muốn biết một chút tình trạng mà thôi.
Nghe thế Lưu Long Luyên bất mãn vung kiếm chém thẳng xuống. Kiếm lực mạnh mẽ phóng ra một cỗ bán nguyện chém xuống một đường dài trên mặt đất.
Nàng nói;
- Đã không ít kẻ như ngươi đến tìm sư đệ ta đấy. Ngươi biết kết cục của những ả tiện nhân đấy như thế nào không?
Tiểu Hoa nhút nhát, run run hỏi:
- Cô nương... Thế nào?
Lưu Long Luyên cười lên một tiếng cười kỳ quái, kinh dị:
- Ha ha... Bọn chúng đều một đi không trở lại. Vĩnh viễn nằm dưới ba tất đất, vĩnh viễn chìm sâu vạn tượng vĩnh hằng, vĩnh viễn nằm trọn trong một hủ bột. Và.... Ngươi sẽ là người tiếp theo đấy.
Dứt lời, Lưu Long Luyên tiến tới một Tiểu Hoa nhỏ bé đang run cầm cập hệt như một chút mèo vừa mới sinh, mà đặt tay lên mặt nàng, vuốt nhẹ.
Hai mắt Lưu Long Luyên mở to, nhìn trừng trừng vào mặt Tiểu Hoa, lộ rõ ra một vẻ đầy ma mị, miệng thì nở ra một nụ cười đắc thắng, đầy khoái chí trong hệ chả khác gì ma nữ đến đồi mạng, nói:
- Đối với người bình thường thì ta sẽ tra tấn bọn chúng, đến khi nào đám ma nữ kia không chịu được nữa thì ta mới cho bọn chúng quyên sinh. Nể tình đệ ấy có lòng cứu ngươi, xem như chúng ta cũng có một đoạn nhân duyên mờ nhạt. Ta nhất định sẽ cho ngươi hưởng thụ thứ gì gọi là đẹp để của cuộc đời.
Mặc dù không thấy được dáng vẻ như là âm binh kia của Lưu Long Luyên, nhưng bằng vào ngữ điệu của nàng, cũng đủ khiến Tiểu Hoa cảm thấy kinh hãi tột độ.
Nàng thầm nói:
- Chả nhẽ mình lại bỏ mạng ở đây sao? Ân công... Ân công... Cứu ta với... Làm ơn, ai đó cứu ta với. Ta... Ta... Ta chưa muốn chết.
Lúc này Tiểu Hắc bất ngờ tỉnh lại, thấy Lưu Long Luyên đang đứng ở góc cửa một các vô cùng kỳ lạ, hắn liền thắc mắc hỏi:
- Long Luyên tỷ, có chuyện gì thế?
Long Luyên thấy Tiểu Hắc đã tỉnh thì ngưng ngay cái vẻ mặt như âm hồn của mình, mà đi đến hỏi ấm áp hỏi thăm hắn:
- Đệ tỉnh lại rồi đấy à. Lúc nãy đệ dọa tỷ một phen chấn kinh đấy. Đi trên đường mặc cho tỷ có hỏi gì đệ, đệ cũng không trả lời, lúc đó tỷ tưởng đệ đã không may qua khỏi cũng không chừng.
- Đệ... Ngủ bao lâu rồi.
- Chưa lâu đâu, chắc tầm được vài nén nhang mà thôi.
- Ha... Ha... Tỷ cũng thật biết đùa đấy. Long Luyên tỷ, tỷ kém chút dọa đệ về thương thế của mình rồi. Ah! Lão bản, lão bản sao lại ở đây?
Tiểu Hoa ngây ngất một giây, thế mà lời cầu nguyện của nàng thực sự linh nghiệm, để cho Tiểu Hắc một lần nữa giải cứu bản thân. Hắn quả thực tinh tú bản mệnh, chiếu cùng với tử tinh tú của nàng mà, nếu không là gì có chuyện trùng hợp như thế được.