Vào khoảng chừng vài giây trước, Lưu Long Luyên đã có một cuộc nói chuyện cực kỳ căng thẳng đối với vị Luyện Khí Sư kia. Vị Luyện Khí Sư vốn là người thân thuộc ở Tây Vân, đã từng rất nổi danh ở Đại Thiết Sơn, từng món của lão này rèn ra, dù là bán thành phẩm cũng được xem như là một kiện trung cấp cực phẩm binh khí, thành phẩm càng là bá đạo hơn, có thể đạt đến trình độ bán thánh phẩm.
Binh khí ở Tây Vân chia ra làm bốn loại tất thẩy, đầu tiên là phàm cấp, vốn là những kiện vũ khí của Tiểu Hắc như là Phụng Hỏa Dao Găm, Tử Thiên Dao Phây, ngoài có một vài công dụng đặc thù khác với những binh khí bình thường ra thì cũng không có gì quá mức đặc sắc, cấp bậc thứ hai là trung cấp, đây được xem như là loại cấp bậc mà các võ giả đều ưu tiên sở hữu, không những sở hữu công năng đặc thù, mà còn có tính sát thương vượt xa binh khí bình thường, có thể dựa vào thứ được gọi là linh khí được truyền ở trong mà gia tăng cho uy lực ra đòn, thứ ba là thượng cấp, loại vũ khí này cực kỳ đặc biệt, khả năng tàn phá có thể nói là dời non lắp bể, một chiêu từ nó xuất ra có thể dễ dàng đánh nát cả một tiểu môn phái, thượng cấp binh khí vì thế nên được xem là bộ mặt của toàn bộ một môn phái, thường gọi là binh khí trấn tông.
Đặc biệt nhất là thánh cấp, loại cấp bậc này chính là chỉ loại binh khí đã vượt xa phạm trù nhân loại, tiến đến phạm trù thần thánh. Khả năng của nó không chỉ dừng ở dời non lấp biển nữa, mà tiến đến phạm trù hủy thiên diệt địa, một chiêu tung ra từ món binh khí thánh cấp có thể dễ dàng san bằng cả một lục địa, bất kỳ ai cũng không ngăn cản được, hệt như thứ được gọi là bom nguyên tử trong ô quay thưởng của Tiểu Hắc.
Vì thế nên việc rèn ra được một kiện bán thánh cấp chính là biểu trưng cho thực lực tuyệt đối của lão Luyện Khí Sư này. Với người cấp bậc này, chỉ cần mở miệng thôi là cũng đủ để khiến thiên hạ tế dân hết thảy tài nguyên của mình cho lão, chỉ mong đổi lại được một lời hứa trăm năm sẽ có một kiện binh khí gửi đến.
Sống một cuộc đời đứng trên đỉnh vinh quang, không thiếu thứ gì như thế, khiến cho nội tâm vốn say mê rèn binh luyện khí của lão này dần mai một. Cuối cùng lão cảm nhận được cuộc sống phàm trần ngắn ngủi của những người dưới chân mình, thì đưa ra quyết định quy ẩn giang hồ, không muốn tay mình viết tiếp cho những trang sử đẫm huyết lệ này nữa.
Vốn định là như thế đến khi nào thọ nguyên cạn kiệt, sẽ ra đi như bao người thì lão gặp được Lưu Long Luyên.
Qua mắt nhìn của lão Luyện Khí Sư này, nếu Lưu Long luyên không phải vì tiểu đệ đệ bảo bối yêu dấu của mình mà mài mọt mông ở Lưu Hà Phái, đã hơn mười năm rồi chưa bước chân ra bên ngoài thì chỉ trong vỏn vẹn hai năm ngắn ngủi sẽ đứng đầu Lục Mang Bảng, ba năm sau san bằng Ngũ Địa Bảng, chưa đến mười năm sẽ trở thành người đứng đầu Tứ Thiên Bảng. Chả mấy khoảng thời gian nâng đỡ Tiểu Hắc trong môn phái, thì e rằng Lưu Long Luyên đã đứng đầu Tây Vân, trở thành người nguy hiểm nhất đối với bên Đông Sơn rồi.
Mặc dù quy ấn giang hồ đã lâu, vốn tay cũng không muốn nhuốm chàm thêm nữa. Nhưng kỳ thực lão Luyện Khí Sư kia vẫn là Luyện Khí Sư, trong lòng vẫn mang theo nhiệt huyết cao lớn của thế hệ võ giả. Nên vì thế, nhìn thấy Lưu Long Luyên, lão càng là mến mộ, muốn nâng đỡ cho nàng một chút.
Nếu không phải vì lão có lòng quý trọng nhân tài, thì e rằng cái mạng nhỏ của Tiểu Hắc bấy giờ đã không giữ được rồi.
Liêu Đăng nhìn thấy chiêu Cự Long Giáng Địa của mình dễ dàng bị một cái cột băng đơn giản kia xuyên qua, phá nát như thế thì vô cùng kinh hãi.
Chiêu này đối với hắn chính là sát chiêu cuối cùng, phải hội tụ đầy đủ linh lực của bản thân, cùng với niệm khẩu quyết, cùng với bấm vô số ấn phức tạp trong vòng một khắc mới có thể thi triển được. Không những thế chiêu này Liêu Đăng còn mang theo bảy thành linh lực còn sót lại của hắn sau trận chiến với Tiểu Hắc nữa, nên không cách nào có thể phá giải dễ dàng như vậy được.
Hắn nheo mài nhìn về phía Lưu Long Luyên tức giận đến mức long tóc dựng đứng hết cả lên, sát khí kinh thiên động địa hóa thành tử quang bao bọc lấy thân thể trông cực kỳ đáng sợ mà nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai thế.
Lưu Long Luyên trừng mắt nhìn hắn ta một cái, rồi quay sang nhìn tiểu bảo bối của mình. Thấy Tiểu Hắc trên người chi chít vết thương, kể cả bộ y phục đen của hắn cũng không thể nào che giấu được máu tươi chảy ra, cả người đau đớn, mệt mỏi đổ gục trên tay Tiểu Hoa thì nàng không thể nào kìm được cơn tức giận của mình.
Lệ khí xung thiên, sát khí diệt địa tỏa ra, chấn bể toàn bộ bát đũa, cửa kính xung quanh trong bán kính trăm dặm, làm cho mặt đất run lên bần bật, khiến cho vô số vết nứt xuất hiện xung quanh.
Nàng tức giận nói:
- Ngươi dám đả thương sư đệ của ta?
- Nạp mạng đi!
Vừa dứt lời, nàng lập tức quăng thanh bạch ngọc kiếm của mình lên trên cao, rồi bắt lấy chuôi kiếm trên không, mạnh mẽ dùng kiếm đánh vỏ kiếm bay một cái phụt về phía trước.
Lực đánh mạnh mẽ khiến vỏ kiếm bay nhanh chả khác gì một viên đạn, khiến cho Liêu Đăng không kịp phản ứng mà trúng chiêu.
Rắc một tiếng, Liêu Đăng chỉ thấy vỏ bạch ngọc kiếm kia rơi xuống đất, còn bản thân mình lại cảm thấy đau đớn dữ dội truyền từ ngực xuống. Nên nhớ rằng hắn là song tu hai đạo, tu tiên, cùng với cao võ, nên là không chỉ có pháp lức tinh diệu, mà còn sỡ hữu một cỗ thân thể cứng cáp không gì bì kịp. Thế mà một cái chiêu đánh lạc hướng đơn giản lại có thể cho hắn bị thương như thế, quả thực là quá mức kỳ dị rồi.
Đứng đối diện với Lưu Long Luyên đang đằng đằng sát khí, trong lòng Liêu Đăng bỗng nhiên dâng lên một cảnh giác không an toàn một chút nào.
Bây giờ linh lực mười phần không còn ba, lại đối đầu với một nhân vật cường đại như thế kia không phải là một chuyện khôn ngoan. Dù sao hắn cũng là người nhà Lưu gia, thế nên cũng không cành đánh, chỉ cần về sau xác định được nữ nhân này là ai, thì sẽ liền đem người đến trừng trị ả.
Mặt mài Liêu Đăng méo mó, đau đớn vì bị thương, hỏi:
- Tốt cho một nữ nhân, không ngờ trên đời này lại có nữ tử cao cường đến vậy, thực sự khiến bổn thiếu gia mở mang tầm mắt. Nữ nhân, ngươi tên gì?
Nhưng bây giờ trong đầu của Lưu Long Luyên hoàn toàn không thể nào nghĩ được gì nữa, đối với nàng bây giờ chỉ có một từ sát trước mặt mà thôi.
Siết chặt lấy thanh bạch ngọc kiếm, Lưu Long Luyên phóng lên với mộ tốc độ cực kỳ kinh khủng, đến cả người có nhãn quang cực kỳ tốt như Tiểu Hắc cũng không thể nào bắt kịp được hành động này của nàng, hệt như đại sư tỷ của hắn không phải khinh công nữa, mà là đang dùng một chiêu tốc biến đến với đối phương.
Tốc độ kinh dị như thế sớm đã vượt qua Hắc Phong Bộ mà Tiểu Hắc lấy làm tự hào. Chưa đầy một tích tắc, đã áp sát được Liêu Đăng đang bay lơ lửng phía trên kia. Nàng ầm ầm sát khí ở đằng sau lưng hắn, dùng kiếm vạch một đường xé thiên, muốn chia đôi cơ thể của Liêu Đăng.
Bạch ngọc kiếm cũng chỉ đơn giản là một thánh kiếm lưỡi trắng bình thường được làm từ đá trắng mài sắt mà thôi, đối với người bình thường thì nó còn thua cả một cây kiếm chân chính, nhưng đối với Lưu Long Luyên thì món binh khí này lại chính là sự lợi hại lớn nhất của nàng.
Một kiếm hóa linh, một trảm phá tam quân. Cứ như thế mà chém ngang lưng Liêu Đăng.
Trời đất theo tiếng kiếm chém của nàng vang to như rồng gầm. Thế mà sau khi dính đòn, Liêu Đăng thế mà lại không bị cắt đứt làm đôi, vẻn vẹn chỉ một thụ một vết thương sâu hoắm, lôi cả xương trắng cùng với mỡ trắng phía bên trong mà thôi.
Liêu Đăng thụ trọng thương thì tức tốc sử dụng Cách Không Phú quý báu của bản thân mà thuấn di ra xa mười trượng, giữ khoảng cách đối với Lưu Long Luyên.
Lúc này ánh mắt của hắn đã không còn vẻ kiêu của trước kia nữa, mà đã chuyển thành một ánh mắt kinh hãi đến cực độ. Liêu Đăng kỳ thực không thể hiểu nỗi người trước mặt hắn là cái hình dạng gì, kể cả cha hắn cũng không thể nào lẳng lặng đi đến mà hắn không thể phát hiện được. Mà một chiêu kia cũng không phải là do thực lực chân chính của Liêu Đăng lớn, mà là do món bảo bối Nhị Mệnh Vân Ngọc phía bên trong đỡ cho hắn. Món bảo bối kia quả thực đúng là thần kì, như thế mà có thể câu dẫn cùng với thiên địa, khiến cho đòn đánh của đối phương đánh vào người có bảo bối này biến thành đòn đánh đánh vào thiên địa. Mà thiên địa cũng chính là thứ mà món binh khí thánh cấp cũng không thể nào phá hủy được, chỉ có thể làm tổn hại mà thôi.
Nhưng lực đạo của Lưu Long Luyên quá mức kinh dị, đã vượt qua khả năng câu dẫn của món bảo bối kia, trực tiếp đánh cho Liêu Đăng trọng thương.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, lơ đễnh nhìn Liêu Đăng, lạnh nhạt nói:
- Yên tâm đi, làn sau ta sẽ không trảm hụt nữa đâu.
Nghe những lời này Liêu Đăng cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình co thắt lại, hắn căng thẳng đến mức hô hấp cũng khó khăn. Đây là lần đầu tiên có người gây nên áp lực nhường này đến cho hắn.
Hắn cuối cùng cũng phải nghiêm túc, lấy từ trong người ra một viên đan màu xanh nuốt vào, thương thế phía sau lưng đã tức tốc đỡ hơn, máu không còn chảy nữa, cơn đau đớn cũng dừng lại. Dưỡng thương xong, Liêu Đăng lại lấy ra kiện pháp bảo của mình, là một cây Nguyệt Nha Sản (Binh khí của Sa tăng trong phim Tây Du Ký) thủ thế hướng về phía Lưu Long Luyên.
Cây Nguyệt Nha Sản này một đầu hình bán nguyện sắc bén, một đầu gần giống như cây xẻng, cực nặng. Mà cây Nguyệt Nha Sản này của hắn lại không giống với bình thường, nó được rèn từ Hải Thượng Thiết ở Đông Sơn, trong lúc tế luyện còn được thêm vào Viết Niên Vân, nên vì thế không những vô cùng cứng cáp, mà cây Nguyệt Nha Sản này mỗi một lần đánh ra đều mang uy lúc như thể thủy triều cuồng cuộng, có thể xếp vào hàng ngũ thượng cấp cực phẩm.
Lưu Long Luyên nhìn thấy pháp bảo của hắn, mặt mài không hề biến sắc một chút nào, một ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ vẫn trừng vào phía Liêu Đăng, khiến cho hắn sợ hãi, theo bản năng mà lùi lại.
Lúc Lưu Long Luyên chuẩn bị từ dưới đất phóng thêm một lần nữa, lấy đi cái đầu của Liêu Đăng thì bất chợt hắn ta ngừng lại.
Liêu Đăng lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, từ bên trong lệnh bài phát ra tiếng động mà chỉ có mình hắn ta nghe được.
Nghe xong, Liêu Đăng liền thu binh khí mình lại, khó chịu nhìn ba người Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc, cùng với Trương Tiểu Hoa, khó khăn nói:
- Lần này xem như các ngươi may mắn, bổn thiếu gia hô nay có việc bận, không thể tiếp các ngươi được. Hẹn khi khác vậy.
Dứt lời thân thể của hắn liền được truyền tống đi nơi khác chỉ trong vòng chưa đến một khắc. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thế mà Lưu Long Luyên lạnh lùng kia lại có thể nhẹ nhàng chém thêm một đường dài xẻ dọc từ vai phải đến hông trái của hắn, khiến cho Liêu Đăng khi truyền tống trớt về nhà mình thì phải đau đớn ngã gục xuống sàn.