Dù rằng nhân cách hắn tồi tàn, không ra một miếng giẻ rách gì, nhưng mà ức hiếp người tàn tật thì cũng thực quá đáng đi.
Mấy tên cốt đột kia tấy thế thì liền lập tức gào lên:
- Ngươi dám vô lễ với thiếu chủ! Chết đi!
Bọn hắn lấy ra thần bi lợi khí của mình, nào là đại đao, thiết chùy, đoản thương, mộc côn giã thẳng vào phía sau Tiểu Hắc. Không cần nhìn, nhưng hắn dường như vẫn thấy rõ tất thảy chuyện làm của đám cốt đột kia. Thế là Tiểu Hắc vung tay một cái, hóa ra mấy trái lựu đạn ẩn chứa hàn khí của Lưu Long Luyên, rồi bóp nát nó, khiến cho mấy trái lựu đạn này không cần rút mà vẫn trực tiếp nổ tung.
Bởi vì kỹ năng Đồng Minh của mình, Tiểu Hắc lấy thân mình ra che chắng cho Trương Tiểu Hoa phía trước, thế nên những mảnh vỡ kia loại kia, cùng với vụ nổ không làm tổn thương tiểu cô nương mù lòa này được. Còn đám cốt đột kia, bị uy lực của mấy trái lựu đạn này thổi bay văng xa ba bốn thước. Những chỗ bị những mảnh kia loại kia của Tiểu Hắc găm vào thì mọc ra mầm băng, trực tiếp ăn sâu vào trong thân thể của bọn chúng, khiến cho bọn chúng đau đớn đến tột cùng.
Nhìn thấy cảnh này Liên Đăng kia nở ra một nụ cười rộng toát, đầy hiểm độc, thích thú nói:
- Hay, hay lắm. Từ trước đến giờ Nam Dương này đã không ít kỳ nhân dị sỉ xuất hiện, nhưng người sử dụng được thuật pháp như ngươi thì lần đầu tiên ta nghe thấy đấy. Thật thú vị.
Như có một bàn tay từ phía sau chộp lấy bản thân mình, Tiểu Hắc dường như không thể nào di chuyển theo mong muốn mình được. Còn tên Liêu Đăng kia thì vẫn đứng trước mặt hắn cùng với Trương Tiểu Hoa nở ra một nụ cười phấn khích mà phẩy tay.
Đột nhiên từ trên trời hóa ra vô số quả cầu lửa đỏ rực nóng hừng hực, bọn chúng theo một cái phẩy tay kia bằng thẳng về phía Tiểu Hắc, không cho hắn có một cơ hội nào phản ứng.
Trương Tiểu Hoa không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một vụ nổ lớn kia do Tiểu Hắc tạo nên, nên theo bản năng mà khuyên nhủ hắn, nói:
- Ân công, chạy đi! Đừng đối đầu với hắn ta. Hắn ta là Liêu Đăng, thực lực cực kỳ mạnh mẽ đấy! Bỏ ta lại một mình là được rồi, Liêu Đăng không... Không dám làm gì ta đâu
Tiểu Hắc thấy nàng yếu ớt mù lòa như thế mà vẫn muốn bảo vệ mình thế, hắn thầm thang rằng tại sao hắn lại đầu thai làm người cơ chứ, làm một con heo không có nhân tính có phải tốt hơn không. Không bị đạo đức ràng buộc, không bị xấu hổ trước hành động của mình, dù đồng lọa có bị giết trước mặt đi chăng nữa rồi cũng không ấy náy, mà ăn luôn thịt đồng loại của mình.
Nhưng thật đáng tiếc hắn là một con người, là người nên hắn có nhân tính. Vì có nhân tính nên hắn mới đứng ra bảo vệ cho Trương Tiểu Hoa này.
Đối diện với năm quả cầu lửa kia, Tiểu Hắc chỉ có thể dưới sự trói buộc của Võng Đa Quyết mà vùng dậy một chút đứng chắng trước Trương Tiểu Hoa, đánh cược một lần đỡ hết những đòn kia.
Ầm bốn tiếng vang dội, khiến cho nhà cửa xung quanh bể thành từng viên gạch vụn, phía bên dưới vài mảnh tinh thể băng lác đát rơi lả tả xuống mặt đất. Nhưng cái quán của Trương Tiểu Hoa bất ngờ không bị tổn hại bất kỳ cái gì cả.
Tiểu Hắc dính phải một đòn kia tuy không trọng thương, nhưng tay hắn bị bỏng một lớp dài. Không thể không nói đòn này quả thực cực kỳ uy lực, băng khí tuy chưa thành hình, nhưng mà có thể phá được một chiêu của Lưu Long Luyên thì nói lên thực lực tên này không hề tầm thường một chút nào. Ít nhất cũng phải hơn xa xa Tiểu Hắc.
Dính phải Ngũ Hỏa Cao Cầu kia, thì Võng Đa Quyết cũng mất tác dụng. Tiểu Hắc chớp lấy cơ hội đó mà trực tiếp sử dụng khinh công lao lên, nhắm về phía điểm yếu của tu chân giả đó chính là thân thể suy yếu, chả khá gì người bình thường mà đánh tới.
Thấy điều đó Liêu Đăng chỉ nở ra một nụ cười đầy vẻ xem thường, tay của hắn bấm một ấn đơ giản, triển ra chiêu Vạn Phong Trảm Kích, hóa mấy cơn gió trở thành những trảm phong vô cùng sắc bén chém lên người Tiểu Hắc.
Máu huyết bay đầy trời, Tiểu Hắc bị một đòn này bắt trúng, đau đớn mà rơi xuống đất, cũng rất may là thân thể hắn trâu bò phi thường, nên những đòn này của Liên Đăng chỉ có thể gây ra sát thương ngoài da cho hắn mà thôi.
Tiểu Hoa mặc dù không thấy được cái gì, nhưng nàng nghe thấy tiếng gió sắc bén kia, lại cảm nhận da thịt của mình bị chất lỏng gì đó đặc đặc như máu rơi xuống thì đã đoán được tình hình đại khái, mà la lên:
- Ân công, đừng liều mạng. Liêu Đăng công tử, tiểu nữ, tiểu nữ, nguyện ý theo công tử....
Tiểu Hắc nghe thế thì tức tối quát Tiểu Hoa:
- Này! Đừng nói những lời đó chứ. Thật là hố cha mẹ nó mà, khốn khiếp! Nếu lão bản đã không muốn, hắn lấy cái gì mà ép buộc lão bản đây. Đừng nói những lời khiến cái hành động ngu ngốc khiêu chiến này của ta trở nên vô nghĩa chứ.
Mặc dù hẳn chửi thẳng vào mặt mình, nhưng Tiểu Hoa lại không trách Tiểu Hắc, ngược lại còn cảm giác vị ân công này của mình tuy xù xì, nhưng bên trong nội tâm của hắn vẫn ẩn hiện một hình bóng nhẹ nhàng trầm ấp vậy.
Tiểu Hắc ngã bài quá sớm, mặc dù Phách Băng Hộ Thể của Lưu Long Luyên kỳ thực rất bá đạo, nhưng vẫn cần có thời gian ngưng tụ bổ sung lại. Mà hồi này Liên Đăng kia đã đánh nát nó, bây giờ hắn căn bảng là không dùng được nữa. Thế nên nếu bị đánh trúng thêm lần nữa thì e rằng tình mạng của Tiểu Hắc sẽ nguy nan mất.
Hắn hít một hơi thật sâu, triệu lên hệ thống của mình. Dùng hết tất thảy điểm tích lũy khởi động trăm lần vòng xoay, rồi lấy từ trong kho đồ mình ra hai kiện một là Phụng Hỏa Dao Găm, hai là Tử Thiên Dao Phây, dao găm cầm ngược, dao phây hướng lên trên, bày ra một bộ dáng vô cùng nghiêm trọng chưa từng thấy trước đấy.
Thấy đối thủ lấy ra hai kiện binh khí kỳ quái, một cây dao nhỏ, cùng với một thanh đoản đao thì Liên Đăng buông ra một ánh nhìn kỳ quái tới hắn. Mặc dù nhìn qua thì hai thứ này chả khác gì phàm vật, nhưng bọn chúng lại tỏa ra một loại khí tức khác thường, cực kỳ đáng quan ngại.
Hắn không ngại mà hỏi:
- Ngươi đang cầm thứ gì đấy?
Tiểu Hắc im lặng như tờ không đáp, liền chớp lấy thời cơ mà sử dụng Hắc Phong Bộ của mình đạp không bao lên, vung hai thanh vũ khỉ này lên xuống, muốn đả thương Liên Đăng.
Hỏa Phụng Dao Ngăn thì như đã biết, nó có khả năng đốt chát vết thương của kẻ địch, gây nên đau đớn cho bọn chúng, còn Tử Thiên Dao Phây này lại có công dụng cực kỳ đặc hiệu đó chính là một khi chém ra sẽ có một cánh tay bằng xương từ trong không trung hiện lên, cùng với nó chém tới. Bị dao phây này đả hương thì chỗ bị thương sẽ lập tức bị hoại tử, sau đấy nhanh chóng phân hủy, nếu không điều trị kịp thời thì e rằng một người phải mất đi một chi.
Bất ngờ nên Tiểu Hắc dễ dàng vượt qua tầm đánh của Liên Đăng mà giáng xuống cho hắn một đòn. Nhưng bất chợt vang lên một tiếng keng in tai, Liên Đăng hắn nở ra một nụ cười đầy đắc thắng.
Hắn nói:
- Ngươi quả thực rất nhanh, rất rất nhanh. Ta công nhận điều đó. Nhưng ngươi chắc là ngoại nhân Nam Dương này nhỉ, không hiểu rõ nơi đây là vùng bình an trước chiến sự hai bên Tây Vân, Đông Sơn à?
Liên Đăng nắm lấy lưỡi dao, rồi nắm tay vận lực đấm thẳng vào mặt Tiểu Hắc, khiến cho hắn văng ra thật xa cày một đường thật xuống mặt đất, dừng lại dưới chân Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa mù lòa, nhưng vẫn cảm nhận thấy hơi thở yếu ớt của ân công muốn cứu giúp mình. Nên nàng mặc nguy hiểm sẽ bị Liên Đăng đánh chết, mà cúi xuống đỡ ân công mình đứng dậy.
Nàng la lên:
- Ân công, ân công. Ân công người có sao không?
Tiểu Hắc như thế mà không từ bỏ, hắn ngoan cố cứng đầu bám lấy vai của Tiểu Hoa mà đứng dậy chắn trước nàng cùng với Liên Đăng. Miệng của hắn liên tục thầm chửi chính bản thân mình nguy ngốc yếu ớt, đến cả một tên biến thái chuyên xàm sở người khác như thế cũng không đánh bại được thì làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ chơi gãy mấy tên nhân vật chính mà hệ thống đưa đây?
Cuối cùng vòng xoay cũng xoay xong, thế mà vận may mà Tiểu Hắc tích lũy được quay ra một vật với giá trị ngàn điểm may mắn, Barrett M107 Ánh Sáng một khẩu súng cơ bắp chuyên dùng để bắn phá những chiếc xe tăng nhẹ.
Quay được đồ ngon, Tiểu Hắc liền sử dụng cây súng này. Hắn vung tay một cái thu lại hai món vũ khí lạnh kia, hóa một cỗ ánh sáng biến thành cây Barrett Ánh Sáng. Một khẩu súng màu trắng hiện lên, với những đường vân màu bạc tô điểm làm điểm nhấn chính. Cây súng này nặng gần hơn mười hai chân, thế mà trong tay Tiểu Hắc, hắn lại có thể dễ dàng cầm lấy nó bằng hai tay, hệ như cầm một cây chuối vậy.
Hắn chĩa cây súng lên đầu của Liên Đăng trong sự bất ngờ của hắn, rồi nhanh chóng bóp cò. Chỉ thấy nòng súng ánh lên một tia sáng chói lóa, làm lóa hết cả mắt, rồi sau đó là một tiếng chíu vang lên.
Liên Đăng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy một phần của lỗ tai mình đau nhói, cùng với cảm giác điếc tai khiến người khác phải điên tiếc. Hắn sờ lại thì thấy lỗi tai trái của mình đã bị mất hơn phân nửa.
Còn Tiểu Hắc thì sau một cú bắn kia thì thở hồng hộc, mặc dù có kỹ năng Thân Thể Khỏe Mạnh gia cố, nhưng kỳ thực cây súng Barrett Ánh Sáng này mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn, dù hắn đã dùng hết sức mình cũng không thể thuần hóa nó được, khiến cho nó bắn trượt.
Đáng tiếc một điều đó chính là đồ vật mới vừa quay ra được thường chỉ có bên trong mình một viên đạn để cho hắn thử độ giật của súng mà thôi.
Tuy là lần này đánh cược, Tiểu Hắc đã đánh cược thành công, nhưng bởi vì cuối cùng hắn xui xẻo nên hắn không thể nhận lấy chiến thắng của mình được.
Tiểu Hắc biết bản thân mình không chống lại được thì đặt súng xuống, người đứng thẳng đầy kiêu ngạo nhìn về phía bên trên, sau lưng hắn, hắn vẫn không từ bỏ được mà vẫn muốn bảo việc tiểu cô nương này.
Đáng trách, thật sự đáng trách. Tiểu Hắc ước gì lúc bấy giờ mình già hơn một chút, khí huyết không trào dân như thế thì đã không gây ra chuyện ảnh hưởng đến an nguy của mình rồi.
Chứng kiến sự khủng khiếp của khẩu súng màu trắng kia, Liên Đăng tức giận đến cực điểm. Hắn không thể nào tha cho người có năng lực lớn như thế này, mà đối đầu với mình được. Dù rằng không đoạt được tinh hoa kia để mà tu luyện, nhưng nếu mà có thể lấy tinh hoa kia để mà đánh đổi, giết một mối nguy hại lớn đến mình thì Liên Đăng cũng không tiếc.
Bất tri bất giác, Tiểu Hoa cảm nhận được sát ý của Liên Đăng đối với mình. Rằng hắn không có được nàng đi chăng nữa, thì cũng không sao, chỉ cần Tiểu Hắc chết là được. Thì một loại cảm giác sinh tử dâng trào bên trong người của nàng. Khiến nàng tự nhiên rơi lệ.
Nàng đối với sát ý trước mặt cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại xảy ra chuyện như thế, từ xưa đến giờ luôn có những chuyện xui rủi xảy ra đến với nàng. Năm năm tuổi thì Tiểu Hoa phải chứng kiến bà mình ra đi trong tay mình, năm mười tuổi thì nàng lại một lần nữa chứng kiến cha mẹ mình ra đi, cuối cùng khóc hết nước mắt, hai mắt như thế dẫn đến mù lòa. Đến năm mười bảy này thì mới yên ổn được một chút.
Những tưởng bây giờ bản thân tự mở quán, về sau sẽ gả cho một nam nhân nào đó, trở thành một người vợ thật tốt. Thế mà giờ đây lại phải chết trẻ như thế.
Tiểu Hắc mặc dù nhìn thấy Liên Đăng hóa ra một cái ngọn núi kia thì cũng không hề lo sợ, mà chỉ nhẹ nhàng nói với Tiểu Hoa:
- Lão bản yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để lão bản chết đâu. Số ta còn lớn lắm, yên tâm, lão bản cùng với ta nhất định không chết.
Tiểu Hoa từ trước đến giờ vẫn luôn chịu khốn khổ, mặc dù có người đứng ra giúp nàng tạo nên cái quán này, nhưng bởi vì cái số khắc người này của nàng mà từ đó về sau cũng ít khi gặp thấy. Duy nhất chỉ có Liên Đăng là để ý đến cái thể chất Tử Thiên Khắc của nàng mà thôi, nhưng tên đó cũng xem chỉ như là một món đồ vật không hơn không kém, hoàn toàn không phải là thứ mà nàng có thể tin tưởng được.
Thế mà giờ đây chỉ vì mới gặp qua chưa đến một lần, mà người trước mặt đã không màn nguy hiểm đứng ra bảo vệ cho nàng. Hơn thế nữa, mỗi lời nói của vị ân công này thốt ra tuy nhiều chỗ rất khiếm nhã, nhưng ngụ ý bên trong ấm áp đến lạ thường. Càng là khiến nàng an tâm hơn.
Hẳn là vị ân công này chính là tinh tú trên trời được Thiên Đạo chiếu xuống để mà chiếu cố nàng. Nếu thực sự là như thế, nàng coi như cũng mãn nguyện rồi. Mặc dù Tiểu Hoa với Tiểu Hắc gặp nhau chứa đến một canh giờ, nhưng hành động, cùng với lời nói của hắn đã khiến nữ nhân nàng cảm thấy hai người đã là duyên trời định suốt trăm năm.
Liên Đăng gào lên một tiếng giáng xuống một đòn Tế Thiên Thổ Long của mình vào đầu Tiểu Hắc thì một tiếng kêu lớn vang lên:
- Tỷ về rồi đây.... Bảo bối! Cẩn thận!
Ầm một tiếng một cái cột băng xuyên qua cổ họng của con thổ long kia, khiến cho Liên Đăng bất ngờ đứng hình hết năm giây.
Lưu Long Luyên một tay cầm theo bạch ngọc kiếm của mình, một tay cầm Thiết Thiên Huyền Li Tiểu Kiếm mà tức giận trừng mắt về phía hắn ta, bộc lộ rõ sát khí của quái vật chân chính.
Nàng gằn giọng nói:
- Ngươi... Dám.... Đánh... Bảo... Bối.... Của ta ư!!!!! Agh!