Thấy hình bóng của nàng vừa biến mất, Tiểu Hắc không thể không nhẹ nhỏm thở phào một cái nói:
- Ôi đúng là trời độ một mạng, Long Luyên tỷ cuối cùng cũng rời đi rồi. Hai tuần nay lúc nào tìm cớ cũng bị nàng ta gặt phăng đi cả, nên lúc nào mình cũng phải đối đầu với nàng, áp lực chết đi được.
- Thôi thôi không nghĩ nữa, nếu không sẽ nổ não mất. Chuyện Lưu gia rối rắm như thế, mình cũng nên nghỉ tay một chút rồi. Vơi lại nội chuyến sắp diễn ra, dù rằng bây giờ có được thông tin mà thời gian tận dụng nó lại vô cùng ít ỏi. Mình tốt nhất vẫn là nên giống như tỷ ấy không nên nghĩ nhiều nữa.
Nói rồi Tiểu Hắc cầm bất tàu hủ nóng lên thủ phù phù một cái rồi múc một muỗn đầy ụ cho vào mồm. Đậu hủ mềm ngọt, vừa đưa vào miệng liền tan ra, kết hợp với nước đường nóng hỏi khiến cho từng lỗ chân lông trên người của hắn nở ra, tạo nên một cảm giác vô cùng sáng khoái, sưởi ấm thân thể vào những ngày mưa bão.
Nhìn vào bát tàu hủ có vài viên trân châu được làm từ bột năng, Tiểu Hắc tò mò lấy muỗng dít lên vài cục cho vào miệng.
Ăn xong, hắn cảm thán nói:
- Cái hương vị này thật giống cô bán tàu hủ trước nhà mình trước kia, cũng đều có viên trân châu này, ăn rất vui miệng. Nhưng mà cái thời đại này... Mà có món chân trâu thật ư? Cái này cũng thật quá phi logic đi.
Tiểu Hắc tuy bề ngoài có chút bụi bặm, chuyên dùng mấy trò tầm bậy tầm bạ để mà lăng lộn, phong bạt trên giang hồ, chỉ cần là việc không gây hại cho người khác, dù là có vi phạm đạo đức nghiêm trọng, hắn đều làm, nhưng kỳ thực khi ở nhà hắn cũng có một tâm hồn hết sức bay bổng, rất yêu thương bản thân mình. Thế nên Tiểu Hắc cũng từng nghiên cứu qua về mảng ẩm thực, cốt là để tiết kiệm tối đa đồng lương ít ỏi của mình, thứ hai là để tránh mấy cơn Tào Tháo dí. Không thể không nói, ăn hàng rẻ tiền thì ngoài suất cơm tiêu chuẩn của bộ đội ra thì toàn bộ đều mang nguy cơ.
Vì có một chút hiểu biết như thế, nên hắn cảm thấy vô cùng tò mò với người làm nên món này ở nơi đây.
Đương lúc hắn sắp thấy mặt người đã làm nên món trân châu này thì có một đoàn người từ phía xa xa đi đến. Một đám cao to vạm vỡ, tầm một mét bảy một mét tám, thân thể cứng rắn bao bọc lấy một tên lùn tầm một sáu phía sau. Dựa vào nhãn quang tinh tường của mình, Tiểu Hắc có thể nhìn được người phía sau là một thiếu niên hơn hắn vài tuổi, tinh lực vô cùng dồi dào, còn khí tức thì.... Sâu không lường được.
Hắn đoán hẳn là con của một nhánh nào đó của Lưu gia, được Lưu gia chú trọng bồi dưỡng, nên mới tạo nên một tiểu quái vật như thế.
Đang định quay mặt làm ngơ, tránh bất ngờ phải đụng chạm thì đột nhiên đoán người kia hướng chỗ hắn mà đi đến. Tiểu Hắc tuy thực lực không có gì là hơn người, xem như cũng là một thiên tài trong ngàn vạn thiên tài bình thường mà thôi, so với người bình thường thì có thể hơn được, nhưng so với mấy tiểu quái vật như Lưu Long Luyên thì kỳ thực hắn thua thiệt rất nhiều.
Đám người đó đứng đối diện trước Tiểu Hắc, một tên cốt đột, cơ bắp cuồng cuộn cao mét tám đứng ra hâm dọa nói:
- Tiểu tử, ngươi biết người đến đây là ai không? Khôn hồn mà tránh ra, nếu không đừng trách biển xanh sao lại mặn.
Mặc dù đúng là hắn không đấu lại được mấy tên quái vật nhưng mấy tên lom rơm thích thể hiện mặc dù cảnh giới chỉ có mỗi Võ Sư nhập môn mà thôi, thì hắn vẫn dư sức đè đầu cưỡi cổ.
Đột nhiên thiếu niên từ phía bên trong kia dạt tay, ra lệnh cho đám người kia tránh ra để mà đi đến nói chuyện với Tiểu Hắc hắn. Nguyên lai thiếu niên là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, thân hình thì không quá cao lớn, nhưng lại cực kỳ cứng cáp mạnh mẽ, hệt như hắn vậy.
Ẩn sau lớp thân thể kia, Tiểu Hắc cảm nhận rõ một cỗ linh khí dồi dào vô cùng vô tận hệt như một cái hồ to lớn vậy, cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ áp bức.
Thiếu niên kia mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, nói:
- Bằng hữu à, chỉ là hộ vệ của ta không biết cách ăn nói, xin thứ lỗi, kỳ thực xin thứ lỗi. Lần này ta đến đây là để dừng chân thưởng thức món tàu hủ nơi đây. Chỉ tiếc là bàn nào náy đều đã chật kín người rồi, lại còn là nhiều người nữa. Duy nhất chỉ có bàn của vị bằng hữu là còn trống chỗ. Không biết ta có thể ngồi lại nơi đây không.
Nghe ngữ điệu tinh tế đầy nhã ý như thế, nhưng đôi mắt khép lá liễu, linh khí bốc lên hừng hực, thì kỳ thực không phải là hình dáng của người có nhã ý nên có, chỉ có những con nai vờ ngơ ngát bên dòng suối mới bị những lời tràng hoa ngập sắc này của tiểu quái vật trước mặt lừa gạt. Còn người đã lăng lộn, chơi gần hết cái trò chơi nhàm chán kia như Tiểu Hắc hắn thì kỳ thực không thể nào qua mắt được.
Thế là hắn vĩ hòa vi quý, cầm chén đậu hủ nóng bỏng tay của mình mà đứng lên, cười nhẹ một cái đầy thiện ý nói:
- Người của bằng hữu đông như thế, hẳn là ta ngồi một chỗ sẽ không thuận tiện. Hay là bằng hữu lấy luôn chỗ của ta đi, ta đi tìm chỗ khác ăn uống cũng tiện thể hơn, dù sao ta cũng không thích người khác nhóm ngó mình đang ăn.
Nghe thế thì thiếu niên kia nở ra một nụ cười, tay ôm quyền hướng về phía Tiểu Hắc mà nói:
- Tạ bằng hữu.
Cũng may là trước kia Lưu Long Luyên đã dạy hắn một tuyệt kỹ nằm ngoài võ học, chuyên dùng để ẩn giấu khí tức của bản thân mình, che giấu thực lực chân chính. Nếu không e rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế.
Tiểu Hắc đi tới một cây cột lớn, hắn đứng đó cầm lấy bát tàu hủ nóng của mình mà ăn, chờ Long Luyên tỷ của mình mua xong binh khí. Nhân tiện, hắn cũng nghe trộm đám này bàn chuyện. Dù sao những lời nói của mấy tên tiểu quái vật như thế, nếu không hữu ích thì cũng là thứ thông tin trân quý, có thể giúp được Lưu Long Luyên nàng.
- Thiếu gia, hình như tên nhóc kia rất có tốt chất để làm võ giả. Hay là chúng ta thu hắn làm tiểu đệ, dùng đan dược, võ kỹ bồi dưỡng hắn, biến hắn thành con chó của mình đi.
- Đúng vậy đấy thiếu gia, tên kia theo ta thấy cũng rất nghe lời nữa. Nếu thu nhận hắn, cho cái tên nghèo đói kia mộ chút ân huệ chắc chắn là hắn sẽ nghe lời thiếu gia răm rắp. Tương lai về sau, nếu không giành được cái vị trí kia, cũng có thể dựa vào cái tên này mà hình thành thế lực của riêng mình.
Nghe những lời xỉ vả kia hướng về mình, Tiểu Hắc nhíu mài đầy bất mãn. Rõ ràng hắn đa không gây sự với đám này, mà đám này lại ví von hắn như là một con chó, lại còn bàn chuyện tính kế hắn nữa, kỳ thực xem hắn như là một phế nhân thật ư?
Đối với sự bất mãn này, Tiểu Hắc chỉ có thể dài cho qua chuyện, dù sao đây cũng là thế giới cao võ đối tu tiên, thực lực vi tôn, người có thực lực thì muốn chửi người khác, bắt người khác làm trâu làm ngựa cũng được. Mà thực lực hắn không đủ, thì Tiểu Hắc hắn cũng không nên bất mãn.
Khi này người nấu bát tàu hủ nóng làm cho Tiểu Hắc vấng vương đã bước ra, tận tay giao bốn bát tàu hủ kia cho đám người tiểu quái vật.
Tiểu Hắc tò mò trộm nhìn thì thấy hóa ra bà chủ nơi đây là một tiểu cô nương cũng tầm tuổi của hắn, vận trên người một bộ y phục đơn sơ màu hồng đã bị bụi than của bếp lửa làm lấm lem hết cả, phía bên ngoài còn mang theo một cái tạp dề màu trắng ngà, để tránh làm bẩn thêm bộ y phục kia. Người thì thấp bé, ba mét bẻ đôi, tóc cháy nắng được gói lên cực kỳ gọn gàng, thân thể thì cũng gầy gò không được phát triển đẫy đà như là Lưu Long Luyên. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt trắng dã mù lòa kia.
Vừa nhận lấy bát tàu hủ thì đám người này đã bắt đầu giở ra trò đồi bại của mình. Nhất là cái tên được gọi là thiếu gia kia, tiểu cô nương vừa bước ra đưa tận tay bát tàu hủ còn nóng, thế mà hắn dám vô lễ, cứ như thé mà dồn nàng ta vào trong góc tường để mà thể hiện bản thân mình.
Hắn nói:
- Trương Tiểu Hoa à.... Hôm nay nàng có mệt hay không, hay là cùng với Liêu Đăng ta chơi đùa một hôm cho khuây khỏa.
Trương Tiểu Hoa này vốn cha mẹ mất sớm, hai mắt khóc đến mức trắng dã mù lòa. Dựa vào lòng thương người của người dân trong thành này mà tích góp được một phần tiền nhỏ, mở lên quán ăn, nên vì thế không có ai phụ giúp, chỉ là một tay vừa làm vừa phục vụ mà thôi. Không những thế, cộng thêm việc thế lực của tên thiếu gia này hình như là rất lớn, nên không hề dễ dàng gì để mà chống lại.
Trương Tiểu Hoa cố gắng dứt tay hắn ra, yếu ớt nói:
- Không được, công tử, đây là nơi đông người, xin hãy tự trọng.
Thế mà tên thiếu gia kia mặc kệ mặc mũi, dứt quyết không buông nói:
- Chúng ta vui vẻ cùng nhau một hôm mà thôi. Nếu nàng có thể nhìn thấy được ánh sáng, thì nhất định sẽ không chói từ ta đâu.
Ức hiếp người giữa đường, người trong cuộc hiểu rõ thế lực đứng đằng sau hắn ta là ai thế nên không ai dám động thủ. Mà dù có động thủ thì e rằng cũng không ái có thể đánh bại hắn được.
Nhưng mà... Tiểu Hắc không phải ở đây, càng là có chút thực lực. Mặc dù không tự tin chiến thắng nhưng nói về tự tin có thể chống đỡ được mấy đòn, thì hắn hoàn toàn có thể.
- Nào... Tiểu Hoa... Tiểu gia hôm nay nhàn rỗi, hay là nàng nghỉ một bữa, cùng ta đi dạo phố thấy thế nào? Ta nhất định sẽ mua cho nàng những bộ y phục đẹp nhất, mang cho nàng những trang sức lộng lẫy nhất. Nhất là... Ta có thể giúp nàng mở rộng cái quán nhỏ này ra, để cho nàng đỡ cực khổ chuyện tay chân....
Tiểu Hắc húp hết bát tàu hủ nóng trong vòng chưa đến một giây. Rồi hắn lập tức dùng Hắc Phong Bộ trứ danh của mình, thoát một cái hóa thành một luồng gió đen, bước đến nắm chặt lấy tay tên tiểu quái vật kia.
Hắn nói:
- Bằng hữu à, nơi đây là chốn đông ngươi. Người co học thúc như bằng hữu thì tốt nhất không nên làm những chuyện này ở nơi như thế này chứ.
Nghe thế tên Liêu Đăng kia tức giận, gân rồng nổi lên bần bật trên tráng, cả người toát lên một cỗ chiến ý kinh thiên động địa, khiến cho người xung quanh cảm thấy nặng nề, áp bức vô cùng, theo bản năng mà quỳ rạp xuống. Nhưng đối với sự áp bức kia, thì Tiểu Hắc vẫn đứng vững, một cái ánh mắt nghiêm túc của hắn hướng thẳng về phía tên thiếu gia kia mà phừng phừng lửa giận.