Hung khí kề cổ, sát khí bộc trực, Tiểu Hắc đã từng chứng kiến qua vô số lần. Nhất là khi cha hắn ép hắn về cùng một nhà với Lưu Tiểu Mã, hại hắn lúc nào cũng phải căng thẳng xem xét hành động của bản thân mình, nếu không sẽ kích độna nữ nhân này.
Nhưng đối với Lưu Long Luyên này, Tiểu Hắc dường như cảm nhận thứ gì đó rất khang khác. Chỉ có thể nói đối với Lưu Tiểu Mã thì là hắn đồng cảm được cái cảm giác nghen tuông điên cuồng của nàng, nhưng còn đối với Lưu Long Luyên, hắn chả cảm nhận được cái gì gọi là ghen tuông. Chỉ đơn thuần là trút giận, chỉ đơn thuần là muốn chém giết hắn mà thôi.
Cảm nhận rõ nguy hiểm cực đại, Tiểu Hắc bất hấp tôn nghiêm danh dự của một con người mà trực tiếp nhảy dựng dậy, quỳ lạy Lưu Long Luyên nói:
- Sư tỷ, nếu đệ có chuyện làm sai xin sư tỷ thứ tội. Đệ còn trẻ, đệ còn muốn tận hưởng mỹ vị nhân giang, đệ chưa muốn chết.
Lưu Long Luyên nở ra một nụ cười dài đến tận mang tai, ngập hung ác, hệt như nụ cười của mấy tên tà đạo biến thái bị người đời phỉ nhổ vậy.
Nàng kề cây đại ngân băng kia chĩa vào cổ của hắn nói:
- Đệ còn nhớ thân phận của đệ là gì hay không?
- Ờmmm.... Là sư đệ của thiên hạ đệ nhất nữ nhân, hoa ghen, nguyệt thẹn Long Luyên tỷ, là đệ tử của đệ nhất môn phái Lưu Hà Phái?
Nghe thấy câu này của hắn, Lưu Long Luyên tẻo rõ vẻ không hài lòng. Nàng nhẹ nhàng phẩy tay nhẹ xuống một cái, cây ngân băng kia hướng xuống đất liền hóa cả căn phòng này đóng thành một lớp băng dầy hơn một phân. Khiến cho Tiểu Hắc cảm nhận được sâu sắc, sự bất mãn không hài lòng của nàng.
Nàng nhẹ nhàng nói:
- Không, đệ còn nhớ đệ là thứ gì của tỷ không? Đúng rồi đấy, đệ chính là đồ vật tỷ. Là thứ của riêng tỷ, thế mà không có sự cho phép của tỷ, đệ liền đi tìm đến người khác mà nương nhờ. Điều này thực sự, thực sự, khiến cho tỷ cảm thấy khó chịu đấy.
Mặc dù lời nói rất nhẹ nhàng, chậm rãi, hệt như Lưu Long Luyên dịu dàng trước kia, nhưng nó lại mang theo lửa giận vô tận, cùng với sát khí ngập tràng, khiến cho Tiểu Hắc nghe xong thì toàn bộ da gà da vịt của hắn đều phải dựng đứng lên.
Thế nhưng bị dồn vào tình tế áp bức như thế này, tim phổi đập thình thịt, cả lục phủ ngũ tạng như bị người khác lộn lại cực kỳ khó chịu, thế nhưng Tiểu Hắc vẫn có thể bình tĩnh mà suy nghĩ, nói:
- Long Luyên thần tiên tỷ tỷ, đệ kỳ thực không hiểu Tỷ đang đề cập đến cái gì. Đệ từ trước đến giờ vẫn một lòng một dạ hướng về tỷ mà, nào dám phản bội lại gi tỷ đâu. Nếu không phải quan hệ của chúng ta là đệ tỷ đồng môn, thì kỳ thực đệ đã tính đến chuyện về quê thưa với thân sinh phụ mẫu rồi.
- Dẻo miệng! Xảo trá! Gian dối! Nếu đệ không muốn phản bội tỷ thì tại sao lại dám để lại cách thức liên lạc của mình cho con ả kia?
- Con ả? Người nào cơ?
- Lúc đệ cùng với tỷ đi mua y phục, tỷ đã chứng kiến hết thảy rồi. Đệ đây chính là đang muốn rời xa tỷ. Nếu đệ đã vi phạm quy ước thì tỷ cũng không cần tuân theo quy ước nữa. Đệ đã là bảo bối của tỷ, thì dù có nát, thì cũng chỉ là bảo bối của tỷ mà thôi.
Dứt lời, Tiểu Hắc thấy ánh mắt của nàng ánh lên từng tia dữ tợn xuyên qua màn đêm, đỏ hỏng trong phòng, từng hơi thở nặng nề, điên của cuồng của Lưu Long Luyên đều mang theo oán khí nặng nề, hệt như một người bị ám hại, chết không can tâm vậy.
Tiểu Hắc ngửa đầu lên kêu lớn thanh minh:
- Long Luyên tỷ hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi. Tỷ hiểu nhầm thật rồi, đệ kỳ thực không có cách thức nào đưa cái gì liên lạc cho nàng ta cả. Chỉ là khách vãng lại qua đường hỏi chuyện mà thôi.
- Ha... Ha... Ha. Đệ tưởng rằng từ trước đến giờ tỷ vẫn là một sư tỷ ngu ngốc, lúc nào cũng tin những lời xảo trá của đệ hay sao? Nếu đệ kỳ thực không có liên hệ gì với nàng ta,m thì làm sao đệ lại làm loạn với tỷ được cơ chứ?
- Đệ quấy tỷ, để tỷ dễ dãi mở rộng thời gian cho đệ. Để đệ đi cùng với con ả kia đúng không? Ha ha, những thủ đoạn tầm thường này của đệ không qua khỏi con mắt của tỷ đâu.
Nghe xong Tiểu Hắc như muốn đập đầu vào cột mà chết đi. Cái suy đoán này của Lưu Long Luyên còn thần kỳ hơn những cái chuyện ma nữ kia suy đoán nữa.
Hắn lên tiếng thanh minh:
- Long Luyên tỷ, tỷ kỳ thực đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Đệ nào dám làm như thế. Chỉ là là lần này đệ cảm thấy có chút không khỏe nên mới ngủ sớm mà thôi. Chỉ là như thế mà thôi, đệ hoàn toàn không có ý định rời xa tỷ làm gì cả. Tỷ thực sự phải tin lời đệ, đệ kỳ thực không nói dối bất kỳ một lời nào.
- Nếu đệ kỳ thực nói dối, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của...
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì miệng của Tiểu Hắc đã bị một bàn tay mền mại, trắng nõn nà bịt lại.
Lưu Long Luyên cau mày nhìn hắn nói:
- Này, đừng nói những lời xui xẻo như thế chứ. Thề độc như thế không phải chuyện gì tốt đâu, đệ đừng làm như thế.
Khí tức cuồng loạn kia biến mất, Lưu Long Luyên nghe lời giải thích "chân thành", không giả dối kia của hắn thì liền nhu mì mà thu hết sát ý của mình lại.
Nàng ôm hắn vào trong lòng mình, áp mặt Tiểu Hắc vào đôi đồi tròn nhẵn mịn, mền mại như bông của mình, thở phào nói:
- Thật may mắn làm sao. Kỳ thực nếu đệ bỏ tỷ, tỷ không biết nên xử lý làm sao cho thỏa đáng được. Tỷ.... Không muốn hại đệ một chút nào, chỉ là, chỉ là đệ là đồ vật của tỷ, là bảo bối của tỷ, nếu đệ là của người khác, thì tỷ thực sự.... Không muốn đệ như thế.
Bị áp vào trong cái chỗ mà nam nhân ai cũng thèm muốn, khát vọng như thế, nhưng Tiểu Hắc lại không cảm thấy thoải mái gì,m ngược lại còn cảm thấy bí bách khó thở.
Hắn nói:
- Thật tốt khi sư tỷ cảm thấy tốt lên, nên là thả đệ ra được không?
Nghe thế Lưu Long Luyên không những không thả ra, ngược lại còn ôm chặt, siết chặt lấy thân thể hắn.
Nàng nở ra một nụ cười đầy điệu đà, ẩn ý, nói:
- Không phải nam nhân đều muốn nhân cơ hội này mà thưởng thức tiên cảnh hay sao? Để tỷ bù đắp lại những hành động tổn thương đệ khi nãy.
- Tỷ... Tha cho đệ đi. Đệ kỳ thực rất là mệt...
- Hi hi, nam nhân ai cũng thế, đều không thực với lòng mình một chút nào. Nếu đệ đã muốn thì có ngại, dù sao chúng a cũng là đồng môn, thân thiết một chút thì có chết ai đâu.
Thế là tối hôm đó, để tạ lõi với Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên đã nhét một đóng đậu hủ non vào miệng hắn, khiến cho cái tên này bội thực, thề rằng từ này về sau dù rằng món này có hấp dẫn đên như thế nào, thì hắn cũng vĩnh viễn không động vào dù chỉ một miếng.
Sáng sớm, cả hai người liền thu dọn hành lý mà lên đường để mà nghen ngóng chuyện. Hơn ai hết, Lưu Long Luyên cùng với Tiểu Hắc hiểu rõ một quy tắc của giang hồ, đó chính là rơi vào thế bị động ắt hẳn sẽ trở thành mồi ngon cho đám thú dữ bản địa xâu xé. Thế nên khi còn có thời gian, chưa bị thế lực nào ngắm vào, và trận nội chiến còn hai tuần nữa mới diễn ra, thì hai người tận dụng khoảng thời gian này để mà điều tra về tình hình ở phía Lưu gia.
Và hai người nhận ra rằng Lưu gia kỳ thực cũng không hề đơn giản một chút nào, thậm chí nếu Lưu Thế Toàn không có khả năng chí tôn thánh thượng, dùng một tay mình có thể nghiền nát kẻ khác thì e rằng Lưu gia lúc đó đã tan đàn xẻ nghé, chia năm xẻ bảy.
Lưu gia lại được chia ra làm bốn thế lực nhỏ, thường được người khác gọi là Tứ Trụ Chống Thiên, gồm thế lực đứng đầu là gia môn chính phái của Lưu Thế Toàn, cùng với các vị trưởng lão cốt cán của Lưu gia, thứ hai là thế lực đứng đầu dòng ngoại lưu, lúc nào cũng nhăm nhe cái ghế gia chủ của Lưu Thế Toàn, tên hắn là Lưu Bảo Thắng, thực lực trên dưới cùng cấp bậc với các trưởng lão, chỉ kém mỗi Lưu Thế Toàn mà thôi. Thế lực thứ ba có chút đặc thù, đó là tài sản của Lưu gia do tổ tiên của Lưu gia truyền thừa để lại, có tên là Tam Tài Thế Minh, tuy không phải là người của Lưu gia, nhưng đối với chuyện nhà bên trong Lưu gia thì thế lực này có tiếng nói vô cùng lớn,m được xem như thanh bảo kiếm gìn giữ Lưu gia suốt mấy ngàn năm qua. Thứ tư thì không cần nói cũng biết đó chính là mẹ con Mạc Liêu Đăng, đứng phía sau là Mạc gia, âm thầm muốn nuốt trọn Lưu gia.
Tan đàn xẻ nghé đến như thế, Tiểu Hắc thực sự bất ngờ khi đến gần cả năm rồi mà Lưu gia vẫn có thể sừng sững đứng vững ở vị trí thế lực đứng đầu Nam Dương, mà không bị các thế lực khác công kích triệt hạ.
Ôm một đống thông tin gói gọn vào trong một tờ giấy, Tiểu Hắc đau đầu nói:
- Long Luyên tỷ à, hay là chúng ta bỏ đi. Đệ thấy nước cờ này quá sâu rồi, nếu tỷ nhúng tay vào không những không thể nhận lại được tổ tiên, mà có thể bị người ta xem như con cờ mà mà lợi dụng nữa. Chúng ta chỉ có hai người, đơn cô thế cô, lại còn là ngoại nhân đến đây nữa. Chúng ta tranh dành ắt dành phần thiệt.
Lưu Long Luyên nghe xong những lời này thì dưới lới mặt nạ trắng ánh lên một nụ cười mỉm đầy hài lòng, nàng nói:
- Sư đệ, đệ thực sự thay đổi rồi. Trước kia đệ chỉ nghĩ cho bản thân mình, bây giờ đã biết lo lắng cho chủ nhân của mình rồi. Ha ha, chắc là vì tình cảm của tỷ đã có thể thực sự xói lên được cái đầu đá của đệ, khiến cho đệ trở thành bảo bối của tỷ rồi.
Nghe xong những lời này Tiểu Hắc không thể không buông một ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lưu Long Luyên. Nàng bình thường rất tốt với hắn, nhưng từ khi hắn trở thành một thứ bảo bối nằm trong túi Long Luyên nàng, thì vị sư tỷ này nhiều lúc thở ra những câu vô tri khiến người khác cảm thấy ớn lạnh một cách kỳ quái.
Chắc là hắn lúc trước đã đắc tội với vị thần tiên nào rồi, thế nên lúc này mới gặp phải tình cảnh này đây.
Hai người cứ như thế mà im lặng đi dạo trên phố, nghe ngóng tiếp tục thông tin. Nhưng đi được một đoạn thì Lưu Long Luyên bất chợt dừng lại.
Nàng hỏi:
- Sư đệ, đệ có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì là tiếng gì?
- À đúng rồi, tỷ quên rằng tạo nghệ về mặt binh khí của đệ chưa cao nên không phân biệt được. Hình như ở con phố này có một đại cao thủ luyện binh khí sống ẩn dật tại nơi đấy. Đệ mặc dù có vài món đồ chơi rất hay, nhưng mà nếu so về chất lượng thì không bằng binh khí do Luyện Khí Sư tạo nên được, để tỷ mua cho đê một kiện binh khí vừa tay nhé!
- Vậy đệ ở đây đi, để tỷ đi xem thử một lát.
Dứt lời, Lưu Long Luyên dẫn Tiêu Hắc lại một quán tàu hủ gần đó, kêu cho hắn một phần đậu hủ rồi liền rời đi, để lại hắn một mình.