Chương 22: Tiểu Thư

Mặc dù Tiểu Hắc rất tin tưởng vào chuyện Lưu Long Luyên là người của Lưu gia, nhưng kỳ thực chuyện này cũng ẩn chứa nội tình không thể xảy ra được.

Chính là nàng đến nay đã xa Lưu gia quá lâu rồi, Lưu gia tuy ở Nam Dương là thiên hạ đệ nhất gia tộc, nhưng phóng nhãn ra toàn bộ khắp đại lục, cũng không phải là không có Lưu gia thứ hai. Việc này không thể nào khẳng định chắc chắn được.

Nhưng thôi hắn cũng kệ, nàng không kế thừa Lưu gia đối với hắn lại càng tốt. Không có thế lực, mặc cho điều khiển được Lưu Hà Phái, trở thành chưởng môn đời sau đi chăng nữa, thì tìm Tiểu Hắc hắn vẫn là một việc bất khả thi.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì hai người đã đến được nơi ký danh của các mạch dòng phụ của Lưu gia.

Nhìn thấy người đến đăng ký, Tiểu Hắc há hốc cả mồn không thể ngậm lại được. Đối với thế giới quang về gia tộc của hắn, một từ đại gia tộc cùng lắm là một trăm người tính cả chính lẫn ngoại, kéo dài hết từ thế hệ này đến thế hệ khác, nên vì thế thấy một hàng khoảng năm mươi người, còn dài hơn cả cái hàng lớp học hồi còn là học sinh của hắn, thì Tiểu Hắc thực sự rất sốc.

Chứng kiến cảnh này, Lưu Long Luyên cười nhẹ đầy vẻ trêu chọc hắn, rồi nói:

- Chỉ là một hàng người thôi mà, đệ làm gì bất ngờ thế?

- Tỷ à... Bọn hắn thực sự là máu mủ của Lưu gia hay sao? Sao nhiều như thế?

- Chuyện bình thường mà. Đối với đại gia tộc, thì việc có con rơi con rớt là chuyện thường.

- Vậy à... Đệ có chút không biết đấy.

- Đệ còn nhiều thứ không biết đấy. Nào đi theo tỷ đến xếp hàng đăng ký nào.

Hai người cùng nhau hòa vào bên trong dòng người để đợi đến lượt mình. Tiểu Hắc tận dụng cơ hội này mà mở mang tầm mắt một chút.

Quả nhiên muốn tham gia kỳ thực rất khó, có vô số người đến kiểm tra, nhưng số người có huyết mạch thực sự thuần chủng lại không nhiều chỉ có một người trong hai mươi người đạt được tiêu chuẩn mà thôi, còn những người còn lại tuy có huyết mạch Lưu gia nhưng theo khảo nghiệm đã bị phân vào hàng bát lưu, cửu lưu, hoàn toàn không đạt được tiêu chuẩn.

Chờ đợi cũng không quá lâu, hàng người dài như thế rốt cuộc cũng chỉ tuyển ra đúng được hai người miễn cưỡng thuộc dòng tứ lưu của Lưu gia. Nhưng quả thực đúng là người thuộc hàng độc bá một phương có khác, ai nấy cũng đều trẻ như Tiểu Hắc, cảnh giới cũng đồng dạng với hắn đều là Tông Sư nhập môn, khí lực phát ra cũng vô cùng cường đại, khác bằng với các vị sư huynh đệ ở Lưu Hà Phái.

Nên biết rằng Tiểu Hắc hắn lọt vào mứa xanh của Lưu Long Luyên đầu tiên là dựa vào thiên phú trời ban, cộng thêm kỹ năng Thân Thể Khỏe Mạnh, mới miễn cưỡng giữ được cái mạng. Hắn cũng không phải dạng làm biếng chảy thay, không chịu tập luyện, lúc nào tập cũng được đại sư tỷ mình tẩm bổ đến mức hai chân tê liệt, được nàng vác về giường mới thôi. Nên vì thế hai thiếu niên này kỳ thực chính là cực phẩm, không thể chê vào đâu được.

Cuối cùng một tiếng nói vang lên:

- Người tiếp theo.

Tiểu Hắc nói:

- Long Luyên tỷ, đến lượt tỷ rồi đấy.

- Ừm.

Lưu Long Luyên ngật đầu bước đến chỗ khảo nghiệm. Chỉ thấy trên bàn là một khối đá hình cầu nhẵn nhụi, tròn trịa, tuy đơn giản nhưng cũng nói lên tay nghề của người làm ra cái quả thạch cầu này rất cao, bên cạnh là một tấm vải, phía trên có một cá kim nhỏ dùng để trích máu.

Một tên trung niêm râu tóc bờm xờm tên là Chế Bảng Tuyên, nói:

- Ta hướng dẫn một lần thôi, mong cô nương hãy nghe kỹ. Đầu tiên trích máu nhỏ lên thạch cầu. Nếu thạch cầu xuất hiện lục quang là tứ lưu, không xuất hiện lục quang nghĩa là không đạt. Hy vọng là cô nương chắc chắn với gia thế tổ tiên của mình.

- Ừm.

Lưu Long Luyên ừ một tiếng rồi lấy kim cắm lên đầu ngón tay của mình. Nhưng bởi vì thân thể của nàng quá mức cứng rắn, đau thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, thế nên ki chích vào thì kim không xuyên qua được, mà ngược lại nó còn bị cong đi.

Cây kim này có thể được xem như là một kiện tiểu pháp khí nhỏ của Lưu gia sản xuất nên, chuyên dùng cho các thế lực lấy việc hạ độc, ám sát làm đầu, độ nhọn, cùng với độ sắc bén kỳ thực không thể nào bàng được, dù là Tông Sư đi chăng nữa thì cũng bị nó xuyên qua da thịt, Võ Hoàng dù không xuyên qua, nhưng cũng có thể sừng sững cắm lên da được. Thế mà vị cô nương trước mặt này lại không dùng linh khí hộ thân, thế mà chỉ bằng nhục thể bình thường cũng có thể làm hư hại một món tiểu pháp khí như thế, thì quả thực cực kỳ bá đạo.

Nhìn thấy cây kim cong như thế, mặt Lưu Long Luyên lạnh tanh không biến sắc, nói:

- Thứ lỗi, lâu rồi tại hạ chưa dùng đến pháp khí, toàn là sử dụng linh khí bao quanh binh khí thôi.

- Bảo bối! Lại đây tỷ nhờ việc.

Tiểu Hắc đứng phía sau đang huýt sáo, chơi với mấy con chim phía trên thì đột ngột nghe thấy tiếng gọi của sư tỷ mình, thì giật minh, kém tí nữa đau tim ngã đùng xuống đất.

- Hả?!

- Sư đệ bảo bối, lại đây tỷ nhờ một chút.

- Hả? Tỷ gọi đệ cái gì cơ? Bảo...

- Lại đây nhanh nào. Nếu không đừng trách tỷ.

Lưu Long Luyên không nói không rằng, bày ra một tràng hung khí như là mãnh thú nơi hoang dã, dọa cho Tiểu Hắc một tràng, khiến hắn không dám chậm trễ mà lập tức chạy lại xem thử xem, nàng nhờ hắn chuyện gì.

Tiểu Hắc đi đến chỗ nàng. Lưu Long Luyên dùng băng khí của mình hóa ngay ra một cây kim băng, rồi đưa cho cho hắn, nói:

- Dùng cái này đâm vào ngón tay tỷ.

- Chuyện này tỷ có thể tự mình làm mà? Sao lại phải nhờ đệ cơ chứ?

- Một là đệ làm, hai là ba tháng lương sau không nhận. Đệ thấy thế nào.

- Được được, đệ làm đệ làm, đừng quỵt lương của đệ là được.

Tiểu Hắc vâng lời Lưu Long Luyên, cầm lấy kim băng châm vào tay nàng một cái, khiến cho một giọt máu nhỏ ra.

- Rồi đấy, tỷ mau nhỏ tinh huyết của mình lên thạch...

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Lưu Long Luyên đã thọc ngón tay kia vào miệng của Tiểu Hắc, rồi nhanh chóng rút ra.

Bất ngờ bị thọc mạnh như thế, khiến cho cổ họng hắn khó chịu, mắc nghẹn, làm Tiểu Hắc phải ôm lấy cổ mình mà tỏ vẻ đau đớn chất vấn:

- Tỷ... Làm cái gì thế?!

Lưu Long Luyên nhìn hắn mà nở ra một nụ cười đầy ma mị, thâm thúy nói:

- Lúc trước tỷ từng ăn một miếng thịt của đệ, lần này đệ uống một giọt máu của tỷ. Coi như chúng ta huề được chứ? Hi hi ~~

Mặc dù bị một tấm vải kia che đi khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, nhưng Tiểu Hắc vẫn có hể cảm nhận rõ ràng một điểm đó chính là điệu cười kia vô cùng biến thái, lộ rõ bản chất điên cuồng.

Nữ nhân này một khi đã khởi động công tác, thóa mạ nhà nó đúng là không thể dừng lại được mà.

Không phải chỉ một mình Tiểu Hắc thấy lân này Lưu Long Luyên có vấn đề, mà người khỏa nghiệm Chế Bảng Tuyên cũng thấy như thế.

Hắn nói:

- Cô nương... Việc này có chút kỳ quái quá rồi đấy.

Vừa nói ra ý kiến của mình, thì hắn cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cả thân thể cũng vì lạnh mà run lên bần bật.

Lưu Long Luyên lạnh lùng nhìn hắn với ánh mắt đỏ rực, tràn đầy sát khí mà nói:

- Chuyện ta nhỏ máu cho bảo bối mình nhận chủ thì có đụng gì đến bát cơm của nhà ngươi à, mà sao nhà ngươi nhiều lời đến như thế.

Chế Bang Tuyên nghe thế thì trở mặt, cười tươi rạng rỡ như hoa nói:

- Nào dám nào dám, ta đây làm gì có ý muốn ngăn cản việc làm của cô nương với thiếu niên kia. Chỉ là ta chỉ thấy việc làm này thiên liêng, nên làm ở nơi kín đáo, tránh ánh mắt người khác nhòm ngó vào. Hẳn là cô nương cũng cảm thấy khó chịu khi người khác nhìn vào bảo bối của chính mình như thế phải không?

Lời nói này của hắn đã làm cho Lưu Long Luyên hết sức hài lòng. Nàng cũng nghĩ lại, việc thể hiện tình cảm của nàng đối với Tiểu Hắc bên đường tuy có thể khẳng định chủ quyền của bản thân mình, nhưng kỳ thực nàng lại rất ghét những nữ nhân khác nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc nhà nàng. Hắn là bảo bối của nàng, là sư đệ yêu quý của nàng, sao lại có thể để cho người khác muốn nhìn thì nhìn được cơ chứ? Quả nhiên là nàng vẫn chưa tính tới chuyện này.

Nàng hài lòng cười mỉm, lấy từ trong người ra một túi vải màu xám đưa cho Chế Bảng Tuyên, nói:

- Đa tạ.

Cấm lấy túi vải của vị cô nương không rõ mặt mũi trước mắt, Chế Bảng Tuyên không thể kìm được sự tò mò mà mở ra. Nhìn thấy thứ đồ vật bên trong, hắn mừng rỡ đến chảy nước mắt. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ, làm trâu làm ngựa cho Lưu gia đến giờ, cuối cùng ông trời cũng có mắt, hắn cuối cùng cũng đến được với vận tiền tài rồi.

Gạt đi nước mắt vì xúc động, hắn nói:

- Được rồi, cô nương. Nhỏ máu lên đi.

Lưu Long Luyên gật đầu nhỏ một giọt tinh huyết mình lên thạch cầu. Thạch nhận được máu từ nàng thì phát ra vô số loại khí tức, cuối cùng thì hóa thành huyết khí đỏ rực, bao lấy xung quanh nó.

Nhìn thấy ảnh tượng này, Lưu Long Luyên hỏi:

- Đây là kết quả như thế nào đây?

Nhìn thấy huyết khí, Chế Bảng Tuyên không thể tin vào mắt mình. Hắn dụi dụi mắt vài cái, để xác nhận xem thử xem rốt cuộc cái chuyện này có phải là chuyện thật hay không. Khi đã xác nhận là thật, thì hắn vẫn không tin, lấy ra bảng ghi chép về Huyết Mạch Thạch Cầu để mà xem. Thì quả thực hắn không sai, Lưu Long Luyên thế mà là dòng chính của Lưu gia. Không những thế còn là cùng chung loại huyết mạch với Mạc Liêu Đăng, là nhất lưu của Lưu gia!

Hắn run run, rồi quỳ rạp xuống, như thể nhìn thấy gia chủ của Lưu gia, mà dập đầu xuống nói:

- Thứ lỗi cho tiểu nhân có mắt không tròng, không biết tiểu thư di ngang qua, vô tình can thiệp vào chuyện tình cảm của tiểu thư. Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.

Vừa nói hắn vừa dùng tay tát thật mạnh vào mặt mình đến đỏ ửng, sưng lên. Lưu Long Luyên thấy thế thì liếc mắt nhìn sang Tiểu Hắc.

Nhìn thấy ánh mắt của nàng mờ mờ ảo ảo phía sau tấm khăn che mặt, Tiểu Hắc đã lập tức hiểu được ý. Hắn vội đi đến chỗ Chế Bảng Tuyên đỡ hắn dậy, nói:

- Đại ca à, nếu hồi này Long Luyên tỷ muốn làm khó đại ca thì cũng đâu nhất thiết phải đưa cho đại ca cái túi vải đầy đan dược trân quý khó tìm, đến cả ta mỗi lần nhìn nó cũng đều nhỏ dãi thèm thuồng như thế được.

Nghe thế thì Chế Bảng Tuyên mới an tâm mà đứng lên. Thế nhưng sau khi biết được huyết mạch cao quý của Lưu Long Luyên thì hành động của hắn ta đã không còn ở mức khách sáo nữa, mà chuyển hẳn sang cung kính tột cùng.

Lưu Long Luyên thấy thế thì thì thầm vào tai Tiểu Hắc nói:

- Đệ hẹn hắn chừng nào xong việc hôm nay đên này trọ kia, ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm. Tên này có vẻ là người rất trung thành với Lưu gia, với thân phận của tỷ, chúng ta có thể moi được không ít thông tin từ tên này.

- Vâng.

Nhận lệnh của Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc cũng truyền lại những ý tứ của nàng với Chế Bảng Tuyên. Nghe xong, Chế Bảng Tuyên lập tức gật đầu, tỏ vẻ cực kỳ đồng thuận, không có vẻ gì là từ chối.

Kiểm tra xong, lấy số xong, Lưu Long Luyê dẫn Tiểu Hắc đi dạo phố.

Đi từ sáng đến tối, Tiểu Hắc bất đắc dĩ trở thành người mẫu cho Lưu Long Luyên thử đồ. Nàng không mua gì cho mình, cứ chăm chăm thấy bộ nào phù hợp với Tiểu Hắc mà bỏ tiền ra xúc. Cuối cùng sau hai canh giờ ngán đến tận óc, thì nàng cũng xúc đủ đồ, mà tha cho hắn.

Hai người sau khi về phòng trọ, liền đi lên phòng mình cất đồ, đi xuống thì đã thấy Chế Bảng Tuyên đã ngồi phía dưới, phẩy tay ra hiệu cho hai người bước đến.

Vì trời đã tối, thế nên Lưu Long Luyên không tiện mang theo cái nón chứa màn kia nữa, nên nàng chỉ đeo một tấm vải lam lên mặt, che đi phần lớn nhan sắc của mình mà thôi. Chỉ bằng thế những ánh mắt của nam nhân giáng lên khuôn mặt mĩ miều của nàng không những không ít đi, ngược lại còn tăng thêm vài người tò mò.

Nàng lạnh nhạt hỏi:

- Ta rời Lưu gia cũng đã lâu, không biết có chuyện gì lớn lao mà bắt buộc Lưu gia phải tổ chức đại hội nhận đến hàng tứ lưu thế. Không phải là cứ gia chủ có mệnh hệ gì trưởng nam sẽ lên thay chứ.

Thấy Lưu Long Luyên chất vấn, ánh mắt của Chế Bảng Tuyên lộ rõ vẻ khó xử, cuối cùng nghĩ ngợi một hồi, hắn cũng quyết định nói với nàng sự thực:

- Chuyện này vốn là chuyện tối mật tranh đấu trong nội viện Lưu gia, ta chỉ là người bên ngoài, nhưng vì trung thành nhiều năm cũng được tay bên trong kể cho chút truyện. Tuy là không biết được trọn vẹn, nhưng nếu đại ý hẳn là có thể thuật lại cho tiểu thư.

- Lưu Thế Toàn... Gia chủ chúng ta không phải là do hung thú tấn công, bị thương mà chết, mà là kỳ thực đằng sau có một đám người ám hại. Mạc gia lợi dụng tình thế đó, thao túng trưởng nam, lách luật để cho hắn trở thành người của Mạc gia. Vì không để rơi vào tay của Mạc gia, Lưu gia chỉ đành tổ chức đại hội, để mà kéo dài thời gian, cơ hội đối phó mà thôi.

Nghe được những chuyện động trời này, Tiểu Hắc dựa vào kỹ năng Não Nhanh Hơn Người Bình Thường của mình, mà đã bắt đầu tính toán, thì thầm vào cạnh tai Lưu Long Luyên:

- Không biết tỷ có suy nghĩ giống đệ hay không. Nhưng kỳ thực chuyện này hẳn là có thế lực còn lớn hơn cả Mạc gia nhúng tay vào, Mạc gia chỉ là công cụ mà thôi. Còn người phía sau muốn ăn Lưu gia thì kỳ thực chưa từng lộ diện...

- Ừm... Cảm ơn đệ, nhưng mục đích ủa tỷ đến Lưu gia chỉ là nhờ gia môn tổ tiên mình chứng thực tỷ có một món bảo bối là đệ mà thôi.

Dứt lời Lưu Long Luyên xoay sang nhìn hắn với đôi mắt đầy quyến rũ, rồi nhẹ nhàng dùng cánh tay trắng nõn sờ lên đùi, bắt đầu rờ rẫm.

Biết mình bị trêu, Tiểu Hắc quay đi, không muốn nói chuyện với nàng ta nữa, mặc cho nàng ta có làm gì, hắn cũng đều bơ đẹp. Hắn tuy mê nhan sắc của nữ nhân, những cũng không phải là người thích bị người khác trêu đùa mãi.

Thấy cặp đôi này đang bắt đầu phát cơm, Chế Bảng Tuyên ăn vội bữa cơm mà hai người mời rồi sau đó nhanh chóng rời đi:

- Nếu không có gì thì tiểu nhân xin cáo từ. Đa tạ tiểu thư đã khoảng đãi.

Dùng xong bữa, Tiểu Hắc cứ như thế mà bơ đẹp Lưu Long Luyên, một đường tiến lên phòng của mình mà đắp chăng lên người. Mặc cho Lưu Long Luyên có xin lỗi hắn đi chăng nữa, hay là hứa sẽ tặng hắn thêm một tháng lương, Tiểu Hắc vẫn y như cũ, bơ đẹp nàng.

Cuối cùng, nàng không chịu được nữa mà thầm nói:

- Đệ... Đệ dám không để ý đến tỷ như thế? Chả lẽ đệ ấy giận mình rồi sao? Không, không thể! Đệ ấy từ trước đến nay luôn rất dễ tính, dù rằng bị trêu như thế nào, chỉ cần lấy chút tiền tài ra là liền có thể khiến đệ ấy ngui giận. Vậy.... Chẳng lẽ... Đệ ấy có người khác rồi sao?

- Sáng nay đi trên đường, mua y phục cho đệ ấy thì mình quả thực đã không để ý việc có một con ả đến hỏi chuyện bảo bối của mình. Vậy chẳng lẽ đệ ấy đã hẹn trước địa điểm với con ả kia, rồi sau đó làm loạn, để mình thả đệ ấy đi, cho đệ ấy đi gặp con khốn đó.

- Ha... Ha ha ha ha ha... Đệ quả nhiên là một tiểu tử hư mà. Nhưng mà chuyện này thì không thể nào qua được mắt tỷ đâu.

Tiểu Hắc lúc này đang nằm ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí chảy dọc sống lưng mình. Hắn lớ mở mở mắt ra thì thấy một nữ nhân với khuôn mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc, cùng với một đôi mắt đỏ rực, ánh lên từng tia hung bạo đầy lệ khí, đang cắm một cây đoản đao bằng băng bên cạnh hắn.

Lưu Long Luyên lạnh lùng nói:

- Sư đệ, tốt nhất là đệ nên khai ra tên tuổi của con khốn kia. Nếu không thì đừng trách tỷ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Hắc há hốc cả mồm, trong lòng chửi ầm lên:

- Thóa mạ ba đời nhà nó! Long Luyên tỷ đến tháng kinh rồi à? Sao điên khùng thế này?!