Lưu gia trước kia cũng không phải thế lực lớn gì, cũng chỉ cùng với Mạc gia ngang bằng với nhau, là một trong những gia tộc lâu đời tồn tại ở Nam Dương mà thôi. Nhưng kể từ sau khi Lưu Thế Toàn gặp được kỳ ngộ, thực lực đào tăng từ Võ Hoàng nhập cảnh đến Võ Thánh đại viêm mãn đã mang cơ nghiệp Lưu gia lên một tầng cao mới.
Đạt được cảnh giới cao như vậy, thế nên Lưu Thế Toàn được nước đánh tới. Liên tục gây chiến với các thế lực của Nam Dương, không ngừng mở rộng cơ nghiệp của mình ra. Thôn phệ các tiểu quốc xung quanh, biến nó thành của Lưu gia, lại dẫn quân tả xung hữu đột ở vùng biên giới toàn là hung thú, yêu thú, mở rộng lãnh thổ. Lưu gia cũng vì thế mà hóa long, hóa phụng, hoàn toàn thay đổi, không còn chỉ là một gia tộc bình thường nữa, mà là một thế lực thống trị.
Mạc gia cũng nằm trong danh sách thanh lý, trở thành sản nghiệp của Lưu gia hùng mạnh. Nhưng việc chưa thành thì Lưu Thế Toàn đã bị người nhà hại chết, Lưu gia tuy không tan tành ngay, nhưng cũng là rắn mất đầu, tan đàn xẻ nghé, bắt đầu bị các thế lực khác cắn ngược lại.
Vào lúc nguy khốn ấy, trong Lưu gia có một người cũng gặp nạn nằm liệt giường mấy năm qua có tên là Lưu Yên Phong. Tên này vốn là dòng thứ của Lưu gia, khác với dòng chính của Lưu Thế Toàn, không hể đảm đương những vị trí cao có tính chất quyết định trong gia tộc như là trưởng lão, hay gia chủ được, trước khi gia tộc còn chưa nổi, thì tài nguyên, chức vụ cũng chỉ được xem như người làm trong nhà, cao nhất chỉ là hộ pháp. Kể từ khi Lưu gia quật khởi, thì có một chút khấm khá hơn một xíu, là được cung cấp tài nguyên tu luyện ngang với các đệ tử ngoại môn, chức vụ vì thế cũng được tăng cao, có thể trở thành chủ của một tiểu sản nghiệp của Lưu gia.
Dòng thứ của Lưu gia, không thể dựa vào chức danh của mình phân định cao thấp được, chỉ có dựa vào sản nghiệp của mình đóng góp gì cho Lưu gia mà lấy làm uy danh mà thôi.
Tuy là có thể có tiếng nói, nhưng gia cảnh của Lưu Yên Phong thì lại vô cùng cực khổ. Hắn trong một lần lỡ chân rớt xuống vách núi, tuy may mắn giữ được mạng của mình, nhưng thần trí thì ngủ say, không còn tỉnh lại được. Thương con trai của mình Lưu Yên Xuân lên đường tìm đại phu chữa trị cho hắn, nhưng cũng vì một chuyến đi này mà bỏ mạng tại nơi đất khách quê người, đến cả tin tức truyền về cho nhi tử, nương tử của mình cũng không lấy một miếng.
Không có trụ cột, mẫu thân hắn là Nhan Bạch Hằng phải nai lưng ra làm, lấy thuốc, chứa trị cho hắn. Sau ba năm cuối cùng cũng không thể chịu được áp lực công việc nữa, mà đổ bệnh. Thuốc than cũng vì thế mà ngút hết, kể cả lương thực cũng cạn dần.
Không thuốc than, lương thực, cơ thể hư nhược của Lưu Yên Phong không thể chịu nổi nữa, thế là trong một đêm mưa gió, hắn đổ bệnh rồi mất lúc nào không hay.
Cách ngày hắn mất hơn cả ngàn năm, thiên giới xảy ra một trận đại chiến giữa hai thế lực, trong đó người đứng đầu của một thế lực tên là Đại Thiên Kỳ bị người khác phản bội đâm sau lưng, mà hại chết. Cay nghiệt, và không thể nào công nghiệp hơn được nữa, người hại chết hắn lại chính là đồ đệ Lãnh Minh Quang, cùng với người hắn yêu thương nhất Tô Minh Nguyệt.
Khi bị đâm sau lưng, hắn thề rằng nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ giết cái cặp đôi khốn khiếp này.
Cặp đôi này đâm sau lưng hắn, rồi phá tan đi tiên thể của hắn. Tưởng chừng như thế sẽ làm Đại Thiên Kỳ chết đi, nhận được lợi ích lớn từ địch nhân phía bên kia chiến tuyến, nhưng lại không ngờ được vị tướng quân này lại sơ hữu Sinh Đồng Nhãn, một loại huyết mạch hắn đánh cắp được của một đại hung thú mang tên Ám Tử Nguyên Thú, là một con thú mặt mài như hổ, cả người đầy vảy cứng, trên đầu có bốn cái sừng hươu, cực kỳ cứng cáp, một lần ăn của nó có thể san bằng cả một mảnh rừng rộng lớn. Đặc biệc con Ám Tử Nguyên Thú này khi bị thương thì liền có thể biến hóa trở thành một làn khói đen, nhanh chóng phục hồi thương thế, không những thế, khi giết nó, nó hoàn toàn có thể nhập lấy người giết, khiến cho hắn trở thành thân thể thứ hai của nó. Vì khả năng như thế, Đại Thiên Kỳ đã nhắm đến Lưu Yên Phong của Lưu gia mà bắn hồn phách của mình vào bên trong hắn ta, trùng sinh sống dậy
Đại Thiên Kỳ tỉnh dậy, những ký ức của cổ thân thể này, và những ký ức vốn dĩ của hắn lập tức tràn vào bên trong, khiến cho hắn có chút nhói đầu mà dùng tay ôm lấy.
Đại Thiên Kỳ nói:
- Lưu gia... Đây là hạ giới sao? Lại còn là lãnh địa trung lập nữa chứ? Cái này cũng thật là... Ta lại trùng sinh vào cỗ thân thể của một đám võ đế cốt đột nữa. Thật đúng là đáng chết.
Vừa tỉnh lại, hắn lập tức vận linh khí kiểm tra cỗ thân thể này. Lưu Yên Phong không phải kỳ tài tập võ, bát mạch của hắn trời sinh tắc nghẽn chỉ có thể khai thông một chút, con đường võ đạo coi như cung bịt kính. Nhưng thân là người tu tiên, bát mạch trong người đối với Đại Thiên Kỳ không hề quan trọng, người tu tiên như hắn lấy tâm làm bàn, lấy tỉnh làm ghế, thần trí càng là quan trọng hơn tư chất. Mà về khoảng này... Lưu Yên Phong phải nói là hơn trăm vạn người.
Thức hải của hắn rộng lớn như đại hà, tâm tính lại kiên định vững như bàn thạch, gần như những công pháp ở dưới hạ giới không thể làm cho tâm hắn bị lung lay, xảy nên chuyện tâm ma tu luyện.
Phát hiện được cỗ thân thể cực kỳ đặc biệt này, Đại Thiên Kỳ vui như được kẹo. Hắn cười lớn vang cả trời:
- Ha ha, trong xui rủi lại có cái mai. Cỗ thân thể này so với tiên thể lúc trước của ta thì quả thực hệt như là mương mán so với đại dương! Ta như thế mà lại đạt được đại vận khí! Đạt được đại vận khí! Ha ha ha! Dâm phụ, tặc tử. Đợi ta một trăm năm, chỉ cần một trăm năm lão tử liền có thể đem đầu các ngươi đặt dưới đất sâu.
Tuy nói lớn là như thế, nhưng bây giờ đang ở trong đại bộ phận của võ giả, hắn cũng không dám manh đọng mà tu luyện một chút nào. Lúc trước, thân vẫn còn là tiên tướng, lĩnh xướng tám vạn quân đối đầu với một đoan chỉ hơn ngàn đầu võ đế thì Đại Thiên Kỳ nhận lấy thất bại thảm hại, mạng sống của hắn kém chút nữa đã bị một quyền, một đạo cướp đi, nếu như hắn không nhanh chạy thoát.
Trong ấn tượng của hắn, tuy ở dưới phàm giới, tu tiên giả có thể hoàn toàn áp đảo được võ giả. Nhưng ở vị diện cao hơn, như là chiến trường phía bên trên thiên giới, thì những võ giả này không thể nào coi thường được. Vì ở vị diện cao hơn, lợi thế biến hóa khôn lường của các tiên nhân đã bị võ giả bắt kịp, bọn hắn con có lợi hơn rất nhiều bởi vì chủ tu thân thể, một thân cường tráng đánh không biết mệt, dù dùng hết cả pháp lực thì đám này cũng có thể dựa vào sức lực trời sinh của mình mà giết chết hơn mấy trăm người của tiên giới. Thật sự rất đáng sợ. Nên vì thế Đại Thiên Kỳ không dám khinh suất một chút nào.
Thế là mặc dù đã khôi phục lại thần trí, nhưng hắn vẫn giả vờ bệnh tật để mà nghe ngóng thông tin. Cuối cùng nghe ra được hai thông tin rất là quan trọng, đầu tiên là gia chủ Lưu gia, Lưu Thế Toàn đã chết, Lưu gia xảy nên một trận tranh đấu giành giật vị trí của các thiếu niên từ dưới hai mươi lăm tuổi trở xuống, bất kể dòng chính hay là dòng phụ, chỉ cần đoạt được giải quán quân đều có thể trở thành dòng chính của Lưu gia, trở thành gia chủ, thứ hai đó chính là Lưu gia mặc dù là gia tộc chủ tu võ đạo nhưng hắn cũng hoàn toàn không bài xích tiên pháp.
Nghe được hai điều này càng khiến cho Đại Thiên Kỳ phấn khích hơn. Tại vì dựa theo ký ức của hắn, Lưu gia chính là một đại thế lực, cho dù hắn không thể đạt được danh hiệu quán quân kia đi chăng nữa thì cũng không sao, chỉ cần thể hiện đủ tốt thì việc hắn được một trong các thế lực lớn ở Lưu gia chút ý, để mà bồi dưỡng thì việc cũng thành vấn đề gì.
Nghĩ thông suốt, Đại Thiên Kỳ thế mà vác gậy cùng với một cái giỏi tiến ra ngoài thành, đi vào rừng để mà tìm dược liệu luyện đan. Đối với tu tiên giả mà nói, ngoài công pháp, thì đan dược chính là thứ trọng yếu thứ hai, không những nâng cao thực lực, ổn định thương thế, mà còn là một thứ rất quan trọng để mà bản thân hắn có thể cảm nhận được tinh hoa nhật nguyệt của thiên địa.
Còn đối với võ giả thì đan dược... Chỉ là một loại thuốc cao cấp mà thôi, ngoại trừ những loại võ kỹ đặc biệt yêu cầu người luyện phải có Âm Độc Chi Thể, hoặc là thân thể bách độc bất xâm ra thì gần như chả có mấy ai tình nguyện luyện đan dược cả. Nhưng dù là vậy, luyện dược sư ở giới võ giả cũng rất được tôn kính, hệt như là luyện khí sư, chuyên chế binh khí pháp bảo vậy.
Trong lúc tên nhân vật chính theo kích bản trùng sinh đi tìm đa dược thì hai người Lưu Long Luyên, cùng với Tiểu Hắc đã bay đến được chỗ ở Lưu gia.
Vừa bước vào lãnh thổ của Lưu gia, thì bọn họ đã bị thị vị ở Lưu gia dò xét khắp người, sau đó tra hỏi thân phận. Sau khi biết được Lưu Long Luyên và Tiểu Hắc là người đến Tây Vân, đến đây để du ngượng thì mới cho vào.
Nhìn vào bản đồ của khu Nam Dương này, Tiểu Hắc không khỏi thốt lên:
- Lưu gia quả nhiên đúng là đệ nhất thế gia, vùng lãnh thổ này kéo dài ít nhất hơn ngàn vạn dặm. Đối với lãnh thổ của một đại gia tộc, như thế là quá lớn rồi, kể cả một đại quốc cũng không sánh bằng nó! Long Luyên tỷ à, gia thế nhà tỷ cũng thật lớn.
Lưu Long Luyên nghe thế thì không lấy gì làm vui mừng. Nàng khẽ cau mài, miệng khép chặt lại, đôi mắt nghiêm trọng nhìn tấm bản đồ trên tay mình, mà nói:
- Gia thế lớn ư? Tỷ còn không chắc đây có phải gia tộc của tỷ hay không nữa....
- Sao lại không phải cơ chứ. Chắc chắn đây là gia tộc của sư tỷ rồi.
Nói đến đây đột nhiên Tiểu Hắc nhỏ giọng, không muốn cho Lưu Long Luyên nghe thấy:
- Nếu không phải cường thế thế gia thì làm sao có thể sinh ra một tiểu quái vật như tỷ chứ?
- Hửm? Đệ nói gì thế? Nói lớn lên xem nào.
- Nào... Đệ có dám nói gì đâu. Chỉ là nhàn rỗi ngâm ra bài hát mà thôi.
Đương nhiên hắn không muốn mạo hiểm nói ra những lời này, vì Tiểu Hắc bây giờ rất rõ một điều, Lưu Long Luyên giờ không còn là vị sư tỷ hay chiều chuộng hắn nữa, mà là một nữ ma đầu muốn hắn làm gì hắn phải làm, cấm cãi.
Tiểu Hắc dựa theo mấy quyển truyện kiếm hiệp của mình đọc, thường thì các quán tửu lâu, hay là quán cơm chính là nơi nhiều tin tức nhất, nên nếu muốn nhanh chóng tìm hiểu Lưu gia đã xảy ra chuyện gì thì nên đến đó đầu tiên.
Lưu Long Luyên nghe thế cũng hợp lý phần nào, nên quyết định nghe theo hắn đi đến một quán cơm mà nghe ngóng. Và quả nhiên kết quả thu lại được thật không khiến nàng thất vọng một chút nào.
Nguyên lai quán cơm này là của Lưu Minh Đạo, cũng là một sản nghiệp của Lưu gia, nhưng vì quán cơm quá mức nhỏ bé nên Lưu Minh Đạo chỉ được tính vào dòng thấp nhất, là dòng lưu lạc rơi rớt, chỉ mang được họ Lưu mà thôi, chuyện tranh đấu gia chủ là chuyện gần như không thể nào.
Vừa vào quán cơm thì hai người đã nghe những người khác nói chuyện:
- Ngươi biết tin gì chưa? Thiếu chủ của dòng thứ Lưu gia là Lưu Nhược Thành gặp được kỳ ngộ trong một hầm mộ của cao thủ Võ Vương đấy! Ta nghĩ lần này chắc chắn hắn ít nhát sẽ dàng được một thứ hạng trong bảng mười người mạnh nhất!
- Ngươi xem thường Lưu gia quá rồi đấy. Dù là dòng cửu bát, cũng đều có long phượng ẩn mình. Chỉ một cái hầm mộ Võ Vương tìm được... Thì quả thực hơi đuối rồi. Ta thấy trận chiến này vẫn là nên đặt cược vào Mạc Liêu Đăng thì nên.
- Hừm hừm, cái gì Mạc Liêu Đăng cơ chứ? Người ta là thiên tài trăm vạn năm mới có một, đại thiên tài song tu hai đạo. Sư trong thiên hạ, bất kể là ai cũng đều nhòm ngó hắn. Vị trí gia chủ chắc chắn không thể để lọt ra khỏi tay hắn rồi. Ngươi đặc chờ làm gì nữa? Có điên mới cược hắn thắng.
- Khặc khặc, ha ha, nói ngươi ngu ngốc, ngươi lại không tin. Đương nhiên ai cũng biết thực lực của Mạc Liêu Đăng chính là đỉnh tiêm nhất trong Lưu gia hiện tại. Giờ đến cả trưởng lão Lưu gia là Võ Vương đỉnh phong đi chăng nữa, thì khi giao chiến cũng phải bại dưới tay hắn mà thôi. Nên lần này đặt cược, chính là để xem xem, hắn nhường người khác bao nhiêu điểm!
- Ồ! Chặc chặc Hàn Tiện, coi như chúng ta là huynh đệ tốt, ha ha.
Nghe thấy những điều đó, Tiểu Hắc nhỏ giọng nói với Lưu Long Luyên:
- Tỷ ở nhé, đệ đến hỏi chuyện một chút.
Lưu Long Luyên nghe thế, thì tỏ vẻ không hài lòng, nắm lấy tay hắn, siết chặt, nói:
- Ở đây, để ta đi hỏi. Ta thừa biết đệ định nhân cơ hội này để mà trốn khỏi ta mà, đừng hòng qua mắt được tỷ.
Nghe thế Tiểu Hắc chỉ biết cười ngượng, bộ hắn thực sự làm mất niềm tin của sư tỷ mình thế sao?
Hắn nói:
- Hì hì... Sư tỷ à, đệ đi là để nghĩ cho tỷ mà. Lúc nào tỷ cũng xinh đẹp như thế, khiến biết bao nhiêu ánh nhìn hướng về mình, hẳn là rất khó chịu, nên lần nào ra đường tỷ cũng đều mang theo một nón che mặt. Nên lần này để đệ ti tiếp xúc với mấy gã kia, tránh ánh mắt của bọn hắn nhòm ngó, chứ đệ nào dám chạy khỏi sư tỷ tuyệt sắc của mình được cơ chứ.
- Hừm, chỉ dược cái dẻo miệng. Được rồi đệ đi đi.
Lưu Long Luyên dù thế nào vẫn là Lưu Long Luyên, rất thích được sư đệ mình vuốt mông ngựa. Thế nên Tiểu Hắc thuận lợi được sự chấp thuận của nàng, mà đi đến bắt chuyện với hai gã đang ăn cơm kia.
Hắn giơ tay lên gọi lớn một tiếng:
- Tiểu nhị!
Chỉ cần gọi một tiếng, tiểu nhị liền chạy ra ngay:
- Vâng! Khách quan cần gì?
Tiểu Hắc hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần của mình đem ra một bao tiền xu đưa cho tiểu nhị, nói:
- Bàn kia hai người rượu thịt, ta đều bao hết.
- Đa tạ khách quan, đa tạ khách quan.
Trả tiền xong cho tiểu nhị, Tiểu Hắc ôm lòng tràn đầy đau đớn rạn nứt bởi vì tiền tài của bản thân đã bị đứt đoạn mà đi đến chỗ của hai người kia, thiện chí hỏi:
- Tại hạ thân là người mới đến đây. Kinh phí có chút hạn hẹp, hình như tại hạ nghe nói các hạ đang bàn luận về cá cược một trận phải không?
Được Tiểu Hắc thiện chí trả cho mình một bữa ăn, hai người trong lòng hệt như nở hoa, lập tức vỗ vỗ cái ghế dưới mông, tỏ rõ mời hắn vào ngồi cùng, nói:
- Huynh đệ hứng thú à, ngồi đi ngồi đi. Tiểu nhị....
- Các hạ cứ kêu.
- Được, đúng là huynh đệ tốt. Tiểu nhị, cho thêm một bình Nữ Nhi Hồng.
Nghe thấy cái tên Nữ Nhi Hồng, khuôn mặt của Tiểu Hắc trở nên trắng bệch, hai mắt long sọc lên không còn thấy tròng đen nữa. Hắn ăn cơm cũng dè xẻ, quần áo đều không mua, đều là do Lưu Long Luyên may tặng hắn, kể cả sách truyện giải trí, hắn cũng đều ẩn giấu trong lòng, chỉ có thể nghe giọng này đài của phát thanh viên Lưu Long Luyên mỗi tối kể thứ chuyện ngôn tình não nề mỗi tối mà thôi. Thế mà giờ đậy, chỉ vì biết một chút thông tin về một cái gia tộc chết dẫm nào đấy, hắn lại phải bỏ một số tiền rất rất rất rất lớn để mua một bình Nữ Nhi Hồng!
Là Nữ Nhi Hồng! Là Nữ Nhi Hồng đấy, là loại mà do một đại mỹ nữ còn trinh làm nên và mắc một cách vô lý vượt qua khỏi giá trị thực sự của nó bằng biện pháp quảng cáo và cách làm cầu kỳ, mặc cho giá cốt chỉ có vài đồng lẻ.
Tiểu Hắc thực sự muốn chửi thề, hắn ước gì ngày trước mình không nên đọc mấy quyển truyện có Nữ Nhi Hồng bên trong thì hơn.
Nữ Nhi Hồng được mang ra, đám người đó rót cho hắn một chén nói:
- Huynh đệ tốt, bởi vì bữa này ngươi mời, nên ngươi uống trước đi.
Cầm lấy ly rượu trong suốt trên tay, mặc dù mùi vị không có gì quá mức đặc sắc nhưng Tiểu Hắc bởi vì cảm thương cho túi tiền mình, thực sự đã ngửi thành mùi nữ nhan bóc lên thoang thoảng từ rượu.
Cay đắng, nuốt ực xuống một cái hỏi:
- Chuyện mà các huynh muốn đặt cược là như thế nào thế?
Tên kia uống một hớp xong, cười sảng khoái nói:
- Rượu ngon, rượu ngon. À đúng rồi chuyện cá cược kia nguyên lai chính là một trận võ chiến diễn ra khoảng chừng hai tuần nữa của ba dòng Lưu gia. Chỉ cần là người của Lưu gia dưới hai mươi lăm tuổi liền có thể tham dự được.
- Vì sự kiện này rất lớn, rất trọng yếu, nên số lượng người xem rất nhiều. Vì thế mà nảy sinh một chút trò chơi cá cược để mọi người kiếm chút đỉnh ấy mà.
- Vậy huynh có biết chỗ đăng ký cho dòng thứ ba của Lưu gia ở đâu không?
- Huynh đệ? Ngươi là người Lưu gia à? Hừm chắc không đấy, ta nghe nói ở Lưu gia có vài vụ thử huyết, chỉ cần hai giọt máu hòa vào làm một, thì liền có thể được xem như huyết mạch không thuần của Lưu gia, huynh đệ không qua khỏi đâu.
- Không phải, chỉ là ta tò mò một chút mà thôi.
- Vậy à, vậy thì huynh đệ nhìn ra đằng kia đi. Thấy cái bảng đấy không? Chỉ cần đi theo sự chỉ dẫn của cái bảng đó sẽ có người xét huyết mạch của huynh đệ. Chỉ cần huyết mạch đủ thuần chủng, được xem như là người mang dòng máu của Lưu gia thì sẽ được phát một bức thư, ghi rõ thông tin ngày giờ đến bóc thăm thi đấu.
- Đa tạ.
Tiểu Hắc hỏi thăm thông tin xong, thì thoái lui, quay về bên cạnh Lưu Long Luyên. Nàng ta thì cũng rất tinh ý, thấy hắn đau sót tiền của như thế thì lấy từ trong bao tải minh ra một cái hộp gỗ đua cho Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cầm lấy hộp, hỏi:
- Sư tỷ... Đây là?
Lưu Long Luyên nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, rối kéo nhẹ về hướng đối diện nàng, nói:
- Tiền thưởng thêm háng này của đệ. Đệ lần này làm rất tốt tỷ rất hài lòng.
Không hiểu tại sao như khi mặt đối mặt như thế, lại chứng kiến thêm một nụ cười mỉm nhẹ nhàng đầy quen thuộc mà Tiểu Hắc cảm nhận thấy tim mình đập có chút nhanh, thân thể cũng có chúng nóng lên, mất kiểm soát.
Hắn ngại ngùng, đỏ mặt quay đi chỗ, hỏi:
- Trong này có gì thế sư tỷ.
Lưu Long Luyên cười nhẹ một tiếng nói:
- Đệ tự mở ra đi rồi biết.
Quả nhiên trong cuối đại công pháp: "120 cách tán đổ tiểu thịt tươi" mà nàng mua được trong một lần một hiệu sách đại giảm giá quả nhiên có tác dụng mà.
Lưu Long Luyên không nói, Tiểu Hắc chỉ đành mở cái hộp gỗ ra. Một vàng hào quang vàng rực rỡ, cùng với mấy vầng hào quang đầy màu sắc tỏa ra, khiến cho hai mắt của hắn lấp lánh lên từng tiếng kêu của kim tiền. Hóa ra bên trong là một cái trăng làm từ vàng ròng nguyên chất, lại còn khảm thêm bảy viên đá quý bảy màu nữa, trong cực kỳ bắt mắt, cực kỳ đắc tiền.
Tiểu Hắc dựa vào định giá mấy năm nay của mình, thì cái trăm tinh xảo như thế này thì lượng ít nhất cũng phải đổi được mười túi vàng nhỏ, và một bao vàng lớn, nói chung là giá trị rất lớn.
Hắn nhìn Lưu Long Luyên với ánh mắt không thể tin nổi, nói:
- Thực sự... Tặng cho đệ thứ bảo vật này hay sao?
Lưu Long Luyên nhìn hắn mỉm cười:
- Ừm, cứ nhận đi. Dù là đồ vật của tỷ, thì cũng không thể nghèo được.
Nghe đến hắn thay đổi ánh mắt, nhìn nàng với con mắt tràn ngập sự kỳ quái, nói thầm:
- Nữ nhân này có vấn đề lớn.