Hết phép, Tiểu Hắc chỉ đành chấp nhận theo yêu cầu của nàng, trở thành một món đồ vật. Dù sao thì tôn nghiêm cũng không thể lấy ra mà ăn được, bảo mạng mới chính là tôn chỉ cường giả. Chỉ cần lớn mạnh, thực lực đầy đủ, muốn phản sát lại nữ nhan điên loạn này cũng không phải là không được.
- Sư đệ đi nhanh lên đi chứ, đừng để tỷ chờ. Hay là đệ lại muốn... Nhân cơ hội mà chạy thoát khỏi tỷ, đi tìm con hồ ly tinh kia nữa chứ?
Vừa nói, nàng vừa siết chặt lấy tay Tiểu Hắc, kéo hắn đi đến chỗ con Bách Tiệt Linh Điểu kia.
Tiểu Hắc cảm nhận được sự không hài lòng của nàng, thì không dám manh động tỏ thái độ như trước, mà lại cười cười đầy vẻ nịnh hót, nói:
- Long Luyên tỷ làm sao lại nói như thế được. Tỷ là tiên nữ hạ phàm, được làm sư đệ dưới trướng của tỷ là phcs phận mười đời mà đệ tu tâm dưỡng tính mới có được. Đệ làm sao có thể có ý định trốn khỏi tỷ được. Đệ muốn ở bên tỷ không rời một khắc còn chả được nữa mà.
Lưu Long Luyên nghe thế thì nở ra một nụ cười đầy quỷ mị, nhìn hắn, hỏi:
- Thật sao? Đệ không muốn rời xa tỷ dù chỉ một khắc.
Đột nhiên một cỗ khí tức băng hàn âm tà phát ra, hệt như cuồng phong gào thét, khiến cho Tiểu Hắc chảy mồ hôi lạnh, đầy sợ hãi. Hắn nói:
- Tất nhiên.... Đệ đương nhiên chính là mong muốn như thế.
- Vậy tỷ chỉ cần lột da của đệ, khoác lên người mình, là hai chúng ta vĩnh viễn đi chung với nhau, một khắc cũng không rời rồi.
Quả nhiên nữ nhân này có độc, không những thế độc này còn là loại kịch độc tuyệt thết trần giang. Độ biến thái như thế này, Tiểu Hắc hoàn toàn không thể tưởng tượng đến được, cho đếnkhi cái miệng đỏ hồng của nàng phát ra.
- Sư đệ à... Đệ biết gì không? Tỷ rất thích rất đệ, tâm hồn của đệ, da thịt của đệ, trái tim của đệ, đến cả nhân cách thối nát của đệ, tỷ cũng đều rất ưa thích. Chỉ cần là trên người đệ, bất kỳ thứ gì đối với tỷ cũng là bảo bối... Hết đấy ~
Tuy đã từng gặp qua những tên khủng bố, một lần khai súng là hủy hoại cả một ngôi trường, cả một trung tâm thương mại, nhưng đây là lần đầu tiên mà Tiểu Hắc gặp phải một người cuồng sát biến thái như thế. Nên không tránh khỏi việc bị những lời thốt ra từ miệng nàng, dọa đến mức lông tóc đều dựng lên.
Hai người ngồi lên Bách Tiệt Linh Điểu, Tiêu Hắc ngồi đằng trước, còn Lưu Long Luyên ngồi đằng sau, tay cầm dây cương bằng băng của ình để mà điều khiển con chim này.
Quả thực không hổ danh là linh thú, Bách Tiệt Linh Điểu kêu lênh một tiếng rồi hóa lớn, hai cáng nó giang ra, đủ để bao lấy cả khu rừng phía dưới, khi đập cánh bay lên, thì cuồng phong tạo ra san bằng cả một mảnh trong rừng, đốn hạ toàn bộ tất thảy cây cối phía dưới, tạo thành một vùng đất trống trong bãi rừng. Phóng thẳng lên cao, dưới sự điều khiển của Lưu Long Luyên uống lượn một vòng rồi mới bay đi về phía nam.
Ngồi đằng sau, Lưu Long Luyên hai tay cầm cương, điều khiển Bách Tiệt Linh Điểu, nhưng không vì thế mà nàng từ bỏ việc chơi đùa với Tiểu Hắc.
Vừa điều khiển, nàng vừa xích lại gần Tiểu Hắc hơn. Đôi đào trắng nõn, hồng hào, mịm màn của nàng ép sát vào lưng của hắn, theo từng nhịp đập cánh của Bách Tiệt Linh Điểu mà tưng lên, chà sát vào lưng, đầy vẻ mời gọi khích thích. Còn Tiểu Hắc thì tuy tâm tình không hứng thú gì, ngược lại còn có một chút kinh sợ. Lưu Long Luyên trước kia bởi vì còn là đại sư tỷ hắn, nên ngoại trừ đêm hôm có chút hớ hên, để lộ ra vẻ mị hoặc của nữ nhân ra thì gần như không đụng chạm gì đến hắn, nhưng lần này nàng lại đụng chạm, chắc chắn là có thứ gì đó không ổn.
Tiểu Hắc cứ giữ suy nghĩ đó mà chịu đựng, dù rằng hắn từ lâu đã trải qua thứ gọi là nhục dục thử thách, nhưng cỗ thân thể này cũng chỉ mới thành niên chưa được bao lâu, khí huyết còn rất sung mãn, nên nhiều lúc dục hỏa nổi lên có chút không khốn chết được.
Lưu Long Luyên thấy sư đệ mình nhắm chặt mắt, đến cả thở cũng không dám thở mạnh như thế thì cười một cái vô cùng thích thú. Rồi đưa mặt mình lại sát mặt hắn, dùng đôi môi hình tim đỏ hồng của mình, mà thì thầm:
- Sư đệ... Toàn thân tỷ trở nên nóng rực hết cả rồi này. Thật sự có chút quái lạ. Trên cao như thế, rõ rãnh là rất mát, rất lạnh, thế nhưng không hiểu nỗi vì sao tỷ cảm thấy thân thể mình nóng rang lên, nhất là ở phần ngực, lại thiếu vắng thứ gì đó bao quanh, không rõ ràng. Đệ có cảm nhận được như thế không?
Lời nói của nàng bình thường ấm áp vô biên, gợi cho người ta một tâm trạng vô cùng thoải mái dễ chịu, nhưng khi này từng câu từng chữ đều mang theo hồng khí vô tận, hương dâm sắc dục đến cực điểm, càng mời gọi người khác muốn đẩy nàng xuống, rồi bắt đầu quá trình tạo nên bảo bảo.
Thân thể của hắn vì thế so với nàng, càng là nóng rang, bức rức khó chịu hơn gấp chục lần!
Hắn nhẹ giọng nói:
- Đệ... Đệ không cảm nhận được gì cả... Chắc là tỷ bị ốm rồi. Chừng nào chúng ta đáp xuống Nam Dương, đệ sẽ đi tìm đại phu cho tỷ...
Lưu Long Luyên thế mà là quỷ nhân ăn thịt không nhả xương, cứ như thế ép sát thân thể đẩy đà của mình vào lưng hắn, cho Tiểu Hắc hắn cảm nhận được thân thể ấm áp, mền mại của bản thân, mà thì thầm nói:
- Đệ nhớ chứ... Đệ là đồ vật của tỷ! Tỷ có tâm bệnh, muốn dùng bảo bối để chữa thì với thân phận là đồ vật của tỷ... Thì đáng lý ra đệ phải chấp nhận chứ...
Tiểu Hắc nghe thế thì miệng bắt đầu niệm phật:
- Nam mô a di đà phật, nam mô ai di đà phật. Cầu phật tổ độ cho qua được khiếp này, mới trùng sinh đến tân vị diện mà chết sớm như thế này thì thật không hay một chút nào.
Dứt lời, hắn quay qua, nói với Lưu Long Luyên:
- Đệ tuy là một thứ đồ vật, nhưng mà tỷ sử dụng đồ vất ai mục đích, chắc chắn là ns không hoạt động.
- Hừm hừm... Vậy à. Vậy đệ có biết nhân tộc là tộc rất có tính sáng tạo hay không? Một vật chưa được khám phá ra chức năng của nó, thì không phải là chức năng của nó không tồn tại.
Nàng vừa nói, vừa buông tay cương ra, để cho con Bách Tiệt Linh Điểu tự bay theo ý mình về phía nam. Còn nàng thì dùng tay của mình lướt trên người Tiểu Hắc, sờ mố thân thể cứng rắn, cường tráng kia, chơi đùa với hắn...
Biết bản thân mình không thể lùi mãi được, thế là hắn bạo gan bất ngờ xoay người lại, ôm lấy Lưu Long Luyên vào trong lòng, một tay cắp đi cặp đào trên cây, một tay du sơn ngoạn thủy bên dưới, siết chặt, rồi hôn nàng một cái thật là đắm đuối.
Tiểu Hắc cứ như thế mà giữ chừng mười giây, thì bỏ nàng ra. Khi nàng Lưu Long Luyên nằm trên lưng con Bách Tiệt Linh Điểu, hai mắt hiện rõ lên trái tim màu hồng, khuôn mặt bày ra một bộ dạng thỏa mãn chưa từng thấy trước đấy.
Nàng thầm nói:
- Thì ra sư đệ của tỷ, cũng là một nam nhân rất mạnh bạo. Tỷ rất thích ~~~
Nghe thấy những lời này, Tiểu Hắc càng sợ hơn. Nữ nhân theo lẽ thông thường như Lưu Tiểu Mã, thường rất không thích hắn không nghe lời nàng, chỉ muốn là mình đứng trên. Nhưng Lưu Long Luyên này lại không ngã bài bình thường như thế. Đối với nàng mà nói, nam nhân càng mạnh mẽ, độ khó càng cao, thì nàng càng thích thú. Như thế mới có cái thứ cảm giác được gọi là chinh phục cho nàng được.
Thỏa mãn được nàng xong, Tiểu Hắc cuối cùng cũng có được một chút bình yên trên chuyến bay của mình, hắn không còn bị nàng quấy rối nữa.
Bay hết khoảng chừng vài canh giờ, hai người, một chim chói cùng cũng đi đến được phía Nam Dương. Vừa vào địa phận thuộc Nam Dương đã khiến cho những người phía Tây Vân bọn hắn phải há hốc kinh ngạc. Trên là có người vận võ phục, ngự kiến phi hành, dưới có thư sinh, tay cầm bút, nhưng bên trong nội thể phát ra một cỗ nội lực vô cùng đáng sợ. Khác với Tây Vân, và Đông Sơn luôn đối đầu lẫn nhau, thì vùng Nam Dương lại là một khu trung lập, không tuân theo bất kỳ bên nào, chỉ cần mang lại lợi ích cho bọn họ, thì dù là tu tiên giả, hay là võ giả, muốn đến đây ăn bữa cơm cũng không cần đánh nhau.
Không thể không nói, nguyên cả vùng Nam Dương này chính là đất đai thích hợp nhất, cho cái mầm non hai nhà đều diệt như hắn phát triển tốt nhất.
Địa phận Nam Dương chia ra làm tổng cộng sáu khu vực lớn, bao gồm là Liễm Đông Thành, Chu Tân Sơn, Tiếu Long Hải, U Chu Nguyên, Bạch Lộc Quốc, Lưu Gia do tam đại võ giả, tam đại tu tiên giả đứng đầu xây dựng nên.
Tuy màu mỡ là như thế, là con đại địa quan trọng để mà người của hai phương có thể giao thương với nhau, nhưng Nam Dương này lại tìm tàng nguy cơ cực kỳ lớn. Dưới có thủy quái, trên có sơn thần, khắp nơi đêỳ là đầy rẫy mãnh thú, không chỉ bao gồm hung thú, mà còn có cả yêu thú chưa thành tinh của giới tu tiên giả. Nên dù có được hòa bình đi chăng nữa, thì cái loại hòa bình này đều là do nguy cơ của Nam Dương này quá lớn, không phải một bên có thể tự chống trọi giải quyết được, vì thế mới có chuyện hay là võ đạo ngồi chung một thuyền.
Vừa đến Nam Dương thì nàng đã thông qua vài thông tin moi được từ tên Lý Vân Phong kia mà hỏi thăm người qua đường, biết được Lưu gia mà hắn ta nhắc đến không đâu xa ngoài một trong sáu thế lực đúng đầu của Nam Dương, chính là Lưu gia kia!
Biết được thân thế thực sự của nàng, Tiểu Hắc chỉ có thể chết điếng người, đứng cứng nhắc ngay tại chỗ không dám duy chuyển.
Nàng ta quả thực chính là trời sinh bá đạo, không những thiên phú, thực lực hơn người, gi thế cũng không có hình sánh bằng. Mặc dù Lưu Hà phái lúc trước có chút nhỏ yếu, trốn sâu trong núi, nhưng kể từ khi hắn về, tâm tình của Lưu Long Luyên tốt lên, đã biến môn phái này thành một môn phái không có bất kỳ dám xem thường. Kể cả những đại cao thủ ở vùng đó quay trở về khai môn lập phái, đều cũng đi qua Lưu Hà phái bọn hắn, thỉnh an chưởng môn, mặc cho chênh lệch cảnh giới của hai người là vô cùng cao.
Nói nhu thế thôi cũng đủ hiểu, là phía Tây Vân bọn hắn sợ Lưu Long Luyên đến mức nào. Mặc cho nàng quanh năm chỉ ở trong môn phái, tận lực chỉ dạy cho Tiểu Hắc hắn.
Vì Lưu gia cách nơi này khá xa, và mặt trời cũng dần xuống núi, là thời điểm mà các loài mãnh thú, yêu quái nơi Nam Dương này manh động nhất, dù cho Lưu Long Luyên thực lực cường đại, một mạch có thể thổi bay được cả hai ba ngọn núi, nhưng để mà giữ cho con chuột Tiểu Hắc không trốn khỏi mình vẫn là chuyện vô cùng khó khăn. Vì thế mà nàng thuê một cái phòng trọ, ngủ qua đêm.
Tiểu nhị đưa cho nàng một tấm thẻ bằng gỗ, viết tên của phòng nàng thuê ở trên đó, nói:
- Đa tạ quý khác đã chọn này trọ chúng tôi.
Lưu Long Luyên nhận lấy tấm thẻ, rồi đi về phía Tiểu Hắc, cười nhẹ đầy ấm áp nói với hắn:
- Nào chúng ta lên lầu thôi.
- Long Luyên tỷ?.... Phòng của đệ đâu?
- Phòng của đệ? Không phải lúc nào đệ cũng ngủ cùng với tỷ ư? Ngân khố chúng ta không có nhiều, tốt nhất là nên tiết kiệm một chút.
Nghe xong Tiểu Hắc chỉ có thể thở dài, hắn đáng ra không nên trong chờ vào nữ nhân có độc này. Hắn đành chỉ có thể theo nàng mà bước lên trên lầu mà thôi.
Nhưng khi vừa bước lên, thì thứ đập vào mắt hắn khiến cho thân thể của Tiểu Hắc không thể chịu nổi đả kích cực kỳ lớn. Lưu Long Luyên thế mà lại vận trên người một bộ nội y cực kỳ khiêu gợi, chỉ toàn là dây cùng với một lớp màn mỏng có thể nhìn xuyên thấu qua được. Điều này khiến cho sự tò mò hứng thú nằm tận sâu trong cỗ thân thể này của Tiểu Hắc không thể nhịn được mà trào dâng, muốn tìm hiểu phía sau những sợi dây nguyên lai là thứ gì được.
Tiểu Hắc lập tức lấy tay che mắt lại, tỏ ra mình không thấy gì nói:
- Long Luyên tỷ.... Tỷ lấy đâu ra bộ nội y như thế vậy?
Nhìn thấy Tiểu Hắc phản ứng như thế, Lưu Long Luyên cực kỳ thích thú, nói:
- Chuyện tỷ mua đồ gì... Có cần đệ quản không sư đệ? Nếu đệ không muốn, tại nơi đấy tỷ liền có thể cởi ra cho đệ xem.
Tiểu Hắc nghe thế thì nhắm mắt lại, thay đồ rồi bước lên giường, nói:
- Hôm đệ mệt rồi, đệ muốn nghỉ ngơi.
Lưu Long Luyên nghe thế thì nở ra một nụ cười yểu điệu nói:
- Đệ cũng mà cũng biết mệt mỏi hay sao?
Cứ như thế mà nàng lên giường, nằm ngủ cùng với hắn đến sớm hôm sau. Sau khi thức dậy, hai người liền leo lên Bách Tiệt Linh Điểu khởi hành đến Lưu gia.
...
Lúc này Lưu gia đang loạn lên một gói bồng bông, chính thê của Lưu Thế Toàn là Mạc Tĩnh Nhi đang tức giận ngồi trên ghế, mà quát:
- Phu quân ta chết thì chức vụ gia chủ phải do Mạc Liêu Đăng nắm giữ chứ? Các ngươi tại sao lại ý kiến dị nghị gì?
Nghe thế thì một lão võ giả thân thể yếu ớt, gầy gò, tóc râu dài trắng bạc tên là Lưu Bách Nhiên tức giận đến mức tay run lên cầm cập.
Mạc gia quả nhiên chính là có ý đồ này. Giàn dựng một màn kịch để cho Lưu Liêu Đăng nhận được xuất thiên phú trời sinh để luyện độc môn võ kỹ của Mạc gia, từ đó mà khiến cho hắn thay tên đổi họ, từ họ cha đổi thành mẹ. Rồi sau đó hạ sát gia chủ Lưu gia, Lưu Thế Toàn, để cho con trai duy nhất của hắn lên làm gia chủ.
Gia chủ theo họ Mạc, tất nhiên về sau Lưu gia cũng theo họ Mạc. Mặc dù không ảnh hường đến toàn bộ gia tộc, nhưng mà về sau con cháu Lưu gia cũng không còn nữa. Thế lực một phương mà Lưu Thế Toàn gầy dựng nên, thì con cháu không được hưởng, tất thảy đều chuyển thành Mạc gia.
Đứng trên góc độ là trưởng lão, thì việc Lưu gia bị xóa bỏ theo cách này là việc không thể chấp nhận được.
Lưu Bách Nhiên yếu ớt đứng dậy, đập mạnh gậy xuống dưới đất thị uy, rồi nói:
- Chuyện gia chủ không phải là do cha truyền con nối. Mà là người trong tộc chọn ra người ưu tú để mà lãnh đạo, để cho gia tộc chấn thiên uy danh, lưu vào sử sách ngàn năm. Ta đề nghị vẫn là nên chọn ra người ưu tú nhất để mà trở thành trưởng tộc.
Mặc dù hùng hồ như thế, nhưng cách làm của Lưu Bách Nhiên cũng chỉ là kéo dài một chút hơi tàn cho Lưu gia mà thôi. Mặc dù Mạc Liêu Đăng không phải là người được tổ tiên Mạc gia lựa chọn, nhưng hắn lại là người song tu hai đạo, võ đạo, cùng với tiên pháp, là một trong những người thuộc thế hệ trẻ đỉnh cấp nhất Nam Dương. Không mấy ai có thể đấu lại hắn cả, kể cả những võ giả đã hành tẩu lâu năm, khi người gặp song tu hai đạo cực kỳ biến thái này cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Cũng chính vì thế mà Mạc Tĩnh Nhi cực kỳ tự tin, nở ra một nụ cười đắc thắng nói:
- Như vậy cũng được.