Hắn tự nói:
- Hoàn thành...
Bất ngờ một chấm quang màu đỏ chấm thẳng lên phía sau đầu hắn, một tờ giấy vụn cũng cứ như thế mà rơi vào tay Xuân Tà.
Xuân Tà thấy giấy vụn thì nhặt nó lên đọc:
- Người nào phái ngươi đến đây?
Nghe thế thì hắn chột dạ nhìn về phía sau. Chỉ thấy khi đấy Tiểu Hắc ngồi xổm trên một bức tường cao, tay hắn cầm một cây súng màu xanh đen AWM huyền thoại, chĩa thẳng vào đầu của Xuân Tà.
Tiểu Hắc nói với một tông giọng vô cùng trầm:
- Là ai đã sai ngươi đến đây?
Xuân Tà lần đâu thấy qua món vũ khí AWM huyền thoại này, nên cười khẩy nói:
- Chỉ bằng vào một Tông Sư như ngươi? Thật sự không xứng!
Nghe thấy như thế Tiểu Hắc bắn chíu một cái vào cái tường bên cạnh. Đạn được phủ thêm linh lực của Lưu Long Luyên găm vào trong tường, trực tiếp phá thành một cái lỗ nhỏ bên trên.
Hắn nói:
- Vậy giờ thì sao?
Chứng kiến một cảnh tượng đó, Xuân Tà dâng lên một cảm giác ớn lạnh bên trong người mình.
Hắn lấp bấp nói:
- Làm sao... Làm sao ngươi có thể có thứ binh khí lợi hại đến như thế chứ?
Tiểu Hắc biểu môi nói:
- Ta? Ta làm sao không quan trọng. Ngươi trả lời ta hay không mới là quan trọng.
Bị dồn đến chân tường, bất giác Xuân Tà nở ra một nụ cười man rợn. Đã lâu lắm rồi hắn mới có lại cái cảm giác bản thân mình lâm vào nguy hiểm như thế này.
Hắn khiêu khích nói:
- Chỉ bằng vào cái món binh khí kia mà muốn giết ta sao? Thật nực cười.
Hắn quạt tay một cái, hóa ra một đám bụi đen, biến thành một cái vòng bao xung quanh mình, bảo vệ bản thân.
Tiểu Hắc nhìn hắn không một chút cảm xúc nào, cứ như thế mà bảo trì hơi thở nhắm thẳng vào hông hắn bóp cò.
Chíu một tiếng, viên đạn của hắn xuyên qua lớp phòng hộ của Xuân Tà, cắn đi một mảnh thịt ngay hông, khiến cho hắn ta đau đớn ôm lấy vết thương quỳ một chân xuống.
Khác với võ giả, đám tu tiên giả này kỳ thực chính là một đám thần tiên. Sỡ hữu năng lực thông thiên, dời non lắm bể, hóa ra vô số chuyện kỳ quái, gần như là áp chế hoàn toàn võ giả. Nhưng bọn chúng có một nhược điểm chí mạng, đó chính là cường độ thân thể quá mức yếu đuối, nếu không có pháp lực e rằng đến cả một người khỏe mạnh bình thường cũng có thể dễ dàng đập chết tu tiên giả. Dù là thân thể yêu tộc có cường đại hơn đôi chút, nhưng mượn lực từ thiên địa, cũng chỉ như là tu tiên giả mà thôi. Thân thể không cách nào trâu bò được.
Ôm lấy vết thương, ánh mắt Xuân Tà nổi lên một dáng vẻ không phục. Hắn lại dùng một tay kia bấm quyết, muốn đem một cơn mưa sắc như dao cạo giáng xuống đầu Tiểu Hắc
Nhưng đáp lại chuyện này, Tiểu Hắc chỉ đơn thuần cầm súng, chĩa về hướng táy đang thi pháp của Xuân Tà, bóp thêm một lần, khiến cho tay hắn biến thành một khối thịt vụn.
Một tiếng rên la khủng khiếp sau đó vang lên:
- Agh!!!!!!!!!! Đau quá!!!!!!!
Tiểu Hắc lúc này thu hồi lại vẻ vô cảm của một tên bắn tỉa, mà nặn ra một khuôn mặt đê tiện, hệt như là những tên phản diện mà nói:
- Thế nào? Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa đấy. Nói trước, súng của ta có tổng cộng năm viên, tặng cho ngươi ba viên rồi, ta còn những hai viên nữa đấy.
Nghe Tiểu Hắc chỉ còn hai viên nữa thì Xuân Tà chợt nở lên một nụ cười, hắn bây giờ không còn tay bấm quyết, nhưng vẫn miệng niệm pháp. Sống sót qua hai lần nữa, chắc chắn là tên Tiểu Hắc kia chết dưới tay hắn là chuyện không thể bàn cãi.
Nhưng đang niệm quyến thì Tiểu Hắc với khả năng thiện xạ của mình đã ngắm thẳng vào bụng Xuân Tà mà bóp cò, khiến cho hắn đau đớn la lên thêm một lần nữa, pháp thuật như thế mà cũng bị ngưng.
Tiểu Hắc tàn bạo cười lớn hỏi:
- Bây giờ thế nào? Ngươi nghĩ ngươi có đường lui sao? Ngươi nghĩ rằng miệng của ngươi, so với súng của ta, thì cái nào nhanh hơn? Suy nghĩ một chút đi. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng... Mà thôi. Nghĩ lại thì ta cũng nên dựa vào bản thân mình thì hơn.
- Linh ngư tộc, bát trưởng lão, Xuân Tà thì phải.
Nghe thấy hắn đọc ra biệt hiệu của mình thì hai mắt của Xuân Tà mở to, đầy kinh ngạc không thể tin vào tai mình.
Hắn chất vấn:
- Ngươi! Ngươi biết được những thứ này từ đâu? Làm sao có thể được cơ chứ?
- Không quan trọng, ta nói tất thảy đều không quan trọng. Người phái ngươi đến đây hẳn là vương hậu của linh ngư tộc chứ gì? Chuyện này kỳ thực ta cũng biết chút ít.
- Ngày trước khi sư tỷ vi hành, cũng từng gặp gỡ qua các loài yêu quái bên phía tu tiên giả như các ngươi. Đồng thời cũng vô tình nghe được vài chuyện hệ trong như là vương hậu vì trả ân nên đã biến mất. Nhìn thấy vẩy cả được ngươi che chắn, ta hẳn là nghĩ ngươi cũng là người trong tộc này mà thôi.
- Vậy... Vương hậu kia chắc chắn phải là người trong môn phái ta phải không?
- Chuyện này... Chuyện này! Chết tiệt ta muốn tự bạo!
Xuân Tà hít một hơi thật sâu rồi phá hủy đan điền của mình, khiến cho cơ thể hắn phồng ra như quả bóng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bạo nổ.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hắc chỉ khẽ nhíu mày la lớn:
- Sư tỷ! Cứu mạng.
Nghe thấy lời kêu cứu của hắn, Lưu Long Luyên liền xuất hiện, đứng chắn trước Xuân Ta đang phồng to lên, chuẩn bị phát nổ. Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên, mà chờ đợi. Đùng một tiếng, Xuân Tà bạo nổ, khiến cho mặt đất run lên, cả một gốc của thị trấn bị san thành bình địa.
Nhưng khi khói mù tan đi thi, thì Lưu Long Luyên đứng chắn trước, bảo vệ cho sư đệ của mình vẫn không mảy may dính một chút sát thương nào, thậm chí đến cả quần áo của nàng còn chả bị dơ nữa.
Chứng kiến một cảnh này, Tiểu Hắc không run mà sợ. Đến cả hắn dù có cả khiến chống bom cùng với thực lực của một Tông Sư cũng không dám lên nghênh đón một chiêu này, thế mà Lưu Long Luyên lại có thể dùng tay không mà chặn đứng lại, đây là thực lực quái quỷ gì đây.
Ngăn chặn xong vụ nổ, nàng quay mặt, nhìn hứa với khuôn mặt ấm áp hỏi:
- Sư đệ tra ra được điều gì không?
Khuôn mặt ấm áp trước kia trước giờ, luôn tạo cho hắn một cảm giác an toàn, thế mà giờ đây hắn lại cảm giác rằng cái giọng điệu này khi cất lên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, nhất là khi Lưu Long Luyên thể hiện ra cái thực lực này.\
Tiểu Hắc thở dài nói:
- Không tỷ ạ, tên này quả thực có chút cứng miệng. Không thể tra ra được cái gì.
Nghe hắn nói như thế thì nàng bay lên, đứng bên cạnh Tiểu Hắc, vỗ nhẹ bả vai một cái nói:
- Đệ yên tâm đi, nếu không tìm được chủ mưu thì cũng không sao. Chỉ cần ở bên tỷ, tỷ sẽ nhất định bảo vệ đệ!
Nghe nàng nói như thế Tiểu Hắc càng là quan ngại hơn. Với thực lực của nàng, e rằng đến Võ Thánh cũng không biết chừng.
Xuân Tà bị giết, khiến cho Tô Ngọc Linh chấn kinh không biết làm gì. Thực lực của nàng lúc trước khi vẫn còn là linh ngư tộc, thì vượt trên cả Xuân Tà rất nhiều, nhưng khi chuyển thế trở thành một nhân tộc, ngoài một chút bí pháp dựa vào huyết mạch ra, thì toàn bộ pháp thuật gần như đều tiên tán hết. Nên mới phải dựa vào Xuân Tà để bảo hộ cho mình trước những tên có ác tâm.
Bây giờ Xuân Tà đã chết, người trung thành nhất bên Tô Ngọc Linh không còn. Nên nàng cũng ước chừng được thực lực chân chính của sư tỷ đệ Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên, vì vậy không dám động thủ.
Nhưng cách sau đấy hai tuần, đột nhiên có một bức thư được đặt trong phòng của nàng.
Trên đó ghi:
- Vương hậu gặp ta ở hậu viên.
Có người biết được thận phận chân chính của mình thì Tô Ngọc Linh lúc đầu kinh ngạc, có chút không hiểu nổi.
Rõ ràng là bức thư nàng gửi lại về cho linh ngư tộc chưa có lâu, thế mà bây giờ đã có hồi âm. Người của linh ngư tộc bây giờ làm ăn nhanh thế sao?
Không nghi ngờ nhiều, nàng cứ đúng canh ba mà bước ra. Đêm hôn khuya khoắt, từng luồn âm phong thổi qua, khiến cho người khác không kìm được bản thân mình mà run lên cầm cập vì lạnh, ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra từ phía trăng trên cao, soi sáng con đường không có đèn ở hậu viên. Cuối cùng lại gặp gặp một nam thanh niên tóc đen, cao ráo, đang đứng quay lưng lại từ phía nàng.
Tô Ngọc Linh gằng giọng hỏi:
- Từ khi nào mà linh ngư tộc lại có nam nhân như thế này.
Thanh niên kia cười lớn một tiếng, nói:
- Từ khi người rời bỏ linh ngư tộc, thì tộc chúng ta đã phát triển rất nhiều thưa vương hậu à...
Nghe giọng nói của thanh niên này, Tô Ngọc Linh mở to hai mắt, khóe miệng giật giật đầy kinh ngạc nói:
- Là ngươi?!
Thanh niên kia vừa đáp vừa quay lại:
- Là ta.
Hóa ra thanh niên kia không có gì xa lạ ngoài cái tên Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc bước tới, lướt qua người Tô Ngọc Linh, để lại một câu:
- Vương hậu à, người biết gì không? Võ giả chúng ta ghét tu tiên giả như thù. Giang sơn hai phái chia nhau, thế mà bọn chúng lại không mồm theo ước định, ở yên một chỗ, mà tự cho bản thân mình cường đại mà đi khắp nơi.
- Chắc hẳn là vương hậu biết rồi đó. Tu tiên giả khi bị phát hiện, một là bị truy sát, hai chính là điều tra về thân thế xong rồi diệt đi toàn tộc đó.
Tô Ngọc Linh hít một hơi lạnh, ánh mắt dần dần nghiêm trọng, nhìn thẳng vào Tiểu Hắc với đầy rẫy ác ý, lạnh lẽo nói:
- Sư huynh, muội có chút không hiểu. Cái gì mà vương hậu, cái gì mà tu tiên giả, muội hoàn toàn không biết chút gì.
Tiểu Hắc nghe thế cười lớn nói:
- Ha ha, vương hậu à vương hậu, đừng tự trách bản thân mình cùng với tên Xuân Tà đó nữa. Toàn bộ thân phận của ngươi đều không phải do ngươi bại lộ, cũng không phải do tên kia nói ra. Toàn bộ đều là do ta suy đoán ra được.
Mặc Tô Ngọc Linh đối với những lời nói này của Tiểu Hắc hoàn toàn không biến sắc một chút nào, nàng hỏi:
- Sao ngươi biết?
Tiểu Hắc cười cười đầy giễu cợt, nói:
- Thân thể của Xuân Tà kia thế mà lưu chút hồng phấn của nữ nhân. Ta trong mộ lần câu cá cũng vô tình câu được một con cá toàn thanh màu xanh vô cùng lạ mắt, bên trong bụng nó còn ẩn chứa một mẫu giấy, nên là ta thay mặt con cá ấy gửi thư hồi âm cho tất thảy nữ nhân ở trong môn phái. Người nào nhận được thư, bước ra đây thì chính là vương hậu.
Nghe thế Tô Ngọc Linh cười nhẹ một cái, nói bằng giọng khiêu khích:
- Vậy ngươi muốn làm gì ta? Giết ta? Báo cáo? Ha ha.
Tiểu Hắc phẩy nhẹ ngón trỏ, nói:
- Chặc chặc, sai rồi, sai rồi. Những chuyện đó ta không hề hứng thú một chút nào. Báo cáo hay giết ngươi, ngươi đều có thể bằng vào vài thuật dịch dung mà trốn thoát.
Dứt lời, hắn liền tiến tới, áp sát vào bên cạnh nàng. Đưa bàn tay to lớn, cứng rắn của bản thân lên cặp bông đào căng mộng, bờ mông tròn xoe, tiến hành xoa bóp.
Tô Ngọc Linh kêu lên một tiếng:
- Ah! Ngươi định làm gì?! Bỏ ta ra! Tên dâm tặc, bỏ ta ra!
Nàng giẫy giụa muốn thoát ra, nhưng bất ngờ Tiểu Hắc lại mạnh bạo áp sát môi nàng, đưa lưỡi vào bên trong, tặng cho nàng một nụ hôn nồng thấm.
...
Vào thời điểm này Diệp Vân Lâm cũng đã tỉnh lại. Nhưng người bên cạnh hắn bây giờ không phải nư nhân thường túc trực, Tô Ngọc Linh, mà là đại sư tỷ vạn người mê, Lưu Long Luyên đang ngồi cạnh hắn,.
Hắn xoay đầu thì thấy đại sư tỷ đang ngồi bên cạnh môt cái chậu, cầm lấy một cái khăn xám nhúng vào nước ấm rồi vắt ráo, chuẩn bị lau người cho mình.
Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Sư tỷ....?
Lưu Long Luyên nhìn hắn với một cặp mắt lạnh tanh, không một chút cảm xúc, miệng thì thẳng tấp một đường, không biết buồn hay vui, nàng lạnh lùng hỏi:
- Đệ tỉnh rồi à?
- Vâng
- Có cử động lại được không?
Nghe thế Diệp Vân Lâm cố gắng cử động, mà ngồi dậy, nói:
- Vâng sư tỷ.
- Cảm thấy không có gì bất thường chứ?
Diệp Vân Lâm nhìn thấy nhan sắc nghiên nước nghiên thành, mang theo một phong thái đầy lạnh lùng, ngạo mạn thì thẹn thùng, đỏ mặt, cúi mặt xuống dưới đất không dám nhìn thẳng vào nàng, mà nói:
- Không... Không cảm thấy điều gì bất thường.
Lưu Long Luyên nghe thấy như thế thì thở dài, cười nhẹ cho có lệ, nói:
- Được rồi, vậy ta đi đây. À đúng rồi, ngươi đã tỉnh lại, ta khuyên ngươi nên đi tìm sư muội Tô Ngọc Linh của mình đi. Suốt mấy ngày nay khi ngươi bất tỉnh, nàng ta đều bỏ học, bỏ cả luyện võ, túc trực bên ngươi đấy.
Nghe thấy tên Tô Ngọc Linh thì Diệp Vân Lâm biến chuyển sắc mặt, tỏ ra vô cùng vội vàng hỏi:
- Vậy sư tỷ có biết tiểu Linh ở đâu không?
Lưu Long Luyên nhìn về phía cửa nói:
- Hồi nãy, nàng ta gặp ta đang mang quần áo đã xếp của mình thì đã nhờ ta chăm sóc ngươi. Nghe nói hình như Tô sư muội có chuyện xử lý ở hậu viên đấy. Ngươi xem thử xem nào.
Mặc dù khi trước bất tỉnh, nhưng Diệp Vân Lâm đã bắt gặp Tô Ngọc Linh trong giấc mộng của mình. Khi đấy thân thể nàng ta trần trụi, được một đám mây trắng bao quanh lấy những vùng nhạy cảm như là ngực và hạ thân, trên mặt còn có hai cái mang cá, làm thành một điểm nhấn bên trên thân thể của nàng nữa.
Trong giấc mộng, mơ mơ màng màng, thì nàng ta đã cùng hắn có một chút ân ái khoái cảm, sau đấy hắn cảm nhận được một nguồn khí lưu ấm áp chảy vào trong nội thể.
Mọi chuyện diễn ra suông sẻ, Tô Ngọc Linh hôn nhẹ lên tráng hắn:
- Đời này của ta... Chưa từng gặp người nào tốt như ngươi. Vân Lâm, kỳ thực ta muốn ở bên ngươi trọn đời.
Nghe được những lời nói này đã khiến cho Diệp Vân Lâm hắn kích động không thôi. Nhưng chỉ trách khi đấy hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, thế nên không thể tìm nàng mà thổ lộ việc mình thích nàng cũng đã từ lâu.
Tuy vậy, bây giờ hắn đã tỉnh. Nên khi được Lưu Long Luyên chỉ điểm, hắn lập tức chạy đi, mặc cho thương thế của mình.
Thấy như thế Lưu Long Luyên thầm nở ra một nụ cười, nói:
- Lần này... Nhất định mình phải nắm được đuôi sư đệ mới được. Có một đầu sư đệ nghịch ngợm, khiến cho bản thân mình cũng thật là phiền lòng mà. Hai ~~~ nhưng cũng thật vui.
Dứt lời, nàng cũng đi theo chân Diệp Vân Lâm, ra sau hậu viên,. Để mà chứng kiến một màn kịch vui sắp xuất hiện.
...
Đi đến được hậu viên, nhìn thấy bộ y phục quen thuộc của Tô Ngọc Linh, Diệp Vân Lâm mừng rỡ kêu lên:
- Ngọc Linh! Là ta! Ta ở đây.
Thế nhưng đáp lại hắn, Tô Ngọc Linh vờ như không quan tâm, cả thân thể nàng đang dần quặng quẹo, vô lực kháng cự.
Nàng thở ra những hơi thở nặng nề nói:
- Ngươi.... Ngươi.... Cho... Ta.... Uống... Cái.... Gì.... Vậy.....?!
Tiểu Hắc cười đầy đê tiện nói:
- Chỉ là một ngụm xuân dược mà tôi.
- Ah! ~~~~~ Tên ~~~~ Khốn khiếp!!!! Ah.... Thân thể của ta... Nóng quá....!
Tiểu Hắc vừa cười lớn, vừa nhiệt tinh xoa lấy hai đầu hồng của nàng, tay còn lại bắt đầy len lỏi bên trong khe sâu ở giữa, kích thích cỗ thân thể nóng bỏng như than này.
Hắn thầm nói với nàng:
- Loại xuân dược này, ta đặc biệt chế riêng cho loài linh ngư các ngươi đấy. Trong dạng nhân thể thì các ngươi không thể nao đẻ trứng được, nhưng mà... Sẽ rụng trứng nha, ha ha...
Hắn vừa sờ soạn, chơi đùa với ti hồng, khiến cho thân thể của Tô Ngọc Linh như có vạn tia điện xoẹt qua, vừa lè lưỡi liếm láp trên má nàng, nói lớn:
- Tiểu Linh à, lâu rồi ta chưa gặp nàng, không ngờ nàng lại phát dục lớn đến như thế rồi. Chúng ta cùng nhau ôn lại những chuyện cũ thôi...
Vì đứng đồi diện với Tô Ngọc Linh, nên hắn có thể thấy được khuôn mặt thẫn thò, không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Diệp Vân Lâm.
Tiểu Hắc nhìn hắn, rồi cười một cái độc địa nói:
- Ồ... Thì ra bại tướng dưới tay ta lại là người chăm sóc cho tiểu Linh suốt mấy tuần qua... Tiểu Linh à... Ta không ngờ nàng lại chọn cái tên yếu đuối để mà nhờ vả đấy.
Nhìn thấy cảnh này, nộ hỏa trào dân khiến cho Diệp Vân Lâm không thể nào giữ được lý trí nữa, hắn gào lên:
- Chuyện này là sao?! Ngọc Linh? Tại sao nàng lại đứng cạnh tên đó, để cho hắn tùy tiền sờ mó thân thể nàng như thế? Ta biết rồi, hẳn là một vở kịch thôi đúng không? Được lắm! Dâm tặc xem chiêu.
Diệp Vân Lâm lao lên, muốn tử chiến với Tiểu Hắc. Nhưng mà lúc đỉnh phong đánh Tiểu Hắc đã không lại, dù có thêm được tinh hoa của tộc linh ngư, có tịnh tiến được sức lực, nhưng thương thế vẫn là chưa khôi phục được, nên dù có lao lên thì vẫn y như cũng mà thôi. Tiểu Hắc cười lớn, đạp mạnh chân xuống đất, tạo nên một cỗ xung kích quật ngã Diệp Vân Lâm, nằm sõng soài trên mặt đất.
Hắn ra sức chơi đùa với thân thể Tô Ngọc Linh, thậm chỉ còn vỗ nhẹ vào cặp mông căng tròn của nàng, tạo nên những tiếng bông bốp vô cùng đã tay.
Dính phải xuân dược, ngoài việc rên rỉ những tiếng đày dâm đãng ra, thì Tô Ngọc Linh không thể nói lên được điều gì, chỉ có thể mặc cho Tiểu Hắc hắn tùy tiện chơi đùa với thân thể mình mà thôi.
Còn Diệp Vân Lâm thì ngồi vật ra, với khuôn mặt bất lực nhìn nữ nhân mình bị người khác sờ soạng chơi đùa.
Tiểu Hắc bôi hết xuân dược đặc chế lên người Tô Ngọc Linh, khiến cho nhân thể của nàng hỗn loạn, thế mà có vài chỗ mọc ra vảy cá bất thường, tóc đen cũng hóa thành một màu lanh xanh ngát.
Mặc dù trong mơ, hắn cũng phát hiện ra điểm dị thường của Tô Ngọc Linh, nhưng Diệp Vân Lâm vẫn không tin là thật, chỉ tưởng đó chỉ võ kỹ đặc biệt của nàng mà thôi, hoàn toàn không hề nghi ngờ thân phận yêu tộc của Tô Ngọc Linh nàng. Nên khi chứng kiến cảnh tượng này, hắn càng là sốc hơn nữa.
Diệp Vân Lâm ngồi trên mặt rất, miệng lấp bấp nói:
- Không thể nào... Nàng lại là.... Yêu tộc? Là yêu tộc của tu tiên giả?!
- Ah ~~~~ không ~~~~~~~ đừng ~~~~~~ ah!..... Nóng!.... Nóng quá!
- Ta không tin!
Dứt lời, Diệp Vân Lâm òa khóc rời đi, hướng về phía bắc mà đi xa khỏi Lưu Hà phái. Còn Tô Ngọc Linh khi xuân dược mất tác dụng, thì mệt mỏi ngã xuống đất, trừng mắt nhìn Tiểu Hắc đầy hận thù.
Nàng nói:
- Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Lấy ra một con dao nhỏ, nàng toang đâm vào hắn. Nhưng bất chợt bị cạo dao găm kia của Tiểu Hắc chặn đứng, rồi đáy bay đi.
Hắn cười cợt sỉ nhục nàng nói:
- Muốn giết ta? Còn non lắm!
Thế rồi hắn hô vang lên:
- Mọi người! Phát hiện yêu tộc! Phát hiện yêu tộc! Mau mau thức dậy, chúng ta đuổi đánh yêu tộc!
Nhân hình không ổn định, bây giờ dù người khác gặp nàng, tuy vẫn là Tô Ngọc Linh nhưng chắc hắn đám người đó sẽ nhận định rằng nàng chính là yêu tộc, từ đó mà tiến hành truy sát.
Lúc này từ trên trời đáp xuống một nhân ảnh, Lưu Long Luyên tiến tới rút bạch ngọc kiếm sắc bén của mình ra, cả người tràn ngập sát khí đỏ rực, đôi mắt thì cũng hiện lên vô số tơ máu hung tàn, muốn chém giết.
Nàng nói:
- Yêu tộc... Giết!
Chứng kiến người có thực lực cường đại nhất Lưu Hà phái hiện giờ, Tô Ngọc Linh không còn cách nào khác, liền hóa thành một đám hơi nước đào thoát bay đi, để lại hai người đứng lại ở hậu viên.
Lưu Long Luyên thấy nàng chạy thoát, cũng không tùy tiện mà đuổi theo, mà tra kiếm lại vào vỏ.
Nàng nhìn về phía Tiểu Hắc, với khuôn mặt luôn cười đầy ấm áp, thiện chí của mình nói:
- Đệ như thế mà nghịch ngợm thật đấy. Lại vạch trần thân phận của ả yêu nữ kia, không những thế còn đuổi cả sư đệ mình ra khỏi môn phái nữa.