Chương 14: Phù Hợp Khẩu Vị Của Tỷ

Tiểu Hắc nghe thế thì gãi mũi, đầy tự hào nói:

- Chuyện thường ngày mà thôi.

Bất chợt, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Sao Lưu Long Luyên lại tiến tới gần hắn đến như thế?! Chuyện này có chút lạ.

Lưu Long Luyên vẫn như cũ, giữ khuôn mặt ấm áp, nụ cười thân thiện kia, nhưng khí chất nàng tỏa ra lại khác hẳn. Một loại khí chất, phong thái khiến cho người khác phải sợ hãi, bất giả lùi lại.

Cả người Tiểu Hắc chảy đầy mồ hôi, hắn lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì thế sư tỷ?

- Hình như khi nãy... Tỷ thấy hành động của đệ có hơi quá khích rồi đấy. Mặc dù là yêu tộc, nhưng mà cung là nữ nhân, cũng từng là sư muội của đệ, đệ làm như thế thì đã vi phạm môn quy rồi.

- Chuyện này,.... Có thể bỏ qua cho đệ được không?

- Được... Nhưng mà với một điều kiện.

Nghe đến điều kiện, Tiểu Hắc không thoát khỏi cảnh phái lo lắng nuốt nước bọt. Bởi vì gờ đây, một cỗ khí tức màu tím đã tụ lại, hóa thành một khuôn mặt quỷ phia sau Lưu Long Luyên rồi, hẳn là điền kiện không nhẹ nhàng đâu.

Bất ngờ Lưu Long Luyên nói:

- Vậy đi, gọi tỷ một tiếng Long Luyên tỷ. Đừng gọi sư tỷ nữa!

- Hả?! Đơn giản vậy thôi sao?

Lưu Long Luyên tỏ vẻ hai lòng, khí tức màu tím dạng quỷ phía sau lưng nàng cũng tan biến đi mất. Nàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, đơn giản vậy thôi.

Tiểu Hắc thở phào nhẹ nhõm, xem ra dạo này hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết kinh dị rồi.

Hắn nhẹ giọng nói:

- Vâng thưa Long Luyên tỷ.

Nàng bất chợt ôm hắn vào lòng đầy âu yếm, nhẹ giọng thầm hỏi:

- Cảm giác sờ vào thân thể nữ nhân thế nào? Câu hỏi này của tỷ, đệ nhất định phải trả lời thành thật đấy...

- Cảm giác thế nào...? Đương nhiên là không bằn một cái ôm của tỷ khi ngủ rồi.

- Vậy... Tại sao đệ không sờ soạn tỷ như là nữ nhân kia thế?

Nghe một câu này, bất ngờ lông tóc của hắn đều dựng đứng hết cả lên, Tiểu Hắc cũng cảm nhận được một loại nguy cơ chưa từng có, đang xảy đến với mình.

Hít một hơi thật sâu, hắn cảm nhận rõ một cỗ hung khí toát lên từ phía Lưu Long Luyên. Nụ cười thân thiện, đôi mắt híp sâu tạo thành hàng chỉ càng làm cho sát ý kinh khủng hơn nữa.

Thấy tình hình không ổn, Tiểu Hắc muốn thoái lui, gãi gãi mặt nói:

- Tỷ à... Tỷ nói gì thế, đệ có biết sờ soạn gì đâu.

Lưu Long Luyên không giấu ý định của mình, mà nhìn hắn đầy thiện cảm với sát ý áp bức phía sau lưng nói:

- Tỷ ghen đấy. Tỷ ghen thật đấy...

Những lời này nửa đùa nửa thật, quả thực đã dọa cho Tiểu Hắc sợ đến mức hồn bay phách lạc, tay chân bủn rủn, hắn nói:

- Long Luyên tỷ à... Chuyện đấy là chuyện không chính đáng, đệ làm thế cũng là vì kế sách bất đắc dĩ mà thôi.

Lưu Long Luyên mở mắt ra, để lộ cặp lam nhãn màu xanh trong suốt hệt như ngọc, đầy ma mị nói:

- Vậy đi, tỷ sẽ tha cho đệ lần này... Nhưng đệ phải đáp ứng với tỷ một chuyện.

Nhìn thấy được cọng cỏ cứu mạng, Tiểu Hắc không do dự mà nắm chặt vào nói:

- Chỉ cần là chuyện không khiến đệ đi chết là được.

Lưu Long Luyên nghe thế thì nở ra mộ nụ cười hiền từ. Nàng tiến đến sát mặt của Tiểu Hắc, nâng mặt hắn lên, rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi đối phương.

Trong lúc hai người hôn nhau đầy thắm thiết, hai lưỡi hồng cuộn vào trong nhau, trao cho nhau những tình vị thuần khiết, thì người trong môn phái khi nghe tiếng hô nào có yêu tộc của Tiểu Hắc thì đã lập túc chạy đến. Nên vì thế mọi người đều bắt gặp một cảnh này.

Từng người có dị nghị với Tiểu Hắc trước kia đi đến, chứng kiến một cảnh này thì bắt đầu dị nghị:

- Chuyện gì đây....? Sao đại sư thẻ với Tiểu Hắc sư huynh đã hôn nhau rồi.

- Lúc đầu ta tin cái chuyện kia chỉ là tin đồn mà thôi. Cái tên dâm ô Tiểu Hắc này cũng thật là kinh tởm đấy.

- Đại sư tỷ.... Chuyện này không thể chấp nhận được. Tại sao cơ chứ, tại sao lại đúng như lời đồn rồi. Đại tỷ bị tên kia ép buộc?!

- Súc vật, súc sinh, không biết xấu hổ. Chuyện yêu tộc xâm nhập vào môn phái chúng ta chưa giải quyết thì hắn ta đã ở đây giải quyết nhu cầu rồi.

- Con mẹ mày Tiểu Hắc, ta ghét ngươi!

- ...

Từng cỗ chửi rủa vang lên hướng về phía Tiểu Hắc, khiến cho khung cảnh tranh thanh gió mát lãng mạn giữa hai người bị phá vỡ.

Tiểu Hắc đẩy Lưu Long Luyên ra, lau đi nước miếng vẫn còn dính trên miệng mình, hai má ửng hồng lên, tỏ ra một vẻ vô cùng ngại ngùng nói:

- Long Luyên tỷ, tình thế như thế này, tỷ còn đùa được hay sao?

Nhìn thấy Tiểu Hắc bối rối như thế, Lưu Long Luyên không thể kìm được sự sung sướt trong lòng, mà bất giác nở ra một nụ cười đầy mãn nguyện, hạnh phúc.

Đối với nàng, được chứng kiến những biểu cảm đa dạng kia của Tiểu Hắc chính là chuyện thú vị nhất trên đời. Nàng nhất định sẽ khiến hắn mãi mãi ở bên nàng, dù có chết, thì hai người cũng sẽ cùng chết chung.

Nghĩ tới viễn cảnh mình nằm trong lòng Tiểu Hắc, ngã gục xuống, tựa đầu vào ngực hắn nói những lời cuối cùng. Sau đấy Tiểu Hắc hắn ôm lấy đầu mình, cũng thì thầm đáp lại những lời đó. Rồi hai người cùng nhau quyên sinh trên một ngọn đùi cắm đầy đao thương, máu huyết.

Thì nàng đã không thể kìm lòng mình được mà che miệng, giấu đi nụ cười sung sướng đầy thích thú, cùng với nước bọt thèm thuồng ứa động trong miệng, ôm lấy người, giữ lại thân thể đang run lên vì mong chờ chuyện đó xảy ra.

Nàng thầm nói:

- Chuyện đó mà thật sự xảy ra thì thật là tuyệt....!

Nhưng lúc nàng đang ảo tưởng thì những tiếng la ót, chửi mắng Tiểu Hắc kia đã lọt vào tai nàng, lôi Lưu Long Luyên ra khỏi ảo mộng của chính bản thân mình.

Bị gián đoạn suy nghĩ xuân tình của thiếu nữ, thiếu nữ liền sẽ nổi đóa lên. Lưu Long Luyên bày ra một bộ dạng lạnh lùng băng lãnh, kèm theo đó là một cái ánh mắt sắc như dao cạo, nhìn thẳng vào đám sư đệ đồng môn, rồi rút thanh bạch ngọc kiếm mình ra khỏi vỏ.

Nàng nhẹ giọng, lạnh lẽo hỏi:

- Các ngươi nói gì Tiểu Hắc của ta cơ? Dám chửi hắn ư? Trong môn phái có quy định là mọi mâu thẫu cá nhân tư thù trong môn phái, một là một trong hai người đã rời môn phái thì sẽ giải quyết lẫn nhau, thứ hai chính là bước lên võ đài để mà phân định, đề cao tinh thần cao võ. Các ngươi muốn lên võ đài hay không?

- Ta khẳng định đánh các ngươi nhẹ thì tàn phế, nặng thì trở thành một cổ thi thể không thể cử động.

Nghe được những lời nói này của Lưu Long Luyên, còn nhìn thấy cỗ sát khí hệt như mang một đại ác nhân từ dưới tầng sâu nhất địa ngục lên, thì đám người này đã cảm thấy sợ hãi tột độ, căm như hến.

Thấy thế thì trong đám người kia, bước ra một nam thanh niên dáng người cao ráo, thân thể khỏe mạnh cứng chắc, đầu tóc để dài, búi lên đuôi ngựa, râu ria được cạo sạch, trong cũng trạc tuổi Lưu Long Luyên, tên là Lý Vân Phong.

Lý Vân Phong gặp Lưu Long Luyên thì không cần hành lễ, hệt như Tiểu Hắc hắn, cứ như thế mà bước ra, giang rộng hai tay mà cười đầy thiện chí nói:

- Đều là dồng môn, Lưu Long Luyên nhà ngươi cũng nên bình tĩnh. Dao gươm vô tình, kiếm sắc không có mắt, lỡ vô tình hạ sát sư huynh đệ của mình thì sao? Tốt nhất là vẫn nên hạ kiếm xuống đi.

Gặp gỡ Lý Vân Phong, Lưu Long Luyên cũng không có gì để nói, cứ như thế mà thu kiếm lại, một vẻ mặt băng lãnh, không cảm xúc nhìn hắn nói:

- Nhiều làm gì Lý Vân Phong. Ngươi hình như không giống với Lý Vân Phong thường không xem trọng chuyện môn phái mà ta hay biết, sao hôm nay nhàn rỗi chạy đến đây thế?

Lý Vân Phong cười nhẹ, nói:

- Chỉ là nghe một tiếng sư đệ kêu lên yêu quái nên mới đến trợ giúp mà thôi. Nhưng rồi yêu quái đâu? Các ngươi bịa chuyện à?

Lưu Long luyên lạnh nhạt, trừng mắt nhìn hắn nói:

- Bị ta đánh đuổi đi rồi, ngươi có ý kiến gì sao?

Lý Vân Phong như nắm thóp được điểm này, cười nhẹ một cái nói:

- Thế thì thôi, với thực lực của ngươi, ắt hằn cũng đuổi được vài con tiểu yêu quái.

Những lời nói này xem chừng như là tán dương, nhưng kỳ thực đằng sau nó là mang một hàm ý khinh miệt rõ ràng. Nghe thấy như thế Tiểu Hắc thầm đánh giá cái tên này quả nhiên rất đáng ghét, nhưng nếu mà để làm đối thủ với hắn thì chưa xứng.

Tiểu Hắc lúc này đứng bên cạnh Lưu Long Luyên lớn tiếng nói:

- Chuyện đó là đương nhiên, Long Luyên tỷ không những đuổi được tiểu yêu quái, mà còn có thể đánh nát cả một động yêu quái luôn cơ. Cỡ ngươi mà giao chiến với Long Luyên tỷ thì chả khác nào đem một cái bị thịt ra để cho người khác đánh cả.

Nghe thế thì trên đầu Lý Vân Phong nổi lên gân xanh, hắn đứng ra nói:

- Sư đệ, đệ vừa gọi nàng ta là cái gì cơ? Ta nghe chưa rõ.

Tiểu Hắc thấy mặt tên nỳ ra vẻ đạo mạo, miệng lưỡi thì như mãn xà, thì lên tiếng:

- Long Luyên tỷ, tai ngươi bị thẻo rồi sao, sao không nghe thế.

- Long Luyên tỷ... Thân thiết đến thế cơ à?

Lưu Long Luyên nghe thế thi nhìn hắn cười một nụ cười tỏa nắng, phóng ra một loại khí tức ấm áp, khiến người khác cảm thấy an toàn. Nàng nói:

- Tiểu Hắc như thế mà biết đứng ra nói giúp tỷ rồi. Lần này đệ ngoan, tối về tỷ sẽ thưởng lớn cho tỷ.

Nhìn thấy hai người thân thiết như thế, cả ngươi Lý Vân Phong run lên bần bật đầy tức giận, hắn tiến sát về phía Tiểu Hắc, hai mắt trừng về phía Tiểu Hắc hắn nói:

- Ngươi rốt cuộc dùng cái loại bí pháp gì mà khiến cho Lưu Long Luyên kia nghe theo ngươi thế?!

Tiểu Hắc nở ra một nụ cười đầy đắc chí, nói:

- Đầu tiên ta đẹp trai hơn ngươi, đẹp trai hơn ngươi rất nhiều.

Mặc dù Lý Vân Phong rất lãng tử, một vẻ đẹp đầy phong thái phong trần, nhưng nếu so về tiêu chuẩn nhan sắc, Tiểu Hắc càng là phù hợp với nhãn quan ở đây hơn. Nên nói thế cũng chẳng sai.

Tức giận không nói lên lời, Lý Phong Vân nói:

- Lưu Long Luyên! Chuyện này chuyện lớn với môn phái chúng ta, nếu ngươi không nói, chắc chắn sẽ tạo thành đại tội với môn phái chúng ta.

- Vậy ngươi nói đi, ta không rảnh. Ta còn phải chăm sóc sư đệ bị chấn thương tâm lý sau khi gặp phải yêu quái nữa này.

Dứt lời, nàng nắm lấy cổ Tiểu Hắc, khiến hắn kêu lên một tiếng:

- Ah!

Rồi ôm hắn vào bên trong lòng mình, áp khe núi sâu kia vào mũi của hắn, khiến cho Tiểu Hắc không thể thở được mà phải đập tay kêu lên:

- Cứu cứu, đệ không thở được, không thở được. Thả đệ ra!

Nhưng bất chấp, Lưu Long Luyên vẫn giữ khư hư hắn trong lòng, thị uy với Lý Vân Phong, nói:

- Lý Vân Phòng, mời. Chuyện ngươi đến đây là chấm dứt.

Lý Vân Phong cay cú không chịu được, tức thì tức giận rời đi. Còn đám sư đệ, sư muội chứng kiến một cảnh tượng thân thiết này thì bắt đầu to nhỏ đám tiếu:

- Hình như cái này không đúng... Tên súc sinh kia ta thấy nằm dưới mà?

- Không thể nào, không thể nào. Sư tỷ mặc dù có chút băng lãnh, nhưng lúc nào cũng tốt với đồng môn, không hề bạc đãi, hẳn là tin đồn là sự thật. Tại vì sư tỷ là một người trong nóng ngoài lạnh!

- Ta cũng cảm giác như thế. Sư tỷ quả nhiên đúng là một người trong nóng ngoài lạnh, các ngươi nhìn kìa, nhìn cái cách đối xử với tên khốn kia kìa, ấm áp như tình mẹ vậy. Con mẹ nó, khi đối xử với chúng ta thì như nhìn thấy một đống phân vậy. Hu hu, anh tuấn cũng là một lợi thế sao? Ta cũng là một người anh tuấn mà.

- Phẹt phẹt, ta không nghĩ như thế đâu... Ngược lại ta thấy Tiểu Hắc sư huynh càng là giống người bị hại hơn, nếu ngươi quan sát kỹ thì sẽ thấy, mặc dù được đại sư tỷ quan tâm như thế, nhưng mà nhìn xem, Tiểu Hắc sư huynh giống như cam lòng không? Ta thấy càng là giống như sợ hãi hơn.

- Một nữ nhân mê trai, ngươi không hiểu gì. Ngươi mà ở trận giao hữu với Diệp Vân Lâm kia, chứng kiến một màn tàn ác kia, xem ngươi nói xem người ta có phải người bị hại hay không? Hay là người hại!

Lưu Long Luyên nghe thế thì trừng mắt nhìn bọn hắn hỏi:

- Chuyện đã giải quyết xong, các ngươi còn ở đây sao?

- Không! Thưa đại sư tỷ, chúng ta về đây.

Một cái ánh mắt sắc lẻm kia thực sự quá đáng sợ, bọn họ không thể địch lại được. Nên liền rút lui, rời đi.

Bọn họ rời đi, Lưu Long Luyên mới thả Tiểu Hắc ra, để cho hắn hít thở một chút. Nhìn hắn với ánh nhìn đầy sự quan tâm hỏi:

- Hôm nay đệ ngoan, không biết đệ muốn nghe truyện gì trước khi ngủ nhỉ...?

Nghe thế thì Tiểu Hắc bày ra một biểu cảm khó chịu, không thể nói lên lời, mà đề nghị:

- Cô bé quàng khăn đỏ được không?

- Tỷ không biết câu chuyện đó. Hay là tỷ kể cho tiếp Hồi Ức Tướng Quân Cùng Tiểu Hy nha?

- Đừng mà... Đệ không có hứng thú với ngôn tình độc hại.... Không hứng thú, không hứng thú, kiếm hiệp cũng được, phong vân cũng tốt, cái gì cũng tốt... Đừng kể cái truyện ấy nửa được không?

- Truyện hay mà sư đệ!

Đấy chính là nguyên do hắn không muốn đề nghị truyện kể trước khi ngủ đối với Lưu Long Luyên. Bởi vì nàng ta căn bản không hề nghe lời kiến nghị của hắn! Trước đó, Tiểu Hắc chỉ tưởng là nàng kể cho hắn mấy câu chuyện nhân nghĩa như là ngụ ngôn, hệt như trẻ lên ba mà thôi, nhưng ai ngờ nàng lại kể những quả truyện ngôn tình không thể đỡ nổi.

Nhiều khi nghe xong riết rồi hắn ám ảnh, ngủ cũng mơ thấy bản thân bị nàng chèn ép, trở một tiểu tình nhân, gọi một cái là phải đến. Vô cùng, vô cùng mệt mỏi.

Trở vềm hắn nằm trên giường, hai tay đắp lên bụng, còn Lưu Long Luyên giở quyển sách kia ra bắt đầu kể tệp hồi thứ chín cho hắn nghe.

Nhưng lúc nàng chuẩn bị kể thì hắn lại hỏi:

- Long Luyên tỷ à, tên Lý Vân Phong kia là ai thế?

- Hửm? Đệ hứng thú với hắn hay sao?

- Vâng, chỉ là từ khi gia nhập môn phái đến giờ, đệ chưa từng gặp tên đó khi nào cả.

- Đệ không biết cũng là tất nhiên, bởi khi đệ đến đây thì hắn đã xuất sơn hành tuần giang hồ, xây dựng danh tiếng cho mình rồi. Dạo gần đây không kèn không trống, tán gi bại sản, nên mới quay về môn phái.

- Mà đệ thấy mối quan hệ của tỷ với hắn có chút phức tạp nhỉ.

Lưu Long Luyên hắn nói xong câu đó cười hì hì, xoa nhẹ đầu hắn nói:

- Sư đệ yên tâm đi, tỷ đối với tên đó không hề có hứng thú nào đâu.

Tiểu Hắc nghe thế thì nhíu mài hỏi:

- Vậy tên đó rốt cuộc là ai thế?

- Hừmmm. Nếu đệ muốn biết thì cũng được thôi. Trước kia Lý Vân Phong cùng với tỷ là đồng môn cùng thế hệ. Tên đó nổi tiếng trăng hoa, thấy nữ nhân nào có chút nhan sắc thì tiến tới mà tán tỉnh. Trước kia cũng từng tán tỉnh tỷ.

- Vậy tỷ với hắn... Quan hệ chính là cái kia?!

Nàng búng nhẹ trán hắn một cái, nói:

- Giời, làm gì có chuyện đấy được cơ chứ. Tên ngốc đần độn không não, tay chân yếu ớt như phụ nữa kia làm gì có cửa với tỷ. So với hắn, đệ càng là hợp với khẩu vị của tỷ hơn đấy.