Nhìn thấy thương thế nặng nề của Diệp Vân Lâm, Tô Ngọc Linh không hiểu sao lại cảm thấy mông lung, không rõ ràng.
Thấy hắn như thế, lòng nàng quặng lại, không thể kìm được mà nhớ lại những ngày tháng mà hai người vẫn còn đi bên nhau. Mặc dù khoảng thời gian đó cực kỳ ít ỏi, nhưng đối với nàng lại vô cùng đáng nhớ.
Phải chăng đây chính là cảm giác yêu đây sao?
Trong lúc Diệp Vân Lâm bất tỉnh, nàng ngồi bên cạnh hắn, thì thầm:
- Ngươi yên tâm đi, thù này ta nhất định trả cho ngươi....
Dứt lời, một cỗ hương khí bốc lên từ trong miệng nàng. Tô Ngọc Linh há nhỏ miệng lấy ra một viên ngọc, rồi nhẹ nhàng bóp nát nó, khiến cho nó hóa thành vô số hương dịch chảy róc rách vào miệng Diệp Vân Lâm.
Hương dịch vừa được đưa vào, thì cơ thể hắn đã phát sinh ra biến hóa. Huyết mạch Chân Hắc Long dường nhu lại giác tỉnh một lần nữa, hút lấy toàn bộ hương dịch, phát ra từng đạo hắc khí bốc lên nhè nhẹ từ thân thể.
Thấy như thế Tô Ngọc Linh cười nhẹ đầy yên tâm.
Rồi nàng rời đi, với khuôn mặt tràn đầy vẻ quyết tâm.
Sự tồn tại của Tiểu Hắc chính là nguy hại lớn nhất đối với Lưu Hà phái, người đáng khinh, dù lớn hiếp nhỏ như hắn, nếu về sau trưởng thành tại nơi đây, thì chắc chắn sẽ mang đến sự diệt vong cho toàn bộ môn phái, nàng nhất định sẽ không để điều đó xảy ra.
Vừa bước ra khỏi cửa, một bóng đen nấp trong tối đã đi đến chỗ nàng.
Hắn quỳ xuống tâu:
- Không biết vương hậu có gì dặn dò?
Nàng nhẹ giọng nói:
- Xuân Tà, lần này ta muốn giao cho ngươi một cái nhiệm vụ. Đó chính là điều tra người tên Tiểu Hắc này, xem hắn rốt cuộc là ai? Hắn dám làm tổn thương đến Hắc Long Chân Thể, đây là trọng tội.
Xuân Tà gật đầu nói:
- Lão phu đi ngay.
Dứt lời, Xuân Tà liền biến mất bên trong đêm, để lại Tô Ngọc Linh đứng bơ vơ giữa sân.
Nàng tự nói:
- Kỳ thực lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã có ý ghét bỏ. Nhưng sau một quãng thời gian tiếp xúc, ta không ngờ ngươi lại là người tốt đến như thế...
- Nên là ngươi yên tâm đi, tên kia nhất định phải trả giả.
Nguyên lai Tô Ngọc Linh là một đầu linh ngư ở chung với Chân Hắc Long kia. Hai người đều là người đại diện cho tộc của mình, Tô Ngọc Linh là đứng đầu ở tộc linh ngư, còn Chân Hắc Long lại người đại diện cho long tộc.
Dù là linh ngư, thân phận cao quỷ hơn rất nhiều loại linh thủy thú khác, nhưng khi so với long tộc, một tộc chân chính đã bước lên vị trí đầu bảng của các tộc linh thú, thì chả ra cái gì cả. Nên là Chân Hắc Long kia là người đại diện của long tộc, để kết thành đồng minh với linh ngư tộc, cũng thuộc hàng kém nhất của long tộc.
Lại nói khi xưa Chân Hắc Long chỉ là một con rồng đen, đi ngược lại với huyết mạch Chân Bạch Long thuần túy của long tộc, nên từ khi sinh ra đã được xem là vận rủi của toàn bộ long tộc, bị hắc hủi, hoàn toàn không xem hắn là một tộc viên của tộc mình, mà chỉ xem hắn như là một người làm trong tộc mà thôi.
Vì để kết thành liên minh với linh ngư tộc, thì long tộc đã cử ra Chân Hắc Long, tên kém nhất trong hàng ngũ long tộc, kết hôn với nữ vương của linh ngư tộc, là người có thực lực gần như tuyệt đối trong tộc mình, Tô Ngọc Linh. Một mối hôn sự mang đầy tính chính trị này, cứ như thế mà diễn ra.
Chân Hắc Long khi đấy tâm tình đơn thuần, khác hẳn với một Tô Ngọc Linh đang gánh trên vai mình là toàn bộ vận mệnh toàn tộc. Nên sau khi thành hôn xong, hắn một lòng một dạ, chân thành đối đãi với nàng, dù cho Tô Ngọc Linh khi đấy có lạnh nhạt, vạch rõ ra ranh giới giữa hai người.
Mối tình duyên này của hai người thực sự có chuyển biến khi linh ngư tộc gặp phải đại nạn, chọc giận đến một vị võ giả đại lão, khiến cho hắn muốn giết toàn tộc đem đi nướng ăn.
Khi đấy để bảo hộ cho toàn tộc linh ngư rút lui thân mình, Chân Hắc Long đã ở lại, tử chiến với lão già kia, cuối cùng tự bạo nguyên đan của mình mới có thể đem theo hắn ta cùng chết.
Sau khi chết ba hồn bảy phách của Chân Hắc Long bay tán loạn khắp cả nơi, ba phần hồn của hắn như thế mà lại đi đầu thai vào Diệp gia, trở thành Diệp Vân Lâm, còn bảy phách của hắn thì trôi dạt trong thiên hạ vô tận, cuối cùng tan nát bảy chỉ còn bốn.
Nhờ vào tu tiên giả tính toán được vận mệnh, bói ra Chân Hắc Long trùng sinh, sẽ đi đến Lưu Hà phái thì Tô Ngọc Linh dùng hết tinh lực của mình mà hung đúc ra một cỗ thân thể của nhân loại, đến nơi đây để mà trả lại ơn tình cho hắn.
Lúc đầu kỳ thực nàng chỉ thấy bản thân mình mắc một món nợ của Chân Hắc Long mà thôi, vì khi toàn tộc gặp phải sát kiếp thì nàng đang trong giai đoạn đột phá cực kỳ quan trọng, vạn nhất không được đi ra bên ngoài, nếu không thì toàn bộ công sức tu luyện sẽ coi như là nước sông bỏ biển.
Nhưng sau khi gặp Diệp Vân Lâm, chân thành đối đãi với hắn, rồi so sánh với các loại nam nhân khác thì Tô Ngọc Linh mới biết được, kỳ thực hắn cũng không xấu xa như nàng nghĩ. Chỉ là lúc đó nàng nghĩ hôn nhân chính trị, liên hôn là không hạnh phúc mà thôi. Mà giờ khi lại được sự ấm áp quan tâm của Diệp Vân Lâm, nàng kỳ thực đã nghĩ bản thân đã sai rồi.
Thân là chủ nhân của linh ngư tộc, thực lực bên tu tiên giả quả thực không hề thua kém một chút nào với cường giả tứ phương. Nên người đã làm người nhà của nàng ta bị thương, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua!
Xuân Tà đi theo Tô Ngọc Linh đã lâu, kể từ khi Diệp Vân Lâm bước vào đây thì hắn đã thông hiểu toàn bộ địa thế nơi đây rồi. Dù vậy, vẫn có điều chưa hiểu rõ về nơi đây.
Đầu tiên chính là thực lực của Lưu Long Luyên. Lúc đầu thì hắn còn hiểu rõ, khi mới vừa mang Tiểu Hắc về thì nàng chỉ mới là Tông Sư mà thôi, trải qua đằng đẵng gần mười năm, thực lực tịnh tiến, sụt lùi bao nhiêu thì đến cả con mắt tinh tường của hắn thì cũng không thể nào nhìn ra được, dường như tất thảy đều đã được nàng ta ém xuống hoàn toàn vậy.
Thứ hai đó chính là Tiểu Hắc. Hai người này hành tung vô cùng thần bí, ngày ngày đều đi quét sân luyện võ thì ai cũng biết, nhưng tất thảy đều dựng lại đó. Những võ kỹ, cách chiến đấu, đều không hề biết rõ, nếu không có trận giao hữu kia giữa Tiểu Hắc, cùng với Diệp Vân Lâm thì Xuân Tà cũng lầm tưởng Tiểu Hắc cũng chỉ lf một võ giả Luyện Linh Cảnh bình thường mà thôi.
Hắn đau đầu suy nghĩ nói:
- Hừm... Nếu như thé thì làm sao hoàn thành được nhiệm vụ của vương hậu đây. À đúng rồi! Nếu như thế thì chỉ cần đi theo cái tên kia là được, quan sát hắn suốt mười hai canh giờ, dù có bí mật gì cũng chắc chắn bị lộ ra.
Dứt lời Xuân Tà trong bộ y phục đen cười đầy tinh quái, rồi dần dần chìm và cái bóng dưới chân mình mà biến mất.
Lúc này, Tiểu Hắc hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra nên vẫn như cũ, nhân lúc Lưu Long Luyên không để ý thì chuồn đi câu cá mất.
Lưu Long Luyên lục lọi trong nhà kho, cuối cùng cũng tìm được một cây thương. Nàng bước ra, gọi lớn:
- Tiểu Hắc, tỷ tìm thấy thương rồi này.... Thật tình chứ ~~ Tiểu tử này cũng thật là nhanh, mình mới đi chưa được vài giây nữa mà nó đã trốn thoát rồi.
Tiểu Hắc đi trong rừng, cầm theo cái cần câu được hắn giấu kỹ bên dưới một gốc cây, cười đầy đắc chí:
- Lần này đổi địa điểm, dù sư tỷ có mười con mắt cũng đố mà tìm được.
Hắn cười khoái chí, vừa chạy, vừa dùng võ kỹ Dậm Địa thành Sơn của mình bơi mốc hết đất đá nơi đây, để mà lấy mồi câu dưới đất, đi đến chỗ một con sông cách xa đó.
Tiểu Hắc tự tin đến như thế bởi vì con sông kia được nằm gọn trong ổ của một đám yêu thú hung hãn, chắc chắn Lưu Long Luyên sẽ không nghi ngờ mà bỏ qua nơi này, từ đó hắn sẽ có cơ hội câu cá từ sáng đến tối muộn.
Hắn cười nói:
- He he, những mỹ nữ dưới sông, chờ bổn đại gia!
Đang chạy thì bỗng nhiên hắn phát giác, dừng lại. Xuân Tà bên dưới bóng thấy vậy thì lo lắng thấm thỏm đến chảy mồ hôi lạnh.
Hắn tự nói:
- Tên kia đã nhận ra rồi sao?
Tiểu Hắc cảm thấy có gì đó không đúng, hình như có ai đang theo dõi hắn, vả lại còn rất là nghiệp dư, tưởng chừng trốn dưới đất thì sẽ không nhận ra được.
Nhớ lại lời dặn của hệ thống, Tiểu Hắc nở ra một nụ cười đê tiện:
- Từ từ đã nào, con mồi sợ bã nhất đó chính là khi sư việc ngoài ý muốn. Ta đợi ngươi!
Dứt lời, hắn tỏ vẻ như là mình đã nhìn nhầm thấy con yêu thú nào đó, mà cứ tiếp tục đi tới. Thấy Tiểu Hắc không hề nghi ngờ, Xuân Tà bên dưới bóng cây thở phào một cái đầy nhẹ nhõm.
Hắn tự nói:
- Phù... Thì ra một con nai, dọa ta kém chút đau tim chết rồi.
Lúc này trong lòng Tiểu Hắc tràn đầy vui sướng, không những được câu cá, ôm những mỹ nữ người có vảy, mắt to tròn sắp lòi ra, mà còn câu được thêm một con cá già, sắp chết nữa chứ. Vận may hôm nay của hắn cũng thật là lớn đi mà!
Nhưng đang nhảy chân sáo, hát vang những lời hát đầy tích cực, yêu đời thì bỗng nhiên hắn nhảy lùi lại hét lên một tiếng:
- Quái quỷ! Làm sao tỷ tìm được?!!
Hóa ra thứ làm hắn giật mình kia lại chính là Lưu Long Luyên. Người thương yêu hắn nhất trong môn phái.
Lưu Long Luyên híp mắt, mỉm cười đầy ấm áp, nói:
- Sư đệ, hôm nay chúng ta chưa luyện võ xong mà?...
Những lời nói này đối với người khác thì có thể là thánh ngôn, nhưng Tiểu Hắc lại hiểu rất rõ, hàm nghĩa phía sau chính là một chữ tử viết trên trán hắn, cùng với một chữ sát viết trên trán nàng. Đầy sự hâm dọa, tức giận.
Hắn không nghĩ nhiều, thiên thủ vi cường, nhanh tay lấy ra thêm một trái bom choáng quăng về phía nàng. Nhưng chiêu này hắn đã dùng lần thứ hai, đối với người võ công tinh nhuệ như Lưu Long Luyên gần như là không có uy hiếp gì. Nàng đưa tay lên, trực tiếp bắt lấy trái bom kia trên không, rồi quăng lại phía sau mình.
Bíp một tiễng. Một cỗ ánh sáng chiếu sau lưng nàng, khiến cho đằng trước của Lưu Long Luyên tối sầm lại, nhưng kỳ lạ một điểm, đó chính là hai mắt của nàng bây giờ lại tỏa ra làm quang vô cùng kỳ lạ, dưới cái bóng đen của chính mình, mới có thể thực sự nổi bật, nhìn thấy được.
Chứng kiến đôi mắt xanh kia, cả người Tiểu Hắc đổ mồ hôi lạnh, toàn thân bắt đùa run rẩy, nói:
- Sư tỷ à, chúng ta có thể thương lượng một chút được không? Đệ sẽ làm theo bất kỳ điều gì tỷ nói, chỉ cần tỷ cho đệ biết là tại sao đệ lại bị bắt lại được hay không.
Lưu Long Luyên vẫn giữ nụ cười híp mắt, đầy ấm áp đó trên mặt, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đã quá thân thuộc nhau rồi, những lần kia tỷ chỉ là tha cho tiểu tử nhà đệ một con đường mà thôi, lần này... Không được đâu.
Những lời nói này của nàng hoàn toàn bị Tiểu Hắc hiểu nhầm, lần này nàng không muốn thả cho hắn đi như những lần trước, không phải là vì nàng chuẩn bị sống chết với hắn, mà là vì cái tên Xuân Tà phía dưới bóng.
Những ngày qua, Lưu Long Luyên lúc võ cùng với Tiểu Hắc thì đã bắt được một chút khí tức kỳ lạ vây xung quanh hắn, nhưng những khí tức kỳ lạ này ban đầu cũng ở bên những người khác, hoàn toàn không tập trung bất kỳ ai, nên nàng cũng không quan tâm, nghĩ rằng bọn hắn cùng lắm có ác ý với Lưu Hà phái mà thôi, chưa nằm trong trách nhiệm của nàng.
Cho đến hôm nay, những khí tức kia bên cạnh người khác đã biến mất, tất cả đều hội tụ lại bên cạnh Tiểu Hắc. Điều này khiến cho Lưu Long Luyên vô cùng lắng, thậm chí có chút phẫn nộ, muốn đem tên quan sát kia vào trong quan tài, chôn xuống ba tấc đất.
Lần này nàng nói câu đó, chính là giải cứu Tiểu Hắc khỏi tên kia! Nhưng khi qua tai Tiểu Hắc, hắn lại hiểu nhầm rằng nàng thực sự muốn giết hắn.
Hắn la lên cầu xin:
- Sư tỷ à! Đừng giết đệ! Đệ làm sai rồi, sai thật rồi. Đệ không dám trốn đi câu cá nữa, xin tỷ đó, đừng giết đệ!
Sống lâu như thế cùng với nhau nhưng Tiểu Hắc cũng như Xuân Tà, hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về cảnh giới của Lưu Long Luyên hiện giờ. Nhưng có một điều hắn vô cùng chắc chắn, là với thực lực Tông Sư hiện tại của mình Tiểu Hắc hoàn toàn không phải đối thủ của Lưu Long Luyên. So với nàng, hắn hệt như là một con gà quèn, muốn bắt thì bắt, muốn thì thịt, hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Thế nên tình thế tốt nhất bây giờ chính là quỳ xuống dập đầu tạ tội, mong đối phương tha thứ cho hắn.
Lưu Long Luyến thấy hắn dập đầu, lạy nàng, như lạy tổ tiên như thế thì bất giác không thể nhịn nỗi mà cười thành tiếng:
- Ha ha ~~~ Sư đệ ~~~ Đệ vẫn thú vị như ngày nào nhỉ.
Dứt lời, thân ảnh nàng biến mất, rồi sau đó xuất hiện sát mặt Tiểu Hắc, điều này dọa cho hắn kém chút đã lên cơn đột quỵ, mà chết.
Nàng thì thầm vào tai Tiểu Hắc:
- Sư đệ, có nhơi đang theo dõi đệ... Đệ cẩn thận.
Dứt lời, không để cho Tiểu Hắc có đủ thời gian suy nghĩ, nàng lập tức cắp hắn đi, để lại Xuân Tà đang sợ đến hai tay run rẩy đứng nhìn dưới bóng.
Xuân Tà hít một hơi dài, lấy lại tinh thần rồi bắt đầu di chuyển đến phòng của Lưu Long Luyên và Tiểu Hắc. Lúc này đã là giữa trưa, trời nắng gắt, thế nên không có mấy đệ tử ngốc đần ra ngoài, nên tại thời điểm này, toàn bộ Lưu Hà phái giống hệt ban đều, đều không có người, vì vậy mà Xuân Tà có thể thoải mái đi lại trong môn phái, hệt như vào ban đêm vậy.
Hẵn đứng trước cửa phòng của Lưu Long Luyên, tay bấm quyết, miệng niệm pháp, chuẩn bị tiến vào bên trong thông qua bóng đồ vật phía trong. Nhưng bất ngờ, hắn phát hiện một điều, đó chính là dù bấm quyết cỡ nào, vận dụng linh lực ra sao, cũng không thể nào thi pháp được.
Hắn nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ nơi đây lại có pháp bảo của tu tiên giả trấn giữ, nên lão phu mới không vào được hay sao? Thế thì gay rồi. Ta rút lui thôi, đợi thời điểm sau mới hành động.
Trong phòng, được pháp bảo của tu tiên giả trấn giữ, thế nên Xuân Tà không cách nào vào được bên trong, thì hai sư tỷ, sư đệ đang cùng nhau bàn luận.
Lưu Long Luyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hắc nói:
- Không ngờ sư đệ tỷ giỏi thật, cứ như thế mà cũng nhận ra có người theo sao.
Bị nàng bắt lại từ đằng sau, rờ lấy đầu mình, Tiểu Hắc vùng vẫy muốn trốn chạy, nhưng hệt như lần băn bị Yết Di bắt được, đều không thể toát.
Hắn nói:
- Sư tỷ, thả đệ ra, đệ không còn nhỏ nữa.
Lưu Long Luyên thấy hắn vùng vẫy, kêu la như thế thì cũng thả hắn ra, rồi thở dài, mặt tỏ vẽ đầy phiền não nói:
- Tại sao đệ không thể lớn được như trước kia có phải tốt hơn không? Tuổi nhỏ, đệ rất nghe lời tỷ, càng lớn, lông cánh càng mọc nhiều, càng muốn rời xa tỷ. Tỷ kỳ thực cảm thấy rất buồn đấy.
Những lời nói chất chứa đầy tình yêu thương này của Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc lại ngờ ngợ thấy giông giống với những văn mẫu ở thế giới trước kia, cũng chính là bởi vì những lời đầy ngon ngọt này đã dụ hắn, khiến cho mắt hắn mờ đi, không nhìn rõ được thân phận của Diệp Hân mà tin lời nàng.
Nhưng mà... Đây là tân thế giới. Là thế giới của võ giả cùng với tiên hiệp, tuy có người bị điên, nhưng đa phần đều là tẩu hỏa nhập ma, thần trí không minh mẫn, cuồng loạn. Nên là lời nói này của Lưu Long Luyên hoàn toàn có thể tin được!
Tiểu Hắc cứ như thế mà tin tưởng tuyệt đối hoàn toàn vào lời nói đầy giả tạo này của nàng.
Thấy thế, Lưu Long Luyên trong tối thầm nở ra một nụ cười quỷ dị, nói:
- Đúng, như thế. Tiểu đệ à... Bộ dáng nghe lời của đệ, thật làm tỷ kích thích đấy...
Phát hiện ra thân phận của Xuân Tà, Tiểu Hắc và Lưu Long Luyên đặc biệt tính kế trừng trị hắn ta. Thế là sau khi bàn bạc xong Tiểu Hắc giả vờ như không biết gì mà xuất sơn, đi vào một cái trấn gần đó để mà đi mua đồ.
Hắn lựa đồ ăn, mặc, đến tận tối khuya, còn ghé qua một quán đỏ đen để mà gom tiền về nữa. Thời điểm hắn đi ra khỏi cái quán kia, cũng là thời điểm mà toàn bộ hàng quán đều đóng cửa hết, kể cả mặt trăng cũng trợ giúp, to tròn treo trên cao, chiếu sáng khắp mặt đường, là thời điểm thuận lợi nhất để mà ám hại một người.
Xuân Tà thấy thời điểm thích hợp, không thể không nở ra một bộ dạng đắc thắng nói:
- Không ngờ cẩn thận như thế, mà cũng có ngày sơ suất. Không những đi ra bên ngoài, không có sự bảo hộ của sư tỷ kia thì dù là võ giả cảnh giới Tông sư, thì khi đối mặt với yêu thuật cũng vô lực bảo hộ mà thôi.
Tiểu Hắc đi vào trong một con hẻm tối, định băng qua nó để mà rút ngắn lại đường về nhà. Thấy như thế, ánh mắt Xuân Tà lộ lên vẻ tàn bạo, thích thú, đợi khi Tiểu Hắc hắn đi hẳn vào trong, Xuân Tà lập tức bước tới, tay duỗi ra, bấm quyết, chĩa thẳng về phía trước.
Từ ngón tay của hắn phung ra một cỗ khói tím, bao bọc lấy toàn bộ con hẻm, rồi sau đó con hẻm vốn đã tối đen như mực kia, bỗng nhiên xuất hiện vô số con mắt màu đó nhìn chằm chằm vào phía trong.
Hắn niệm:
- Nhãn cư bất thiện, Tử Nhãn!
Nghe một câu này, toàn bộ những ánh mắt kia đều hướng về phía nhân ảnh phía bên trong, phóng ra vô số tử khí màu đỏ rực. Bắn xong, thấy nhân ảnh kia rơi lả tả xuống đất, Xuân Tà không kìm được mà nhẹ nhàng nở ra một nụ cười đầy phần khích