Chương 37: Chạm Trán

- Cơn mưa này thật khó chịu!!

Một lão tướng đội mưa đứng ngẩn người nhìn con dốc lầy lội trước mặt, sau lưng lão là vô số binh lính chiến mã hoặc đang nấp mưa hoặc dùng chính áo giáp của mình che nước xối xuống đầu, những hành động vi phạm quân kỷ như thế này ở dưới trời mưa tầm tả lại được âm thầm chấp thuận, bởi vì không ai nghĩ trước tình huống như vậy lại có kẻ địch tập kích cả, nên nhớ đây là kế hoạch di chuyển quân sự có một không hai từ trước tới nay.

Đứng bên cạnh lão tướng còn có một vị nữ tướng quân khác, nàng khoác trên người một bộ trọng giáp màu trắng bạc, sau lưng phủ thêm một cái áo choàng trắng tinh trông vô cùng oai phong, diện mạo chim sa cá lặn được che đi bởi chiếc mặt nạ xinh đẹp.

- Xương Văn Quân, ông ra lệnh cho các tướng sĩ chuẩn bị lên đường, con dốc này đã kìm hãm chúng ta ba canh giờ rồi, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, cứ tiếp tục thì phải hai ngày nữa mới tới được Thương thành mất,...

Nữ tướng bỗng lên tiếng, giọng nói cao vút thánh thoát vọng vào trong tai lão tướng, thân hình lão khẽ chấn động vội vàng nhìn qua.

- Cô không đùa tôi đấy chứ?? Con dốc này ít nhất cũng phải dài hai dặm, hiện tại nếu bất chấp mà vượt qua thì chân của chiến mã rất dễ bị chấn thương đấy, tôi biết hiện tại rất gấp nhưng mà an toàn vẫn là trên hết chứ...

Lời của Xương Văn Quân không phải thổi phồng cho có, thời tiết xấu đã ảnh hưởng rất nhiều đến đường xá, cái đồi trọc bọn họ đang đứng do không có cây cối làm lá chắn thiên nhiên, dẫn đến sói mòn rất nghiêm trọng, sình lầy có thể dễ dàng nuốt chửng một con nai nếu nó không may đi vào. Với tốc độ và hình thể của chiến mã thì tất nhiên là vượt qua được, nhưng cái giá phải bỏ lại cũng không hề nhỏ chút nào.

Thân là một đại tướng quân dày dặn kinh nghiệm sa trường, Liêu làm sao không biết được điều đó, tuy nhiên có những việc dù biết là không nên nhưng vẫn phải làm cho bằng được, khẽ dừng lại một chút, Liêu nói.

- Ta biết chứ, bất quá thành bại của trận chiến này không phải chỉ liên quan đến một vài chiến mã và binh lính...

Liêu không nói tiếp, ánh mắt nàng nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, thẳng đến một nơi nào đó trong hoàng cung thuộc kinh đô Hàm Dương, Tần quốc, một lão nhân gần đất xa trời thân mặc Long bào, râu tóc bạc phơ đang ngồi cô đơn lẻ loi trên vương tọa.

Xương Văn Quân hiểu được hàm ý trong lời nói, lão kinh ngạc thừ người ra, hồi lâu cũng không đáp lại được.

Đến cuối cùng Xương Văn Quân đành phải chấp nhận dụng tâm lương khổ của Liêu, xoay người hướng tướng lĩnh ba quân đang nghỉ ngơi hét lớn.

- Tất cả tướng sĩ nghe đây, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, hãy kiểm tra và bôi thuốc vào chân chiến mã để giảm thiểu tình huống xấu xảy ra.

- Rõ!

Dù không hiểu vì sao đại soái lại đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy, tuy nhiên các thiên nhân tướng dưới trướng vẫn răm rắp làm theo, bọn họ đã tập được tính tin tưởng tuyệt đối vào chủ soái của mình, chưa kể đến vị đó còn là một trong Lục Đại Tướng Tần quốc, người dù đặt vào thời đại nào cũng có thể làm nên những điều phi thường, được sử sách lưu danh muôn thuở.

Rất nhanh bốn vạn đại quân đã chuẩn bị xong, sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.

- Xuất phát!

Âm thanh trong trẻo xen lẫn với tiếng sấm làm sĩ khí của mọi người dâng cao, đại quân di chuyển thành hàng đồng loạt lao xuống con dốc trơn trượt.

...

Trong khi quân đội Tần khó khăn hành quân thì phía trước cách nơi đó chừng ba dặm, vừa vặn gần điểm cuối con dốc không xa.

Minh ngồi trên lưng Thiên, hai tay khoanh trước ngực, thân hình khổng lồ của con ngựa không bị đại thụ che hết, nếu không vì cơn mưa quá mức dày đặc thì chưa biết chừng người đi trên đường đã có thể dễ dàng thấy được.

Hai mắt Minh nhắm chặt như đang chờ đợi điều gì đó, mặc kệ không gian xung quanh ồn ào tới mức nào thì tâm của hắn vẫn bình lặng như mặt hồ, thế nhưng bất kể là người nào trong đội quân tử thần đều hiểu đó chỉ là yên ả trước khi sóng thần nổi lên, cơn sóng dữ dội tới mức đủ để cuốn phăng đi tất cả mọi thứ trên đường đi.

Trong khu rừng ngoại trừ tiếng mưa thì cực kỳ yên tĩnh, mọi người không để ý tới mưa rơi xối xả trên mặt, vẫn giữ nguyên tư thế bất động, chỉ có đôi khi chớp chớp mắt vài cái cho đỡ cay, bọn họ cũng như Minh, đang chờ đợi kẻ thù tới...

Chừng năm phút sau, Minh bỗng dưng mở bừng hai mắt, tinh quang màu đỏ rực bắn ra bốn phía, hắn nghiêng đầu nhìn về cánh rừng trước mặt hời hợt mở miệng.

- Giới Tử Phường, tới lúc ngươi thể hiện mình là chiến tướng dũng mãnh nhất của Liêm Pha tướng quân rồi đó.

Giới Tử Phường đứng gần nghe không lọt một chữ, vội vàng ôm quyền hô lớn.

- Xin đại nhân cứ tin tưởng vào ta!

Nói rồi hắn kéo cương ngựa, giơ cao đại đao của mình lên, sáu ngàn quân Triệu nấp đằng sau cũng nắm lấy vũ khí của mình giơ lên cao, tỏ rõ mình đã sẵn sàng.

- Đi!

Một tiếng hét to vang vọng, đội quân Triệu sớm đã tích tụ lực lượng đầy đủ, lúc này đây ầm ầm đổ xuống cánh rừng bên dưới.

Cách nơi đoàn người của Minh ẩn nấp chừng năm trăm mét, đại quân Triệu vừa thoát khỏi con dốc còn chưa kịp ổn định lại thương vong thì chợt nghe thấy âm thanh rầm rập ở cánh rừng đằng xa, loại chấn động nhè nhẹ dưới mặt đất dù ở xa vẫn cảm nhận được này thì chỉ có thể do một đội quân đông đúc di chuyển nhanh mà ra.

Nhận thấy tình hình chuyển biến không ổn, Liêu phất tay ra hiệu các binh sĩ tập trung lại trận thế, đáng tiếc khoảng cách giữa hai bên quá gần, bốn vạn quân của nàng không cách nào trong thời gian ngắn có thể chỉnh đốn đội ngũ xong được.

- Không được hoảng loạn, các thiên nhân tướng, bách trưởng tự xây dựng đội ngũ chuẩn bị chiến đấu.

- Đội cung thủ vào vị trí... A! Không kịp rồi, bọn chúng đã tới...

Xương Văn Quân mặt mày tái mét, mệnh lệnh chưa ra khỏi miệng đã nuốt ngược vào trong.

Giới Tử Phường xuyên qua màn mưa, trông thấy tướng soái quân Tần chính là Liêu và Xương Văn Quân thì thầm khâm phục phán đoán của Minh, đồng thời càng thêm kiêng kỵ sâu sắc người thanh niên quái tài này.

Hắn chĩa mũi đao về phía Liêu, miệng gào to.

- Kẻ địch đã ở trước mặt, các huynh đệ theo ta xông lên!!

- AAA!!!...

- Giết!!!...

Tiếng la hét rung trời lấn át cả tiếng sấm đùng đùng trên cao.