Chương 38: Nhiệt Huyết

Đại đao của Giới Tử Phường tựa như một cái móc câu, lúc đi xuyên qua hai tên lính ở hàng ngoài cùng, lưỡi đao sắc bén kéo qua, mang theo hai cái đầu lâu một đoạn dài rồi mới rơi xuống đất, máu tươi hòa cùng cơn mưa bắn tung tóe khắp nơi, tạo thành cảnh tượng có chút thê mỹ.

- Xông lên lấy đầu Liêu tướng, tiêu diệt lũ cẩu Tần!!!

- Tiêu diệt lũ cẩu Tần!!!...

Tiếng hò hét vang dội truyền vào tai binh lính Tần quốc, tâm thần bọn họ thoáng run rẩy một chặp, vốn chiến mã đã sắp không chịu nổi sau khi vượt qua con dốc, lúc này lại phải lâm vào khổ chiến, khó tránh khỏi nảy sinh ý thối lui.

Liêu như hiểu được tầm tình bọn họ lúc này, nàng nắm chặt trường kiếm bên hông, sắc mặt nghiêm nghị quát lớn.

- Hỡi các binh sĩ Tần quốc, đừng quên nhiệm vụ hôm nay của các ngươi là gì, đừng quên những người thân đang chờ đợi các ngươi ở nhà, đừng quên các ngươi là những người con của Đại Tần,... sau lưng các ngươi chính là những đức tin, những bảo vật mà các ngươi vẫn bảo vệ bấy lâu nay, tiến lên phía trước giành lấy vinh quang và tiếp tục bảo vệ những thứ đó, hãy cầm vũ khí lên và chiến đấu cùng ta!!

Nói xong cũng không biết có ai nghe không, nàng một mình một ngựa chạy xuyên qua hàng loạt binh lính đang ngây người, nhắm thẳng quân Giới Tử Phường mà đi, một cỗ khí chất bất khuất, kiên cường nồng đậm tỏa ra trên người nàng.

Toàn bộ tướng sĩ và binh lính Tần đều bị câu nói cùng hành động của nàng kích thích nội tâm, máu huyết trong cơ thể lại một lần nữa sôi trào, bầu nhiệt huyết đã tắt nay lại được thắp lên bởi một ngọn lửa mãnh liệt, mọi người chỉ ngẩn ra trong giây lát sau đó gân cổ gào lên, âm thanh như sấm động giữa trời xanh, dọa cho quân Triệu đang lao tới cũng sửng sốt giật mình.

Xương Văn Quân không lãng phí cơ hội, lập tức giơ đại đao gầm lên.

- Tất cả cùng theo Liêu tướng quân!!

- OAAAA!!!...

Đại quân Tần vực dậy tinh thần, những ai còn ngựa liền xung phong lên trước, còn bộ binh thì gào thét theo sau, tạo nên thế trận cực kỳ hoành tráng, theo những nhịp bước chân của họ đại địa lại run rẩy lên từng hồi.

Chẳng mấy chốc khung cảnh chém giết đã diễn ra, âm thanh binh khí va chạm đinh tai nhức óc, máu tươi theo từng khe suối nhỏ do cơn mưa tạo ra, chảy lênh láng khắp bìa rừng, trong không khí ngoại trừ mùi ẩm mốc của hơi đất còn có mùi tanh nồng của máu.

Liêu dẫn theo ba trăm thân vệ cùng với đội kỵ binh hùng hậu phía sau, một đường giết thẳng tới trung tâm, nơi mà Giới Tử Phường đang tung hoành, xung quanh hắn hai mét hễ có lính Tần đều bị chém gục ngay lập tức, đầu lâu cùng tàn chi rơi vương vãi nhiều vô số kể.

- Đến đây lũ cẩu Tần, bổn đại gia sẽ cắt cái đầu chó của các ngươi xuống làm ghế ngồi, hahaha!!!

Vừa vung đao Giới Tử Phường vừa ngoác to miệng mắng chửi lung tung, đây cũng không phải bổn ý của hắn mà là vì kế hoạch do Phong đặt ra, hắn phải khiêu khích và thu hút sự chú ý của quân Tần hết mức có thể, thậm chí không tiếc tánh mạng làm mồi câu để bọn chúng bâu vào cắn xé, dù sao quân lực hai bên cũng có sự cách biệt rất lớn.

Quả nhiên, những câu nói tục tỉu sỉ nhục thậm tệ của Giới Tử Phường đã động phương tâm của quân Tần, ngay cả Liêu và Xương Văn Quân cũng giận dữ không thôi.

Liêu trừng mắt, căm phẫn hét lớn.

- Miệng mồm bẩn thỉu, bản tướng sẽ cắt lưỡi của ngươi.

Chiến mã như hiểu được sự tức giận của chủ nhân, bốn vó bỗng gia tăng tốc độ, đưa Liêu lướt xuyên qua trận địa của địch, sức mạnh của nàng lúc này rốt cuộc cũng bộc phát, trường kiếm trong tay nhìn thì mảnh mai yếu đuối, nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén kinh khủng khiếp, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là đủ để rách da rách thịt, cũng giống như nàng vậy, tuy là nữ nhân nhưng không một ai dám coi thường nàng, bài danh trong Lục Đại Tướng Tần quốc không phải chỉ để trưng.

- Nam Đô, Vĩ Lan, hai ngươi qua cánh trái hỗ trợ Lục Tương, còn lại theo ta lấy đầu tên khốn kia.

Mũi tiến công của Tần vì vậy mà chia làm hai đường, dần dần vây quanh sáu ngàn quân Triệu, nơi này là rừng núi, địa hình thập phần hiểm trở, cộng thêm cơn mưa gay gắt mãi không dứt đã làm cho đường rút lui của hai phe gần như biến mất không tồn tại, đối với một đội quân bị thiệt về số lượng như Triệu mà nói, bị vây thành gọng kìm hoặc bao vây bốn phương tám hướng chính là một tử lộ, mặc cho họ có mở ra được một đường máu thì bình chướng thiên nhiên cũng ngăn cản họ trốn thoát.

Giới Tử Phường chinh chiến bao nhiêu năm dưới trướng Liêm Pha, loại tình huống nào chưa gặp qua, tuy nhiên nếu không phải có gã quái vật kia ở đằng sau như hổ rình mồi thì chỉ sợ hắn cũng tuyệt vọng với tử cục này.

Bất quá để bảo đảm an toàn cho phe mình nhiều nhất có thể, Giới Tử Phường liền hạ lệnh.

- Hà Đan, Tào Thu, Phùng, thiết lập đội hình tấn công mũi nhọn, dồn sức đánh vào cánh trái quân Triệu, đại soái và quân tiên phong của chúng để ta lo.

- Rõ!

Các tướng lãnh không nhiều lời, vội vàng kéo theo kỹ binh di chuyển.

Giới Tử Phường chỉ còn lại một mình và hơn một ngàn kỵ binh tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng, từ năng lực chiến đấu cho tới ứng biến tình huống đều vượt trội so với quân đội chính quy, đây là lá bài cuối cùng của hắn, và cũng là bước cuối cùng trong kế hoạch dụ địch, thành hay bại thì phải xem vào sức chiến đấu của hắn cường hãn tới mức nào.

Đương nhiên Giới Tử Phường rất có lòng tin vào bản thân, hắn siết chặt thân đao, đột nhiên thúc ngựa lao về phía mũi tiến công của Liêu.

Hai mũi tên một lớn một nhỏ chớp mắt đâm sầm vào nhau.

- Liêu!!!

Gầm lên một tiếng long trời lở đất, đại đao của Giới Tử Phường từ trên cao bổ xuống, lực đạo mạnh mẽ ép thân đao biến dạng, cong thành hình cánh cung.

Ngẩng đầu nhìn thanh đao chém xuống, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ của Liêu không một chút biến hóa nào, thời điểm lưỡi đao chỉ còn cách đầu Liêu hơn mét thì từ một hướng khác, một lưỡi đao to lớn không sai biệt hiện ra, vừa vặn ngăn cản đao của Giới Tử Phường.

Thanh đao nọ bị trùng xuống thêm nửa mét thì ngừng lại, có thể thấy sức mạnh của người cầm đao tuyệt không thua kém gì Giới Tử Phường cả...