Chương 36: Ngày Thứ Hai

Sáng hôm sau, cơn mưa vẫn còn chưa chấm dứt mà đang có dấu hiệu ngày càng lớn, mặt đất bên dưới cũng trở nên lầy lội khó đi hơn, điều này trợ giúp thật lớn cho quân Triệu, khi mà họ đang là phe thủ thành.

Dù vậy thì trận chiến cũng không có gì gọi là đình trệ, để đi xa được tới đây quân Tần đã bỏ ra đại giá không nhỏ, lương thực dự trữ không thể giúp họ chống đỡ một cuộc chiến trường kỳ quá lâu được.

Chưa kể, Tần không hề muốn chỉ dừng lại ở Thương thành...

Ngày thứ hai bắt đầu, có sự trợ giúp của Vương Kỵ quân, Tần thực hiện một cuộc tổng tiến công quy mô lớn với bức tường phía Tây để gây sức ép, buộc Liêm Pha và phần lớn tướng chủ lực không thể chi viện cho tường Nam.

May mắn có Diệu Đồng, Khắc Khắc Cổ và nhóm thiếu niên trẻ tuổi đã giúp cho tường Nam không bị triệt hạ chỉ trong nháy mắt, nhờ vậy mà quân Triệu mới có thể dần ổn định trận thế, lấy lại cân bằng với Vương Kỵ.

Tuy nhiên thiệt hại vẫn không ngừng gia tăng với tốc độ kinh người, Triệu đang đứng trước nguy cơ sụp đổ nếu như cứ tiếp tục diễn ra tình huống này trong vòng vài ngày sắp tới.

Vậy mà Vương Kỵ từ đầu đến cuối không hề đả động tay chân hay đề ra bất cứ chiến thuật gì cả, mọi việc đều do cấp dưới thực hiện hết thảy.

Trên khóe môi ông ta vẫn luôn luôn treo nụ cười mỉm chi khó hiểu.

Khi Đằng tướng hỏi thì ông ta nhẹ giọng trả lời đơn giản.

- Trận chiến này là của Liêu, ta không việc gì phải tham dự cả...

...

Trong khi Thương thành đứng trước nguy cơ diệt vong thì ở một đồi thông cự đại cách đó hai trăm dặm.

Minh và đội quân của mình đang đóng quân ở đây.

Từng thớt chiến mã cao lớn dũng mãnh, từng chiến binh địa ngục cùng với những chiếc mặt nạ đáng sợ giống nhau như đúc, thân trên của họ để trần, lưng đeo áo choàng bằng da sói, không hề mặc áo giáp cồng kềnh như binh lính trung nguyên.

Vũ khí trên tay họ tỏa ra sát khí chấn nhiếp lòng người, dù không thấy máu nhưng mùi tanh tưởi vẫn xộc thẳng vào mũi khi đứng gần.

Đặc biệt nhất có lẽ không ai khác ngoài Minh, mái tóc vốn luôn được cột đuôi ngựa lúc này đã để xõa dài xuống tận lưng, từng cơn gió nhẹ thổi bay phất phới, nhìn từ xa không khác gì ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Nửa người trên để trần làm lộ ra vô số vết sẹo chằng chịt dữ tợn, lưng khoác tấm áo da hổ vương cũng đỏ rực một mảng.

Ngồi trên lưng Thiên, dáng vẻ của Minh trở nên oai hùng vĩ đại hơn bao giờ hết, người đối diện đều không nhịn được kính sợ ngưỡng vọng.

Đây mới thực sự là một Minh Vương từng làm điên đảo trăm vạn quân địch trên chiến trường, người sơn tộc còn có lời đồn, "chỉ với một tiếng gầm của ngài liền có thể đánh bại hàng ngàn vạn kẻ địch, một đao có thể lấy đầu trăm tên địch, ngài mang lại nỗi khiếp sợ, bất an, hoang mang tột độ những nơi mà ngài đi qua, sự hiện diện của ngài chính là tử thần đối với bất kỳ kẻ thù nào."

Giống với tất cả người dân sơn tộc, quân đoàn địa ngục cũng sùng bái và nguyện dâng hiến tánh mạng của mình cho Minh Vương, và sau một khoảng thời gian dài thì họ nhanh chóng trở thành đại diện cho sức mạnh của hắn trong khắp vùng sơn cước.

Đây cũng là lý do mà không một ai hay bất kỳ người nào ngoài Minh có thể sai khiến được đội quân này.

Quay trở lại câu chuyện, Ba Lâm Tử lúc này từ xa chạy lại, sau lưng hắn dẫn theo đội của mình.

Hắn giương cổ hét to hết mức có thể để lấn át tiếng mưa.

- Minh Vương đại nhân, quân Triệu đã chuẩn bị xong, chỉ cần một mệnh lệnh của ngài thì tất cả sẽ hành động.

Minh gật đầu sau đó lớn giọng quát.

- Thu trại!!

Toán quân lập tức phá bỏ những căn lều tạm bợ dùng để trú mưa rồi đi theo Minh xuống vùng đồi trũng bên dưới rừng thông.

Năm ngàn quân Triệu đang trú đóng ở đó, nguyên do chỉ có bấy nhiêu đó quân là vì không muốn đánh động trinh thám của Tần, nếu đông quá thì chúng sẽ nhận ra động tĩnh và làm ra chuẩn bị.

Đằng sau màn mưa trông thấy Minh đi tới, Giới Tử Phường là người chỉ huy năm ngàn quân Triệu vội vàng bước lên nghênh đón, mặc kệ nước mưa rơi ướt hết cơ thể.

- Minh Vương đại nhân, chúng ta xuất phát được rồi chứ?

Từ cách xưng hô liền thấy được sự kính trọng của Giới Tử Phường dành cho Minh, đây là loại thái độ được thay đổi trong thời gian qua.

Cảm thụ những giọt mưa to rơi lộp bộp trên mặt, hồi lâu sau Minh nói.

- Quân của Liêu có lẽ sắp tới được vị trí đánh dấu rồi, chúng ta cũng nên đi thôi...

Giọng nói của hắn tuy không lớn nhưng người xung quanh vẫn nghe được rất rõ ràng dù trời có đang mưa to đi chăng nữa.

Bọn họ chỉ thấy một cỗ xúc động muốn được chém giết thỏa thích xông lên não bộ, máu huyết toàn thân sôi trào một cách kỳ quái mà không thể khống chế được.

Giới Tử Phường âm thầm kinh hãi, loại cảm xúc khát máu này hoàn toàn khác với những gì mà một đại tướng quân thông thường có thể kích thích được, Liêm Pha chủ tử của hắn cũng không thể làm được tới mức này.

Nó thậm chí còn khiến mọi người lâm vào điên cuồng giết chóc mà không màng tới tánh mạng.