Lời Minh nói như sấm đánh bên tai đám người Liêm Pha, họ rất muốn không tin hoặc phản bác nhưng ngay chính chủ soái là Liêm Pha cũng có biểu hiện như cá chết thế kia, chứng tỏ những lời nói đó không phải vô căn cứ.
Huyền Phong thân là quân sư lâu năm, tự nhiên nghe ra được sự thật rất có thể sẽ giống như suy đoán của Minh, bởi vì ra chiến trường là phải tính đến tình huống xấu nhất để kịp thời làm ra chuẩn bị, cho dù tình huống không xảy ra thì sự việc cũng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Bây giờ động tĩnh của Tần quả thật quá thiếu hụt, nếu không chú ý sẽ bỏ qua mất thông tin quan trọng và cho rằng mười hai vạn quân của chúng sẽ có cơ hội công phá được Thương.
Chưa kể đến cuộc hành quân của Tần lại lâu hơn dự tính hai ngày, hai ngày đó chúng lại dùng để chiếm đánh bốn thành trì quanh đồi Long Bình...
"Từ từ đã nào... chỗ này..."
Huyền Phong bỗng dưng toát mồ hôi lạnh, tâm thần mãnh liệt run lên...
Ông quay qua ra lệnh cho một thiên nhân tướng.
- Mang một tấm bản đồ tới cho ta!
Lúc sau, gã thiên nhân tướng quay lại với một tấm bản đồ cỡ nhỏ.
Huyền Phong chộp lấy rồi lật ra nhìn, cặp mắt vốn đã rất lớn của ông càng lúc càng trợn to hơn nữa.
- Bốn... bốn tòa thành này... vậy ra mục đích của các ngươi là vậy sao? Lũ cẩu tần khốn kiếp!!
Trong khi đó, cách Thương thành hơn hai trăm dặm về phía Tây, chếch xuống phía Nam Hạ thành, tòa thành trì vừa bị Vương Hạt đánh chiếm không lâu.
- Phư phư.. Chưa đầy nửa ngày đã chiếm được Hạ thành, lão Vương Hạt này phong độ vẫn không giảm chút nào, lão đã giúp chúng ta tiết kiệm được rất nhiều công sức phong bế tin tức đấy nhỉ, Đằng?
- Vâng, Vương Kỵ tướng quân nói rất đúng!
Trên đỉnh đồi thấp nằm chễm chệ giữa khu rừng phong sương cổ lão, hai kỵ binh to lớn đứng sóng vai tỏa ra uy áp kinh thiên động địa, ở bên dưới là biển người chi chít đang di chuyển, sức nóng cùng mồ hôi hòa quyện vào nhau tạo ra khung cảnh hành quân đồ sộ.
Và hai kỵ binh ở trên đỉnh đồi không ai khác chính là Lục Đại Tướng Tần quốc Vương Kỵ cùng với cánh tay phải đắc lực của mình, Đằng tướng.
Là một người đàn ông cao lớn, ở trong bất kỳ tình huống nào Vương Kỵ cũng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của một đại tướng, khiến người xung quanh luôn cảm thấy áp lực trầm trọng.
Vương Kỵ nhếch đôi môi dày chậm rãi nói.
- Ngươi nói Triệu có biết việc chúng ta tách đội quân chính thức ra không Đằng?
Nghĩ cũng không cần nghĩ Đằng đáp nhanh.
- Thuộc hạ không nghĩ chúng sẽ biết đâu, mười hai vạn quân tiên phong không phải là ít, hơn nữa với sự chỉ huy của Vương Hạt tướng quân, khẳng định đủ để gây cho quân Triệu áp lực không nhỏ.
- Ừ! Dù sao đây cũng là kế sách của Liêu mà nhỉ...
Ở đâu đó không xa phía Bắc Hạ thành là một đạo quân khác tương đương với quân Vương Kỵ đang di chuyển với tốc độ vô cùng kinh nhân, toán quân này toàn bộ đều là kỵ binh, và con số lên đến bốn vạn...
Tổng hợp với quân Vương Kỵ và Vương Hạt, tổng cộng quân Tần có hai mươi vạn đại quân, không hề sai biệt so với dự đoán của Minh...
...
- Huyền Phong đại nhân, ngài nói có ít nhất hai cánh quân của Tần vượt qua Hạ chứ không phải một?
Huyền Phong mặt mày khó coi gật đầu rồi lấy tay chỉ vào vị trí ngọn đồi chếch xuống mười dặm về phía Nam Hạ thành.
Giới Tử Phường xanh mặt vội vàng phất tay quát to.
- Nhanh phái trinh sát đến đồi Mã Lương kiểm tra tình hình ở đó cho ta!!
- Rõ!!
Sau khi trinh sát rời đi, không khí gần cổng thành trở nên trầm mặc khó chịu.
Liêm Pha cau mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không thể tìm ra giải pháp cho tình thế nguy kịch sắp xảy ra, chỉ có Minh cùng với người của mình là vẫn tỉnh bơ, ai nấy đều nhàn nhã hít thở không khí "trong lành".
Bất đắc dĩ Liêm Pha đành phải hướng hắn dò hỏi.
- Có thể cho ta biết ý kiến của ngươi được không?
Các tướng lãnh đồng loạt quay sang nhìn Minh bằng ánh mắt chờ mong, năng lực của hắn vừa rồi đã được kiểm chứng, nếu không có hắn thì chưa biết chừng đến khi Thương thành bị hạ cũng không biết nguyên nhân là vì sao.
Trước sự cầu khẩn của mọi người, Minh bật cười nhẹ giọng nói.
- Đây có được tính là ông nợ ta một lần không Liêm Pha... không... hẳn là cả Triệu quốc nợ ta mới đúng!
Lời này vừa ra, tất cả nhao nhao trợn mắt, cái gì mà cả Triệu quốc nợ ngươi? Bộ điên rồi sao?
Thành chủ Thương thành vội vàng lau mồ hôi hột mở miệng nói.
- Đại nhân, ngài cũng là người Triệu, tại sao lại...
- Hắn nói ta là người Triệu... Liêm Pha, ông nói xem?
Minh cười cười đơn giản ngắt lời thành chủ.
Liêm Pha biết tránh không khỏi đành phải gật đầu.
- Hắn không phải người Triệu, chỉ là một người bạn ta mời từ phương xa về để giúp đỡ... Tốt lắm, xem như ta và quốc gia nợ ngươi một ân huệ, sau này có dịp sẽ tìm cách báo đáp, ta có thể thay mặt nước mình khẳng định điều này.
Nghe giọng điệu chắc nịch của Liêm Pha, mọi người thầm nuốt nước bọt không nghi ngờ gì nữa, còn Minh thì nhún vai làm như không liên quan gì tới hắn.